Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Chương 3: Bán sỉ Trái cây

Kéo vali đi trên lề đường, đi hơn mười phút vẫn không gặp được một cái bóng xe nào như cũ, cậu thật sự lạnh đến mức không chịu được, đột nhiên thấy trên cây cột điện trước mặt có dán thông báo tuyển dụng: Tuyển một nhân viên kế toán, bao ăn bao ở, tiền lương gặp bàn, bên dưới là một chuỗi số điện thoại.

Nhân viên kế toán. Bạch Chỉ cắn môi dưới, thật ra mình học chứng khoán thì vẫn có thể đảm nhiệm được, run run lấy điện thoại di động ra gọi.

Mười phút sau, một chiếc xe ba bánh chạy tới, đi ngang qua Bạch Chỉ một lúc cỡ hai phút đã lội ngược về, tài xế gỡ nón bảo hiểm ra gọi: "Cậu kia, cậu là người xin việc hả?"

Bạch Chỉ đứng ngây như phỗng, muốn ngu người luôn. Ðây chính là chiếc "xe" mà r vừa nãy trong điện thoại nói: "Chờ một chút tôi lái xe đến đón cậu...."?!

Triệu Bắc Hoành nhảy xuống xe giơ tay muốn lấy đi vali trong tay cậu.

"Anh.... anh buông ra!" Bạch Chỉ sợ hãi lùi lại một bước, không phải cậu gặp cướp chứ!

"Cậu không phải người mới nãy gọi điện thoại muốn xin việc làm kế toán sao?"

"Ừm. Các anh.... là là là cái công ty gì?" Bạch Chỉ vừa lạnh cứng vừa sợ, cả người cứ run run không nói ra lời đàng hoàng nổi.

"Cái gì mà công ty chứ, chúng tôi là một trạm bán sỉ trái cây, tuyển kế toán để mà tính sổ, cậu có thể làm không?"

Bạch Chỉ thấy anh ta không giống đang nói dối, do dự gật đầu một cái.

Triệu Bắc Hoành một tay xách cái vali nặng trăm kí lên đặt trên xe. Bạch Chỉ cũng tự động leo lên xe, lan can xe lại rất cao, cậu leo nửa ngày cũng không lên nổi.

Triệu Bắc Hoành nhíu mày, vươn tay qua nâng mông người ta lên.

Bạch Chỉ sợ hết hồn, cậu suýt nữa đã nhảy cửng lên vì nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần nhung mỏng manh. Thầm nghĩ: "Ðây là thẳng nam ngu ngốc, anh ta cái gì cũng không hiểu, không phải cố ý."

Triệu Bắc Hoành thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bị lạnh đến đỏ bừng, giơ tay đem cái mũ trên đầu cởi xuống đưa cậu: "Ðội đi, không thì lỗ tai sẽ lạnh đến hỏng luôn."

Bạch Chỉ nhận lấy cái mũ mà ngẩn người, vốn là không hề muốn đội, nhưng từng xem trên mạng bảo thời tiết phương Bắc có thể làm lỗ tai người lạnh đến nỗi rơi mất, cậu không muốn trở thành người không lỗ tai, nên nhanh chóng đội mũ vào.

Cái mũ có chút lớn, che hết phần lớn tầm nhìn của cậu. Cũng không có mùi khó ngửi, chỉ có một mùi xà phòng nhè nhẹ cùng mùi thuốc lá.

Trần Hạo cũng hút thuốc lá nhưng không nghiện nhiều, thỉnh thoảng có chuyện phiền lòng mới lấy ra hút một điếu, một gói thuốc lá có thể dùng đến một tháng.... Sao lại nghĩ đến hắn ta!

______________________________________________________

Năm giờ rưỡi, Trần Hạo tan việc lái xe về nhà. Mở cửa ra thì nhà vẫn là cái cảnh trước khi ra ngoài vào buổi sáng, loạn cào cào, trong phòng vẫn nồng nặc mùi khiêu da^ʍ.

Ngày mai Bạch Chỉ trở về, không thể để cậu nhìn ra được cái gì, hắn vội vàng nhặt bαo ©αo sυ dùng rồi vẫn còn bừa bãi trên sàn nhà vứt vào thùng rác, kiểm tra ghế salon, khe hở, góc tường và sau cửa. Ga trải giường đổi sạch sẽ, quần áo dơ ném vào máy giặt.

!Bản edit phi thương mại chưa có sự cho phép của tác giả, chỉ đăng tại s1apihd.com của @SmileTran142 vui lòng không mang đi đâu, không chuyển ver. Smile tay tàn não tàn nốt, bản dịch chỉ ở mức độ 70%, không hoàn toàn thuần việt, Smile không biết một chữ tiếng Trung nào, chấp nhận ý kiến giúp đỡ sửa chữa nhẹ nhàng, xin cảm ơn!

Kiểm tra xem còn bỏ sót nơi nào hay không, ngồi tê liệt trên ghế salon, mở WeChat trên điện thoại lên gửi tin cho Tống Nhiên.

Trần Hạo: "Nhiên Nhiên, dọa chết anh rồi."

Tống Nhiên: "[Hỏi Chấm]"

Trần Hạo: "Anh còn tưởng hôm nay Tiểu Bạch về, đồ trong phòng cũng không kịp dọn dẹp, bị em ấy biết liền khổ."

Tống Nhiên: "Anh.... chắc chứ?"

Trần Hạo: "Chắc cái gì?"

Tống Nhiên đem đoạn ghi âm cuối cùng của Bạch Chỉ gửi qua.

"Các người có thấy kinh tởm hay không vậy? Trần Hạo không sợ nhiễm bệnh nhưng tôi thì sợ!"

Trần Hạo ngay lập tức bật dậy khỏi ghế, trực tiếp gọi điện thoại qua.

"Tống Nhiên, cậu nói cho em ấy biết?!"

"Ôi chao anh Hạo bớt giận, em đâu có nói với cậu ấy, anh nhìn xem đồ của cậu ấy còn không?"

Trần Hạo chân trần chạy vào phòng ngủ, lúc nãy khi dọn dẹp không có để ý đến, giờ mở tủ quần áo ra mới thấy chỉ còn lại vài cái áo mỏng và mấy bộ quần áo mùa hè của Bạch Chỉ, quần áo còn lại đều không thấy.

Hốt hoảng chạy vào thư phòng, laptop công tác của Bạch Chỉ cũng không thấy, mở ngăn kéo ra xem thì thẻ ngân hàng cùng bằng tốt nghiệp cũng đều không còn. Khí lạnh dâng từ lòng bàn chân lên, hôm nay Bạch Chỉ đã về nhà.... cái gì em ấy cũng biết cả rồi!

"Này, anh Hạo anh còn nghe máy không? Tiểu Bạch có sao không?"

Trần Hạo trực tiếp cúp máy, gọi qua cho Bạch Chỉ: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy...."

Quay lại WeChat, tìm được hình đại diện của Bạch Chỉ liền vội vàng gửi lời mời gọi thoại qua: "Mời thất bại, bạn và người này chưa thêm bạn bè, mời thêm bạn bè trước."

Trần Hạo hoàn toàn choáng váng, Bạch Chỉ đã xóa hắn khỏi danh sách bạn bè rồi!

Tìm trong ngăn kéo thấy số điện thoại của công ty Bạch Chỉ liền gọi thử, bộ phận nhân sự nói hôm nay cậu ấy đã từ chức rồi.

Điện thoại di động rớt xuống đất kêu lạch cạch, Trần Hạo ngơ ngẩn nửa ngày, Bạch Chỉ không nói một tiếng biến mất, không cần hắn nữa rồi?

Hắn ở cùng Bạch Chỉ đã bảy năm, cũng chưa bao giờ nghĩ tới hai người sẽ chia tay. Tuy nhiên hắn đã phạm vào một sai lầm mà đàn ông rất thích mắc phải -- nɠɵạı ŧìиɧ.

Lần đầu tiên hắn vụиɠ ŧяộʍ cùng Tống Nhiên là vào ngày họp mặt tổ chức sinh nhật cho Bạch Chỉ, ở trong phòng vệ sinh ktv, Tống Nhiên ngồi xuống dùng miệng làm cho hắn, một lúc không khống chế được nên bọn họ liền làm một lần.

Từ đó mất kiểm soát, mỗi tháng hai người lén lút hẹn gặp nhau một hai lần. Nhưng Trần Hạo từ sâu thẳm trái tim mình biết rằng hắn thực sự không yêu Tống Nhiên.

Mặc dù mối quan hệ của hắn với Tống Nhiên kéo dài vài năm, có tìиɧ ɖu͙© nhưng không có tình yêu. Tống Nhiên không phải mẫu người hắn thích, chỉ vì ham muốn du͙© vọиɠ, so với Tống Nhiên, Bạch Chỉ thích hợp sống chung hơn.

Trần Hạo cầm điện thoại ngồi trên ghế salon hồi lâu, không đúng, Bạch Chỉ dù có trở về sớm thì làm sao biết được người cùng mình vụиɠ ŧяộʍ là Tống Nhiên?

Vội vàng gọi điện thoại: "Tống Nhiên, cậu nói thật cho tôi, làm sao Tiểu Bạch biết chúng ta ở cùng nhau?"

Tống Nhiên: "Cậu ấy thấy hình trên vòng bạn bè của em."

Trần Hạo cắn răng nói: "Cậu đăng cái hình gì?!"

Tống Nhiên chột dạ: "Em cũng không biết cậu ấy sẽ nhìn ra...."

Trần Hạo bấm trang cá nhân của cậu ta, thấy hai tấm hình khỏa thân, tay run đến nỗi suýt nữa làm rơi điện thoại di động.

"Cậu có bệnh hả Tống Nhiên?"