“Câu người vào tay rồi, cậu còn định kết hôn không?”
An Nhiên cùng Văn Hàm nâng cốc, chạm ly, đáy mắt cô gái có chút mê mụi, hai má phấn hồng kiều diễm, miệng nhỏ phấn nộn, chỉ thoa một chút môi son mỏng nhẹ.
Văn Hàm nhướng mày: “để tớ suy nghĩ đã.”
“Nói cậu biết, gần đây Tạ Hàn có đến quán bar tìm tớ hỏi tin tức của cậu, bạn trai cũ này hẳn là vẫn muốn day dưa, nhưng cũng nên kìm chế một chút.” An Nhiên nhớ đến người đàn ông một mình đến đây, nhắc nhở nói.
Văn Hàm ánh mắt tối sầm: “cậu đừng nói cho hắn biết nơi ở mới của tớ, phiền chết được.”
Lúc trước thích Tạ Hàn chính là hắn toàn thân đều toát ra hormone nam tính, cũng đã ở bên nhau một thời gian, nhưng tính chiếm hữu của người đàn ông này thực sự có thể bức điên cô. Không thể mặc váy ngắn hơn đầu gối, buổi tối phải về nhà trước 10 giờ, cái này không được cái kia cũng không được, so với mẹ của Văn Hàm còn quản nhiều hơn.
Cô tìm bạn trai, chứ không phải là bố mẹ, dĩ nhiên cảm thấy Tạ Hàn quản quá nhiều, trực tiếp đề nghị chia tay.
Nào ngờ Tạ Hàn giống như kẻ điên, không muốn chia tay, khiến cô chỉ có thể trực tiếp dọn đến phòng trọ hiện tại để trốn tránh.
“Haiz, người thích mình, mình lại không thích, người không thích mình lại cố chấp đâm đâu” An Nhiên cười cười, xua xua tay đuổi người, “Được rồi, lời cần nói cũng đã nói xong, tạm thời cậu ít đến quán một chút, tránh đυ.ng mặt Tạ Hàn.”
An Nhiên vừa nói xong, Văn Hàm phản phất có thể tưởng tượng được cảnh Tạ Hàn đứng ở cửa quán bar chờ cô, đang tán gẫu tâm tình cũng nhất thời giảm xuống, cô cầm lấy túi xách, trợn mắt An Nhiên: “tớ nghĩ cậu chính là muốn đi ngủ mới tìm cớ đuổi người.”
“Nếu cậu muốn ở lại, tớ còn có thể làm gì đây, hay là lại muốn uống thêm một ly?”
An Nhiên chỉ chỉ tách trà nóng trên bàn, Văn Hàm trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, cầm túi trực tiếp trở về nhà.
Cầm máy tính bảng, Văn Hàm ở nhà buồn chán một ngày, hoàn thành bảng truyện tranh còn đang dang dở trước đó, một bên cập nhật, một bên đăng lên tài khoản Weibo.
“Lên xe, lên xe [buồn cười], lão quy củ (*).”
Không cần đợi lâu, bình luận điên cuồng nhảy ra.
“Thịt thơm thật, chỉ là quá ngắn.”
“Ô ô ô, thái thái cứu mạng, cơ ngực quá mlem mlem...”
“Chờ được rồi!! Tôi quá ư là, ghs!!!”
“Tôi tới! Thái thái hẹn gặp!”
...
Văn Hàm vẽ truyện tranh cũng đã được mười năm, từ nhỏ cô đã học vẽ, tranh sơn dầu, phác hoạ, sau lại dần dần cảm thấy hứng thú với Truyện Tranh, liền bắt đầu vẽ truyện, ở trên mạng cũng có chút tiếng tâm, nhưng vẽ được một đoạn thời gian lại cảm thấy nhạt nhẽo, không còn hứng thú, từ đó chính mình phá kén, bắt đầu vẽ truyện tranh khiêu da^ʍ.
Có thịt có cốt truyện, phong cách chủ tịch, nhân vật đẹp, một chút “tiểu hoàng mạn” (*) tác giả thành lão đại.
(*) khá phổ biến trên weibo, "phim tiểu hoàng" nghĩa là video khiêu da^ʍ
Khiến Văn Hàm không nói nên lời chính là, vì vẽ tiểu hoàng mạn quá thành công, liền xuất hiện các thương buông kinh doanh đồ dùng tình thú tìm đến cô làm quảng cáo, cô dứt khoát từ chối.
Ngáp một cái, đứng dậy khỏi bàn làm việc, cô nhìn thùng rác bị chất đầy rồi quay sang vẽ nốt đoạn kết, sau đó khoác thêm một chiếc áo khoác dệt kim trắng in hoa hắc đế, xách túi rác ra ngoài.
Thấy cửa thang máy hiển thị số tầng của mình, cô nhanh tay lẹ mắt ấn xuống, cửa mở ra, hai người sửng sốt nhìn nhau.
Thang máy thoáng chốc im lặng, Văn Hàm đứng ở tại chỗ, vẫn là Thẩm Nhuận Thư mở miệng trước “Vào đi.”
Văn Hàm mím môi, mang theo túi rác đi vào thang máy, nhìn anh mặc chỉnh tề, nhẹ giọng hỏi: “Tối như vậy bác sĩ Thẩm còn muốn đi ra ngoài?”
Thẩm Nhuận Thư thấy cô lộ ra một đoạn cổ tay, bàn tay nắm chặt, trả lời: “Ân, bệnh viện có một ca bệnh trở nặng.”
Hai người bỗng nhiên im lặng, Văn Hàm lơ đãng liếc anh, vờ như mở miệng muốn nói rồi lại thôi, chỉ là khi nhìn thấy thang máy đã xuống đến lầu 1, mới chậm chạp nói: “Lái xe cẩn thận một chút, trên đường bình an.”
Cô nói xong bước ra khỏi thang máy, đứng ở cửa nâng lên một nụ cười đạm mạc, trong tầm mắt Thẩm Nhuận Thư, cửa thang máy chậm rãi khép lại, chỉ nhìn thấy cô lộ ra nụ cười, lại bất giác kinh ngạc tiếp nhận, liền kéo kéo áo khoác bọc lại chính mình, tựa như đang muốn che giấu gì đó.
Chờ đến khi thang máy tới B1, Văn Hàm xách theo túi đựng rác đi vứt.
Không ngờ lại có thể bắt gặp Thẩm Nhuận Thư, vận khí coi như cũng không tồi, cô cong cong môi.
Kiều môi vẫn duy trì tâm tình tốt như vậy mãi cho đến ngày hôm sau, sau khi nhìn thấy La Tử Đình đẩy vali mở cửa, tâm trạng của cô giống như đi tàu lượn siêu tốc, từ trên cao rơi xuống vực thẳm.
A, chính cung đã về lại.
Lão quy củ: khi xem tiểu hoàng mạn trên weibo, có thể nhấn vào dòng chữ này để có thể tránh đi những hình ảnh tiểu hoàng mạn.
————
Thấy thông báo bạn @Chu0303 donate cho mình cùng lời nhắn dễ thương quá chời luôn, đợi xíu tối mị gắng thêm vài chương nữa >< cảm ơn Chu Chu nhiều nha❤️❤️