Thích một người đàn ông đã có vợ là cảm giác như thế nào?
Tìm tự do bên bờ vực cấm kỵ, thận trọng chạm vào một chút liền lùi về sau, giống như một con chuột nhát gan, khát vọng lại không dám ăn vụng.
Khi thật sự có được cơ hội, lá gan sẽ lớn hơn bất kì ai, một khi đã nắm được sẽ không bao giơ buông tha.
Từ ngày đầu tiên Thẩm Nhuận Thư chuyển đến, cô đã thích anh, người đàn ông khi không mang kính, mặt mày sắc bén thâm trầm, khi đeo kính, lại trở nên ôn nhuận, tuấn mỹ hoà nhã.
Sau khi biết hắn đã có vợ, Văn Hàm tiếc nuối một trận, chẳng thiết muốn làm gì nữa.
Nhưng duyên số khéo trêu ngươi, hễ mỗi lần có chuyện gì khó xử, cô đều gặp được Thẩm Nhuận Thư. Ngày mưa, cô bị xối ướt, anh chủ động cởϊ áσ khoác đưa cho cô; buổi sáng mua điểm tâm phát hiện cửa hàng không thể thanh toán bằng ví điện tử, trên người cô không mang tiền mặt, cũng là anh chủ động giúp đỡ...
Người đàn ông mới từ Anh quốc trở về, ngay thẳng lại ga lăng .
Lặp đi lặp lại nhiều lần, hảo cảm ngày mỗi tích lũy, quả thực là muốn bức điên Văn Hàm.
Rửa mặt, Văn Hàm nhìn chính mình trong gương, một cái nhíu mày phá lệ yêu kiều dịu dàng, lấy khăn lông xoa xoa bọt nước trên mặt. Không sao cả, bọn họ đã làʍ t̠ìиɦ với nhau rồi.
Không nên nóng vội.
Vốn dĩ tiến độ là 0, hiện tại có thể đặt thêm số 1 ở phía trước, về sau mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Cô thay quần áo, gọi điện thoại hẹn người, ăn mặc chỉnh tề tinh xảo ra ngoài.
Một đường chạy thẳng đến quán bar, sáng sớm, quán bar đã ngừng kinh doanh, chỉ có cô lao công quét tước vệ sinh, cùng bartender trực ca. Trên ghế dài đen tuyền là một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, quyến rũ mê người, nhìn thấy Văn Hàm tới, vẫy vẫy tay.
Cước bộ đi đến, An Nhiên ngáp một cái, Văn Hàm thấy thế hỏi: “Không ngủ?”
An Nhiên gật đầu, liếc mắt nhìn dì lao công: “Tối hôm qua ở quán bar tiếp khách một đêm, mới vừa gọi người tới quét dọn, chuẩn bị về nhà ngủ thì cậu gọi điện tới nói có đại sự muốn bàn, sao rồi?”
Văn Hàm và An Nhiên chơi với nhau từ nhỏ đến tận Đại học, nói trắng ra thuộc tính bạch liên hoa của Văn Hàm ngoài nàng ra cung không một ai biết.
“Tớ đã ngủ cùng Thẩm Nhuận Thư.”
Rót một ly trà xanh, Văn Hàm thấp giọng nói.
An Nhiên nhướng mày, tò mò: “Sao có thể? Hắn có thể nghĩ thông suốt mà nɠɵạı ŧìиɧ?”
Dựa theo những gì Văn Hàm kể, đây là một người đàn ông cực kì chuẩn mực, lúc trước nàng một chút cũng không thấy khả quan, giữa hai người chỉ là quan hệ hàng xóm, sao có thể có chuyện lửa dục đốt thân.
“Tối hôm qua hắn uống say, tớ gọi điện thoại cho vợ anh ta, là bạn bè cũ hội họp, hẳn là lâu lắm không uống rượu, kết quả có chút quá chén, tiệc rượu xong liền say bí tỉ.”
An Nhiên chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn lại, sắc mặt cổ quái nhìn cô: “cậu còn gọi điện thoại cho vợ của hắn, nước đi hay.” Ngay sau đó lại làm mặt quỷ với cô: “Thế nào, hàng to không, thoải mái không?”
Văn Hàm phỉ nhổ nàng một tiếng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: “cậu đoán xem?”
“Cậu nói xem, tớ nên thừa dịp này lượn lờ trước mặt hắn nhiều một chút, hay là trốn hắn một đoạn thời gian?”
Văn Hàm tâm tình cực tốt, ngón tay vỗ trên đệm ghế, khẽ vuốt ve.
“Nắm chặt cơ hội đi, đừng cho hắn thời gian nghĩ ngợi.” An Nhiên cười, “cậu thật sự thích hắn sao?”
Văn Hàm liếʍ liếʍ cánh môi: “Ngẩng đầu, nếu không tớ cố sức làm này nọ làm gì, khùng sao?”
Nhìn thấy Thẩm Nhuận Thư cùng La Tử Đình tốt đẹp ở bên nhau, sự ghen ghét trong lòng cô thiếu chút nữa kìm không được, kể từ đó, Văn Hàm liền biết bản thân muốn làm gì.
“ừm, trước kia cậu không bao giờ chạm vào đàn ông có vợ, haizz, nam nhân a, lam nhan họa thủy.” (Chơi chữ, lái theo câu, hồng nhan hoạ thuỷ)