La Tử Đình là người phát hiện ra Văn Hàm trước, nhìn thấy cô đứng ở cửa, tươi cười chào hỏi: “Văn Hàm, thật muốn cảm ơn cô chuyện lần trước.”
Ngoại hình của cô ấy và Văn Hàm hoàn toàn khác nhau, trong sáng, xinh đẹp, cũng không giống với An Nhiên, khí chất của An Nhiên chính là quyến rũ phong tình vạn chủng, mà La Tử Đình tuy rằng tươi đẹp, nhưng lại không có loại phong tình này.
Đó là dáng vẻ rất khí thế, hơn nữa cách ăn mặc hằng ngày đều là âu phục công sở, chức vụ chuyên nghiệp, có bao nhiêu hương diễm đều bị che lấp, tràn ngập cảm giác giỏi giang, tháo vác.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Văn Hàm theo thói quen nở bụ cười đạm mạc, đôi mắt ướt dầm dề, vừa nhìn liền bất giác nảy sinh hảo cảm.
La Tử Đình trong túi lấy ra một hộp quà, “Đừng nói như vậy, nếu không phải cô thấy được, Nhuận Thư hẳn phải ngủ cả đêm trước cửa nhà, anh ấy bận rộn ở bệnh viện, mệt mỏi ngủ trên trên hành lang cũng từng có.”
Văn Hàm tròn mắt, có chút kinh ngạc: “A? Có thể ngủ?”
“Cũng hết cách, liên tục phải giải quyết ba bốn ca phẫu thuật, kiệt sức dựa vào tường liền ngủ. Đây cũng là thói quen, lúc ngủ ngoài cửa nhà hẳn trong tiềm thức cũng sẽ tưởng là ở bệnh viện, nếu cứ để vậy nhất định sẽ bị cảm lạnh.”
“Tặng cô chút quà nhỏ, cảm ơn, một chút tâm ý, đừng khách khí.”
La Tử Đình cười cười, đặt món quà trong tay ở Văn Hàm,“ tôi về trước đây, còn một vài thứ phải sắp xếp.”
Văn Hàm nhìn món quà trong tay, ánh mắt bất động, lúc La Tử Đình đi đến trước cửa phòng, đột nhiên nói: “Tử Đình, hay là tí nữa, cô tới nhà tôi ăn cơm đi, là quà đáp lễ.”
La Tử Đình xoay người, Văn Hàm lắc lắc hộp quà trong tay, lại nhẹ giọng nói:
“Cô cũng mới trở về hẳn là mệt rồi, đừng nấu ăn, tôi cũng vừa đi siêu thị mua chút rau, lát nữa cô qua ăn với tôi đi, lẩu là tôi tự nấu?”
Tay nghề của Văn Hàm tuy không dám so sánh với đầu bếp, nhưng làm cơm nhà tuyệt đối không hề kém cạnh, kỹ năng của tiểu bạch hoa, cô từ trước đã rèn luyện đến mức thượng thừa, rửa tay làm canh cũng chỉ là bước cơ bản mà thôi.
Chỉ là không thường xuyên làm, thường làm liền sẽ bị lũ đàn ông cho là đương nhiên.
La Tử Đình có chút do dự, tươi cười trên mặt thoáng chừng chờ: “như vậy thật không biết xấu hổ? Quá phiền đến cô.”
Văn Hàm cười cười: “Nhanh trở về sắp xếp một chút, lát tắm rửa xong thì qua đây, chúng ta là hàng xóm, khoảng thời gian trước bác sĩ Thẩm cũng đã giúp tôi không ít chuyện”
Nàng mềm nhẹ đẩy La Tử Đình đến cửa nhà, hương thơm cơ thể thanh mát vương trên chóp mũi của La Tử Đình, La Tử Đình ngửi một chút, lại bị hành động ôn nhu của cô thuyết phục, lúc này mới đồng ý: “Văn Hàm, ai có thể ở bên cạnh cô thì thật là có phúc. Cô tùy tiện nấu một chút là được rồi, đừng quá cầu kỳ.”
Lớn lên xinh đẹp lại tài hoa, còn có thể nấu cơm, tính cách lại ôn nhu như vậy, La Tử Đình còn cảm thấy thích, huống gì là đàn ông.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Hàm đỏ lên một tầng hồng phấn, “chỉ là mời cô một một bữa cơm, nào có là gì, mau trở về thu xếp đi.”
Tiễn La Tử Đình vào nhà, Văn Hàm một đường từ thang máy xuống lầu một, gọi điện thoại cho người bạn đã hẹn trước đó, hủy bỏ kế hoạch mua sắm, đến siêu thị mua thức ăn.
Cô còn muốn nghe nhiều hơn về Thẩm Nhuận Thư, những điều mà cô còn chưa được biết về anh.
Hiện tại giữa trưa, Văn Hàm cũng không biết khi nào thì Thẩm Nhuận Thư trở về, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là lấy nhiều một chút đồ ăn và thịt vào xe đẩy, nàng tính toán làm cho La Tử Đình món sushi, thêm một ít tempura (*) linh tinh để ăn vặt, và một chút cháo để uống.
(*) Tempura là một món ẩm thực của Nhật Bản gồm các loại hải sản, rau, củ tẩm bột mì rán ngập trong dầu
Trong đầu tính toán xong nguyên liệu nấu ăn nên cũng không mất nhiều thời gian để mua sắm, mười lăm phút đã có thể lấy hết thực phẩm cần thiết vào giỏ, xách túi lớn túi nhỏ trở về.
Chờ đến khi La Tử Đình sắp xếp ổn thỏa, sang gõ cửa thì Văn Hàm đang xào hành tây.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Văn Hàm rửa sạch tay, đi ra mở cửa.
Tẩy trang xong, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt khá rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy Văn Hàm, La Tử Đình vẫn vui vẻ tươi cười, trong tay cầm một lọ rượu vang đỏ, “tí nữa cùng nếm thử.”
Văn Hàm nhận lấy, nhanh mời cô ấy vào nhà.
Đến khi La Tử Đình nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, không khỏi kinh ngạc, “Văn Hàm, tất cả là cô tự làm sao? Cô quá lợi hại rồi.”
Trên bàn đá cẩm thạch đã bày sẵn đầy đồ ăn, trước mặt hai người là một đĩa sushi, một ít đồ ăn vặt, còn có rau trộn bày biện ở tinh xảo trên đĩa.
Văn Hàm lại đi vào phòng bếp, nói vọng ra: “chỉ là tuỳ tiện làm thôi, một chút là xong”
Cô lại ra vẻ lơ đãng hỏi: “Thẩm bác sĩ còn chưa trở về sao? Tối hôm qua gặp được anh ấy, nghe nói là có ca bệnh khẩn cấp.”
La Tử Đình cũng không hề nghĩ nhiều, nói thẳng: “tôi mới vừa gọi điện hỏi, anh ấy mới vừa lên xe.”
Văn Hàm ngây người liền bị dầu nóng bắn lên mu bàn tay, vội vàng rụt lại: “vậy tôi cũng chuẩn bị cho bác sĩ Thẩm thêm một phần, anh ấy hẳn là cũng chưa ăn gì, hai người đều không biết chăm sóc tốt cho bản thân như thế.”
Nói xong, Văn Hàm ngựa quen đường cũ, làm lại một phần sushi đặt một bên, đập một quả trứng tiệt trùng vào một cái bát nhỏ đặt bên cạnh La Tử Đình.
Hơi nóng không ngừng bốc lên, hương vị của món không ngừng lan tỏa. La Tử Đình nếm thử một chút liền nheo mắt hài lòng. Hỗn hợp lòng trứng trơn trượt quyện với hương thớm của nước tương, thịt bò tươi mới và ngọt thịt.
Văn Hàm chớp chớp mắt, dù là rất tự tin vào trình độ của mình, cũng nhịn không được hỏi: “Ăn ngon không?”