Đàm Du Nhiễm dựa lưng vào đầu giường, cô nửa nằm nửa ngồi, đặt con mèo cam lên người mình.
“Biến thành hình người đi Nhu Nhu!” Đàm Du Nhiễm cảm thấy làm chuyện đó trên giường với một con mèo thật quá xấu hổ, cho dù là màn dạo đầu đi chăng nữa.
Không đúng, chẳng lẽ cậu ta định dùng hình dạng mèo để làm chuyện đó? Về mặt kỹ thuật thì chuyện đó không thể xảy ra đúng không?
Tuy nhiên, Thu Vũ hoàn toàn không có ý định biến thành con người, cậu ta nép vào bụng của Đàm Du Nhiễm và bắt đầu liếʍ.
Thu Vũ tri kỉ thu lại gai ở trên lưỡi, cậu liếʍ từ bụng của Đàm Du Nhiễm, sau đó từ từ hướng lên trên.
“Meo meo—” Khi đầu lưỡi chạm tới ngực, con mèo cam bắt đầu cắn xé áσ ɭóŧ của cô.
Đàm Du Nhiễm nhanh chóng cởϊ qυầи áσ ɭóŧ để tránh cho bộ đồ lót mới mua của cô bị con mèo phá hỏng.
"Nhu Nhu.... A..." Con mèo cam nằm sấp trên ngực của Đàm Du Nhiễm, lưỡi nó bắt đầu trêu đùa đầṳ ѵú của cô.
Đàm Du Nhiễm muốn kéo con mèo nhỏ trên người mình xuống, nhưng cô nghĩ việc này do cô tự nguyện nên cô chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng mèo con như để xoa dịu.
Đầṳ ѵú bị liếʍ mạnh, thậm chí thân dưới dần cảm giác ướŧ áŧ, Đàm Du Nhiễm chỉ có thể nắm nhẹ lấy tấm trải giường bên cạnh để giảm bớt kɧoáı ©ảʍ.
Hỏa ra bị liếʍ như vậy, có cảm giác rất thoải mái nha.
Con mèo cam tiếp tục hướng lên liếʍ đến cổ của Đàm Du Nhiễm, sau đó đầu lưỡi quét qua khóe miệng cô rồi tiến đến liếʍ lỗ tai của cô.
Đàm Du Nhiễm bị liếʍ như vậy, cô không nhịn được đưa tay sờ đầṳ ѵú và âʍ ѵậŧ, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cảm giác bị gãi không đúng chỗ ngứa khiến Đàm Du Nhiễm mất lý trí, cô được nếm mùi ân ái rồi, lúc này cô chỉ mong sao du͙© vọиɠ được lấp đầy.
Thấy Đàm Du Nhiễm đang tự an ủi bản thân, con mèo cam nhẹ nhàng nhảy ra khỏi người cô, nó đi xuống phần thân dưới của cô, dùng đầu nhẹ nhàng đẩy tay cô ra.
Đàm Du Nhiễm bất chấp việc mất mặt, cô lấy tay mở hai múi thịt, để lộ ra âʍ ѵậŧ, nhỏ giọng cầu xin.
“Nhu Nhu, nhanh lên, tô khó chịu.” Đàm Du Nhiễm gập hai chân lên, để cho con mèo cam chui vào giữa hai chân cô, còn bản thân thì tự vuốt ve hai đầṳ ѵú.
Con mèo cam vươn đầu lưỡi, giống như con mèo trắng làm lần trước, nó liếʍ âʍ ѵậŧ của cô, sau đó đầu lưỡi từ từ tiến vào trong hoa huyệt, bắt chước động tác giao hợp, bắt đầu ra ra vào vào.
“A, thật thoải mái.” Tan Youran nhắm mắt lại, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ do hai tay đưa tới trước ngực, cũng như kɧoáı ©ảʍ do con mèo màu cam đang liếʍ hạ bộ của cô mang lại.
Đột nhiên, đầu lưỡi trong hoa huyệt bị rút ra, thay vào đó là chiếc đuôi mềm mại của con mèo.
"A! Nhu Nhu, không được!" Đàm Du Nhiễm hoảng sợ hét lên, con mèo cam nhảy lên bụng cô, liếʍ nhẹ nhàng như đang trấn an.
Giờ Đàm Du Nhiễm đã hiểu kỹ năng giao phối trong bộ dạng mèo mà Bạch Thiển nói lần trước. Lần trước anh không dùng nó với cô, tám phần là do chuyện này.
Làm sao có thể sử dụng cái đuôi như vậy?
Đàm Du Nhiễm đưa tay che mắt.
Lúc này, cái đuôi của con mèo cam đã bắt đầu rục rịch di chuyển.
“Meo meo—” Con mèo cam nheo mắt, có vẻ nó thích cảm giác chiếc đuôi của mình ở trong cơ thể của Đàm Du Nhiễm.
Lông đuôi xù cọ sát với những nếp gấp mềm mại bên trong cơ thể, chiếc đuôi ướŧ áŧ được rút ra, sau đó lại tiếp tục tiến vào thăm dò, Đàm Du Nhiểm cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Cô cảm giác được kɧoáı ©ảʍ đang trào dâng từ hành động kia, có phải cô bị điên rồi không?
“Meo meo—” Thanh âm của con mèo cam dần trở nên khàn khàn, tốc độ ra vào của đuôi bắt đầu mất kiểm soát.
Cuối cùng, con mèo cam dường như không nổi nữa, nó rút
đuôi ra khỏi cơ thể Đàm Du Nhiễm, biến thành một chàng trai.
“Ran Ran, em không chịu nổi nữa, em khó chịu quá.” Thu Vũ đỡ lấy côn ŧᏂịŧ cương cứng đỏ hồng của mình, sau đó cậu tiến thẳng vào lỗ nhỏ ngập nước của Đàm Du Nhiễm.
Thanh âm của chàng trai giống hệt tiếng mèo kêu, nũng nịu và quyến rũ, tràn đầy du͙© vọиɠ.
“Nhu Nhu... ưm ư....” Đàm Du Nhiễm chủ động vòng chân qua eo của Thu Vũ, thấp giọng cầu xin.
“Nhiễm Nhiễm, thật thoải mái.” Thu Vũ quỳ gối, phần eo không ngừng di chuyển, côn ŧᏂịŧ không ngừng tiến vào tiểu huyệt của cô gái rồi sau đó rút ra, lộ ra qυყ đầυ đỏ hồng.
“Nhiễm Nhiễm, chị kêu lớn hơn đi, em muốn nghe.” Thu Vũ liếʍ cổ của Đàm Du Nhiễm, thấp giọng nỉ non.
“Không được, bên ngoài sẽ nghe thấy.” Tay Đàm Du Nhiễm xoa má Thu Vũ, mặt cô cũng tiến lại gần, một hình ảnh vô cùng thân thiết.
“Ở đây có 2 chúng ta thôi, em muốn nghe giọng chị.” Thu Vũ lấy mũi cọ cọ vào má của Đàm Du Nhiễm, nũng nịu nói.
Côn ŧᏂịŧ bắt đầu cọ sát vào những điểm mẫn cảm trên cơ thể Đàm Du Nhiễm, khuôn mặt của chàng trai vùi vào trong gối, cúi đầu thở dốc.
“Nhiễm Nhiễm... ưʍ... a thật là thoải mái...” Thanh âm của Thu Vũ dần tăng lên.
Đàm Du Nhiễm dần dần không kìm nín được tiếng rêи ɾỉ, cô nghĩ có thể dùng thanh âm của Thu Vũ để che dấu thanh âm của mình, nên cô nhỏ giọng kêu một chút cũng không sao.
"Ưʍ...a... a...." Bàn tay của Đàm Du Nhiễm nắm lấy ga trải giường bên cạnh, cô không để ý thanh âm của mình đang dần mất kiểm soát.
“Nhiễm Nhiễm, em đang ở bên trong chị, côn ŧᏂịŧ đang ở bên trong chăm sóc chị.” Thanh âm của Thu Vũ càng lúc càng lớn, người bên ngoài cửa có thể nghe một cách rõ ràng.
Hai con mèo xanh trên ghế sofa liền cau mày.
Thu Vũ làm suốt hai tiếng đồng hồ mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong Đàm Du Nhiễm. Du͙© vọиɠ dần dần được giảm bớt, cậu thỏa mãn ôm Đàm Du Nhiễm đi ngủ.