Không lâu sau, hai con mèo ra ngoài mua sắm đã trở về.
Vừa bước vào cửa, hai người lập tức ngửi thấy mùi khác thường.
"Bọn họ đang làm? Động dục?" Bạch Thiển nhìn về phía cửa phòng ngủ.
“Ừ.” Lạc Anh lạnh lùng gật đầu.
Tần Diệc Phong nhíu mày, nhưng không nói gì.
Đến tối, Tần Diệc Phong được cử đi gọi Đàm Du Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, dậy ăn cơm thôi.” Tần Diệc Phong nhẹ nhàng gõ cửa, anh không có nhắc tới Thu Vũ, anh hi vọng con mèo đó bị chết đói.
Trong phòng ngủ, Đàm Du Nhiễm mở mắt rồi ngồi dậy.
Thu Vũ ở bên cạnh đã biến lại thành mèo cam, đang lăn lộn tự chơi với chính mình.
“Nhu Nhu, đi thôi, đến giờ ăn rồi.” Đàm Du Nhiễm mặc quần áo, bế mèo con bước ra cửa.
Tần Diệc Phong đứng cạnh cửa liền bị mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ xộc vào mũi, anh nhíu mày khó chịu nhưng nhẫn nhịn để không làm mất phong độ
“Cậu ấy vẫn chưa qua kỳ động dục, hiện tại vẫn còn khó chịu. Em nên để cậu ấy một mình, ngửi thấy mùi của em càng khiến cậu ấy khó chịu.” Tần Diệc Phong không nói dối, sự thật chính là vậy.
Vì vậy Đàm Du Nhiễm chỉ có thể giao mèo con cho Bạch Thiển, tự mình vào bếp chuẩn bị bữa tối, thuận tiện cân nhắc xem sau này có nên giúp Nhu Nhu giải quyết nhu cầu sinh lý hay không.
Thu Vũ phải kiềm chế bản thân, nếu không giờ này Đàm Du Nhiễm đừng mong xuống được giường, cô nhất định sẽ chết trên giường.
Đàm Du Nhiễm nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn cho mọi người, ăn xong liền nhanh chóng đi đến con mèo cam đang nép trong lòng Bạch Thiển, vươn tay chọc chọc.
“Nhu Nhu, cậu có sao không?” Đàm Du Nhiễm quan tâm hỏi.
“Cậu ấy nói không muốn lại làʍ t̠ìиɦ với cô sớm như vậy, cô lại không chịu nổi, nên cậu ấy muốn tự mình chịu đựng trước.” Bạch Thiển nói thay cho Thu Vũ.
“Ra là vậy.” Đàm Du Nhiễm vẫn còn lo lắng.
“Lúc tôi động dục không thấy chị quan tâm đến tôi nhiều như vậy.” Bạch Thiển vươn tay nắm lấy ngón tay của Đàm Du Nhiễm đang để trên con mèo màu cam.
“Tại lúc đó tôi đâu có biết.” Đàm Du Nhiễm cười lấy lòng.
Bạch Thiển trợn mắt xem thường.
"Thu Vũ làm vậy là vì chị đó. Kỳ động dục của tộc mèo rất đáng sợ. Đừng thử thách sự kiên nhẫn của cậu ta nữa. Chị đi xa đi, đừng để cậu ta ngửi thấy mùi của chị." Bạch Thiển phất phất tay với Đàm Du Nhiễm.
Đàm Du Nhiễm cảm thấy mình bị ghét bỏ.
Cô ủy khuất đi vào thư phòng, cô bật máy tính tiếp tục làm việc, con mèo ragdoll cũng chạy vào thư phòng, nằm trên bàn cạnh máy tính.
Đã lâu rồi anh không ở một mình với Nhiễm Nhiễm, anh rất nhớ cô.
Nhưng tối nay phu nhân của anh phải ngủ cùng con mèo cam kia, thật là khó chịu, thật muốn đem con mèo cam kia vứt vào sọt rác.
Buổi tối, Lạc Anh và Phỉ Sâm nhất thời có việc ở công ty, bây giờ đã khuya, họ quyết định ở công ty một đêm để giải quyết việc gấp, hai người nhanh chóng chào tạm biệt Đàm Du Nhiễm và nhắc nhở cô rằng họ đã đổi thời gian gặp phụ huynh sang cuối tuần sau.
Tại sao lại trì hoãn tận một tuần? Đàm Du Nhiễm khó hiểu.
Tất nhiên Lạc Anh và Phỉ Sam sẽ không nói cho cô biết, rằng mấy ngày tới cô có thể bị làm tới chết, còn mấy ngày còn lại để cô nghỉ ngơi.
Sau khi Đàm Du Nhiễm chào tạm biệt hai người kia, cô quay người trở lại phòng khách.
Con mèo ragdoll chiếm vị trí trên khung leo, trong khi đó con mèo trắng và con mèo cam đang ngồi trên ghế sofa liếʍ lông cho nhau.
Đàm Du Nhiễm cảm thấy họ biến thành người hoặc mèo là tùy theo tâm trạng của họ, cô phân tích tình huống nào mà họ biến thành người, cuối cùng cô đưa ra một kết luận, đó là khi họ muốn nói chuyện hoặc muốn làʍ t̠ìиɦ với cô.
Mà việc họ biến thành mèo còn khó đoán hơn. HHọ muốn biến liền biến. Đàm Di Nhiễm thực sự không thể tìm ra tiêu chuẩn cho sự biến đổi của họ. Nếu tâm trạng vui vẻ, họ sẽ biến thành mèo làm nũng với cô, còn nếu tâm trạng không tốt, họ liền biến thành mèo rồi phớt lờ cô, trong lòng Đàm Du Nhiễm tràn đầy nghi hoặc.
Bạch Thiển thấy Đàm Du Nhiễm, cậu tự động nhảy xuống ghế sofa nhường chỗ cho cô.
Thu Vũ cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Con mèo cam hướng về phía Đàm Du Nhiễm kêu meo meo, cô liền xoa người nó.
"Không thoải mái sao? Vào phòng nhé?" Đàm Du Nhiễm cúi người bế mèo con lên, nhưng đột nhiên mèo cam biến thành chàng trai, sau đó đè cô trên ghế sofa.
Lúc này Thu Vũ gần như mất hết lý trí, cậu vươn tay cởϊ qυầи tây và qυầи ɭóŧ của Đàm Du Nhiễm, đem côn ŧᏂịŧ đẩy vào trong tiểu huyệt.
“Nhu Nhu, trở về phòng đã.” Đàm Du Nhiễm hoảng sợ khi nhìn thấy con mèo ragdoll và con mèo trắng bên cạnh, quên mất cảm giác đau đớn nơi hạ thân khô khốc.
Thu Vũ dường như không nghe thấy, cậu cúi đầu nắm gáy Đàm Du Nhiễm, côn ŧᏂịŧ bắt đầu tàn phá hoa huyệt.
Con mèo trắng nhanh chóng rời khỏi phòng khách, trốn vào phòng ngủ dành cho khách, cậu không muốn mình chết vì dục hỏa thiêu đốt.
Trong phòng khách, chỉ còn con mèo ragdoll đang nhìn chằm chằm cảnh tượng trên ghế sofa với vẻ mặt phức tạp.
Cửa nhà bị mở ra.
Người vào chính là Phỉ Sâm đang về nhà để lấy đồ để quên.
Phỉ Sâm vừa bước vào cửa, anh liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh tức giận.
Một chàng trai to lớn con mái tóc màu nâu nhạt đang làʍ t̠ìиɦ với vợ anh, côn ŧᏂịŧ đỏ hồng không ngừng rút ra, cắm vào trong tiểu huyệt.
Mà vợ anh thì đang cầu xin chàng trai kia.
Phỉ Sâm nhanh chóng cầm tập tài liệu vừa đặt trệntủ giày, xoay người đi ra ngoài với vẻ mặt thối hoắc, dùng sức đóng sầm cửa lại.