Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 32: Kỳ động dục của mèo cam

Thu Vũ đột nhiên kêu lên một tiếng yếu ớt.

"Nhu Nhu? Cậu khó chịu ở đâu sao?" Đàm Du Nhiễm quan sát con mèo nhỏ.

Con mèo cam trở mình, để lộ cái bụng nhỏ xinh, hướng tới Đàm Du Nhiễm kêu yếu ớt.

Đàm Du Nhiễm bế con mèo lên rồi gãi cằm nó.

Con mèo con đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Đàm Du Nhiễm bỗng giãy khỏi tay cô. Nó nhảy xuống ghế sô pha rồi cọ cọ vào chân Đàm Du Nhiễm, sau đó lại nhảy lên khung leo cho mèo lăn lộn.

“Cậu ta bị sao vậy?” Đàm Du Nhiễm lo lắng hỏi Phỉ Sâm, người đang ngồi trên sofa xem điện thoại.

“Đến kỳ động dục.” Phỉ Sâm trả lời ngắn gọn.

Đàm Du Nhiễm kinh ngạc.

“Không phải cậu ấy mới mười lăm tuổi sao !?” Đàm Du Nhiễm nhìn Phỉ Sâm, rồi nhìn Thu Vũ trên khung leo.

Hôm qua cô viện cớ cậu ta không trong động dục nên không cho Thu Vũ quan hệ với mình, nhưng hôm nay cậu ta liền đến kỳ động dục.

Cô nghe có tiếng vả mặt.

"Bản thân động dục là một cơ chế sinh sản. Nếu gặp trước cô dâu mà xuất hiện kỳ động dục nghĩa là có thể sinh sản. Mùi hương trên người cô dâu ảnh hưởng đến cơ thể của tộc mèo, nó khiến kỳ động dục đến sớm hơn." Nhìn vẻ mặt bối rối của Đàm Du Nhiễm, anh hảo tâm giải thích.

Tộc mèo cũng không quá thống nhất chức trách sinh sản này rồi đi?

Thảo nào thời kỳ động dục của Bạch Thiển đến sớm hơn dự kiến, thì ra là như vậy.

“Vậy tại sao các anh và Phỉ Phỉ chưa đến kỳ động dục?” Đàm Du Nhiễm ngây người.

Hai con mèo con đều đã động dục, tại sao cô chưa thấy ba con mèo trưởng thành động dục?

"Vì chưa tới kỳ động dục. Động dục rất khó chịu. Ai mà muốn bị thường xuyên chứ." Phỉ Sâm tức giận nói.

Tuy rằng kỳ động dục không đến thường xuyên nhưng mỗi lần bị đều rất khó chịu, có trời mới biết họ đã chịu đựng như thế nào trong tám năm trước khi gặp Đàm Du Nhiễm.

Chỉ là Đàm Du Nhiễm may mắn còn chưa gặp phải kỳ động dục của lũ mèo lớn, nếu không cô đã bị đè xuống từ lâu rồi, làm gì có chuyện để cô nhảy nhót lung tung như bây giờ.

"Cậu ta sẽ khó chịu như vậy trong vài ngày. Nếu em tốt bụng thì có thể giúp cậu ấy.." Lạc Anh nhắc nhở Đàm Du Nhiễm.

“Em có thể giúp gì cho cậu ấy?” Đàm Du Nhiễm nhìn Lạc Anh cầu cứu.

“Quan hệ với cậu ta.” Lạc Anh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Đàm Du Nhiễm, gương mặt lạnh lùng khẽ co giật.

Đây thật sự không phải anh nói nhưng tại sao vợ anh có vẻ ngốc?

"À" Điều gì nên đến đã đến.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu em không giúp cậu ấy?” Đàm Du Nhiễm hỏi.

“Chỉ là đau như khi em tới kỳ kinh nguyệt thôi. Nó không sao, chỉ là không thoải mái.” Phỉ Sâm sắp mất hết kiên nhẫn, anh chen vào trước khi Lạc Anh định lên tiếng, ngăn không cho Đàm Du Nhiễm hỏi thêm.

“Vậy sao?” Theo như Bạch Thiển nói, ngay cả kỳ động dục kéo dài trong vài ngày hay bao lâu bọn họ đều không biết, Nhu Nhu sẽ chịu đựng như vậy mấy ngày liền sao?

Đàm Du Nhiễm do dự đi tới bên khung leo nhấc con mèo màu cam lên, sau đó chậm chạp đi vào phòng ngủ.

Đây có tính là dụ dỗ trẻ vị thành niên phạm tội không?

Nhưng nhìn Nhu Nhu như vậy cô không chịu được.

Cậu ấy cũng coi là chồng của cô nhỉ? Làm chuyện ấy cũng là điều bình thường mà.

Đàm Du Nhiễm cố gắng thuyết phục bản thân.

Đàm Du Nhiễm đi đến cửa phòng ngủ, sau đó quay đầu lại nói với hai người trong phòng khách với vẻ quyết tâm.

“Bữa trưa hai người tự xử lý nhé.” Sau đó, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lạc Anh mở miệng, như muốn nói gì đó, nhưng đã quá muộn.

Anh không ngờ Đàm Du Nhiễm lại có hành động như vậy, vốn dĩ anh muốn để cô hoãn lại vài ngày, chờ Thu Vũ không nhịn được mới giúp.

“Ngu ngốc, quan hệ ngay trong ngày đầu tiên của kỳ động dục, cô ấy định ở trên giường mấy ngày tới sao?” Phỉ Sâm nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, đầu đau như búa bổ.

Lần trước Đàm Du Nhiễm bị Bạch Thiển làm một đêm, vừa may đó lfa ngày cuối cùng của kỳ động dục, bây giờ trong tình huống này, vài ngày tới Đàm Du Nhiễm đừng mong ra khỏi cửa phòng ngủ, phải đợi kỳ động dục của Thu Vũ kết thúc mới được.

“Em gọi về nhà thông báo chúng ta sẽ quay về vào cuối tuần sau.” Lạc Anh bình tĩnh cầm điện thoại gọi điện.

Vợ anh thật ngu ngốc, nhưng mà không sao, có anh nuông chiều là được.

Trong phòng, Đàm Du Nhiễm đặt chú mèo con lên giường.

“Có khó chịu không?” Đàm Du Nhiễm xoa đầu mèo con.

"Meo meo-" Con mèo cam yếu ớt, híp mắt cọ tay Đàm Du Nhiễm.

“Tôi có thể làm cho cậu bớt khó chịu, cậu có muốn biến thành người không?” Đàm Du Nhiễm bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Con mèo cam dường như nghe thấy, nhưng thay vì biến thành người, nó đi đến bên Đàm Du Nhiễm.

Con mèo cam nằm trên đùi Đàm Du Nhiễm, ngẫng đầu liếʍ bụng cô.

Đàm Du Nhiễm vén quần áo của mình lên và để cho con mèo liếʍ.

Thật xấu hổ, cô đang làm gì vậy?

Thấy Thu Vũ thực sự không thoải mái, Đàm Du Nhiễm cố gắng chịu đựng sự xấu hổ, cô từ từ cởi hết cúc áo sơ mi của mình, sau đó cởi đồ ra, chỉ còn mặc mỗi đồ lót.