Đàm Du Nhiễm rất nhanh sẽ biết rằng kỳ động dục của tộc mèo cùng với ham muốn làʍ t̠ìиɦ thời điểm bình thường không khác nhau là bao.
Ham muốn của tộc mèo với cô dâu chỉ có hơn chứ không có kém, kỳ động dục tồn tại để sinh sản con cái, cho nên mỗi người có thời gian động dục khác nhau.
Mèo trong kỳ động dục rất hung dữ và bạo lực, giống như Bạch Thiển lúc trước mất lý trí cưỡng ép Đàm Du Nhiễm.
Buổi tối, Đàm Du Nhiễm trang bị đầy đủ vũ khí, chờ Lạc Anh và Phỉ Sâm trên giường,
Ba con mèo bên ngoài đã yên giấc, bây giờ nỗi lo duy nhất là hai người trong phòng.
Phỉ Sâm đã tắm trước, anh yên lặng ngồi trên giường Đàm Du Nhiễm cầm máy tính bảng theo dõi thị trường chứng khoán, hoàn toàn không để ý đến Đàm Du Nhiễm đang đứng ngồi không yên bên cạnh.
Ngay khi Đàm Du Nhiễm không thể chịu đựng được nữa và muốn lao ra khỏi cửa, Lạc Anh đã tắm xong, anh mặc bộ quần áo ngủ từ trong phòng tắm bước ra.
"Nhiễm Nhiễm? Sao em không lên giường nằm?" Lạc Anh nhìn Đàm Du Nhiễm đang co ro trong góc giường.
Anh trai của anh quá khủng bố, tôi không dám tới gần.
“Lại đây.” Phỉ Sâm cau mày.
Anh đã đợi người phụ nữ tự mình đi tới, nhưng anh không ngờ rằng cô chỉ thu mình trong góc giường, ngồi im không nhúc nhích, thật là một người phụ nữ ngu ngốc.
Đàm Du Nhiễm từ từ di chuyển ta giữa giường.
Phỉ Sâm không kiên nhân duỗi tay kéo Đàm Du Nhiễm ôm bên người.
“A!” Đàm Du Nhiễm sợ hãi kêu lên.
“Im lặng.” Phỉ Sâm đau đầu.
Một tay Phỉ Sâm ôm Đàm Du Nhiễm, tay kia vẫn tiếp tục trượt máy tính bảng
Sau khi cứng người vài phút, cô nhận ra Phỉ Sâm dường như không có ý làm gì cô hay đánh cô, vì thế cô dần dần buông lỏng sự đề phòng.
Đàm Du Nhiễm di chuyển cơ thể, cô điều chỉnh tư thế thoải mái, rồi nằm trong l*иg ngực của Phỉ Sâm.
Thân hình cao lớn của người đàn ông mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Lạc Anh lau tóc xong rồi nằm lên trên giường, anh ôm Đàm Du Nhiễm từ phía sau.
Cùng hai người đàn ông nằm trên giường, thật kỳ quái nha.
Đàm Du Nhiễm buộc mình bỏ qua tình huống kỳ lạ này.
Hai người kia dường như không ngại ôm chung một người phụ nữ với một người đàn ông khác, Phỉ Sâm tiếp tục quan sát thị trường chứng khoán, trong khi Lạc Anh hai tay ôm Đàm Du Nhiễm, từ từ nhắm mắt ngủ.
Hình như so với lúc là mèo không khác là bao?
Lạc Anh ngủ còn Phỉ Sâm làm việc riêng của mình, bình thường kia là mèo họ cũng vậy
“Ngủ ngon.” Đàm Du Nhiễm nói lời chúc ngủ ngon với hai con mèo rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Thấy vậy, Phỉ Sâm cứng nhắc cất máy tính bảng tron tay, anh tắt đèn trong phòng rồi nằm lên giường.
Cuối cùng, Đàm Du Nhiễm nắm tay Lạc Anh và ngủ trong vòng tay của Phỉ Sâm, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô hiện lên 1 suy nghĩ...
Thì ra đêm hôm trước có người tiến vào phòng cô, chính là hai người này nha.
Mấy ngày trước hai con mèo tạm thời trở lại công ty giải quyết công chuyện, đêm trước hôm rời đi, thừa dịp Đàm Du Nhiễm ngủ say, hai con mèo âm thầm leo lên giường ôm cô ngủ.
Đàm Du Nhiễm mơ hồ nhớ l*иg ngực ấm áp đêm đó giống hệt đêm nay.
Buổi sáng, khi Đàm Du Nhiễm thức dậy, trong phòng ngủ không có ai, chỉ có chiếc chăn bông được gấp gọn, thể hiện sự chu đáo của hai chú mèo.
Ngay khi Đàm Du Nhiễm bước ra khỏi cửa, cô đã bị Thu Vũ lao tới nhào vào lòng.
"Nhiễm Nhiễm! Tôi khỏi rồi!" Thu Vũ vừa ôm Đàm Du Nhiễm.
“A? Thật sao, để tôi xem.” Đàm Du Nhiễm vén quần áo của Thu Vũ lên, trên làn da trắng nõn của cậu ta không có vết thương nào cả, thậm chí một vết sẹo cũng không có.
Đàm Du Nhiễm thật sự khâm phục khả năng hồi phục của tộc mèo.
“Miệng vết thương đã lành, chúng ta có thể làʍ t̠ìиɦ, chị đã hứa rồi.” Thu Vũ đè Đàm Du Nhiễm xuống sàn.
Bên cạnh còn có người, mất mặt chết mất.
Đàm Du Nhiễm che mắt.
“Đừng nháo nữa, đứng dậy đi.” Bạch Thiển biến thành con người, đi tới nhấc Thu Vũ lên.
Sau khi Thu Vũ đứng dậy, Đàm Du Nhiễm mới nhận ra cậu ta hình như đã lớn lên một chút rồi thì phải?
“Em cao lên phải không?” Đàm Du Nhiễm bước đến bên cạnh Thu Vũ, trước đây hai người có cùng chiều cao, nhưng bây giờ cậu ta đã cao hơn cô rồi.
“Tôi vừa đã nói em ấy trưởng thành rất nhanh.” Bạch Thiển kéo Thu Vũ đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Năm con mèo đều biến thành hình dáng con người, yên ổn cùng nhau ăn bữa sáng.
Lần đầu tiên Đàm Du Nhiễm nhìn thấy cả 5 con mèo đều biến thành người, cô cảm thấy thế giới thật diệu kỳ.
Năm anh chàng đẹp trai, ngồi trong phòng ăn của cô, thật tuyệt vời.
Sau bữa sáng, Đàm Du Nhiễm vào thư phòng làm việc như thường lệ, tới trưa mới ra ngoài kiếm ăn.
Trong phòng khách chỉ còn lại Lạc Anh và Phỉ Sâm đang ngồi trên ghế sofa trong hình dạng con người, Thu Vũ biến thành một con mèo màu cam, nép mình trên ghế sofa.
Không thấy bóng dáng của Bạch Thiển và Tần Diệc Phong
“Viên Viên và Phỉ Phỉ đâu rồi?” Đàm Du Nhiễm bước đến ghế sofa xoa đầu con mèo nhỏ.
“Ra ngoài mua đồ rồi, trong nhà nhiều người nên đồ đạc này nọ rất mau hết.” Phỉ Sâm miễn cưỡng liếc mắt nhìn Đàm Du Nhiễm một cái.
Trong đầu Đàm Du Nhiễm hiện lên hình ảnh hai con mèo xách giỏ đi mua đồ, tất nhiên là cô biết rằng họ dùng hình dáng con người để đi mua nhưng cô không nhịn được mà suy nghĩ đến hình ảnh kia.
Phỉ Sâm nhìn cô gái trước mắt đang cười ngây ngô, từ đáy lòng anh cảm thấy bệnh ngốc của vợ mình không chữa nổi.