Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 30: Bối cảnh của mèo cam

Thu Vũ bắt đầu giải thích.

“Gia tộc em làm lính đánh thuê và kinh doanh vũ khí, được thuê để gϊếŧ người.”

Thấy vẻ mặt sững sờ của Đàm Du Nhiễm, Thu Vũ cười khổ, cậu tiếp tục nói.

"Em là sát thủ lợi hại nhất trong gia tộc."

"Do em luôn đạt thành tích tốt trong lúc huấn luyện, cho nên em thường được cử đi gϊếŧ những mục tiêu khó khăn nhất. Mọi người đều trả giá cao để thuê em gϊếŧ người, việc bị thương là điều không thể tránh khỏi." Chỉ là lần này cậu bị thương nghiêm trọng hơn mà thôi, còn lại đại đa số lần anh đều bình yên trở ra.

Vài ngày trước, Thu Vũ đột nhiên biến mất vì cậu được gọi đi để xử lý một mục tiêu khó, Thu Vũ một lòng nghĩ đến việc trở về sớm để gặp Đàm Du Nhiễm cho nên trong lúc cậu mất tập trung, cậu đã không cẩn thận để vệ sĩ của đối phương làm cho bị thương.

Đàm Du Nhiễm càng thêm hoảng sợ, cô không ngờ con mèo con dễ thương hóa ra lại là loại sát thủ hay bay qua bay lại trên nóc nhà.

“Nghe xong chuyện này, chị còn cần em không?"

Sở dĩ Thu Vũ không dám nói cho Đàm Du Nhiễm biết là do cậu sợ cô không cần mình nữa.

Đàm Du Nhiễm mỉm cười.

“Tôi thu nhận một vị hoàng tử cùng với hai vị doanh nhân trị giá hàng trăm triệu còn chưa ngại phiền toái kia kìa, tại sao tôi lại không cần cậu cơ chứ?” Đàm Du Nhiễm cầm hộp thuốc, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Thu Vũ.

Cô quả thật không chê cậu, Thu Vũ là một đứa trẻ đáng yêu, tuy nghề nghiệp có chút đặc thù nhưng không phải là tật xấu gì.

"Không phải cậu nói tôi là cô dâu của cậu sao? Tôi là cô dâu của cậu, làm sao mà tôi lại không muốn cậu chứ?" Đàm Du Nhiễm cầm vải băng bó.

Thu Vũ nở nụ cười hạnh phúc.

“Thật tốt quá, chị không ghét bỏ em, em rất vui.” Thu Vũ ôm Đàm Du Nhiễm.

“Chờ đã, em muốn nói chuyện với mẹ, nói với mẹ Nhiễm Nhiễm không ghét bỏ em.” Mắt Thu Vũ sáng lên.

“Hả?” Tại sao phải nói với mẹ chứ?

“Mẹ em nói rằng chuyện này sẽ khiến chị sợ, vì vậy mẹ dặn em không được nói cho chị biết gia tộc em đang làm gì, bởi vì điều đó sẽ khiến chị bỏ chạy.” Thu Vũ ngây thơ giải thích.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy bội phục của Thu Vũ, suy nghĩ thật chu đáo nha.

Nghe tiếng nói chuyện trong phòng, người và mèo ngoài phòng cũng dần thả lỏng.

“Tốt rồi, hiện giờ tất cả mọi người đều không sợ bị đá ra khỏi nhà.” Phỉ Sâm đặt hai tay sau ót, cả người dựa vào ghế.

Đám mèo đều lo lắng về việc nghề nghiệp nguy hiểm của bản thân hoặc hoàn cảnh gia đình của mình sẽ gây áp lực quá lớn cho Đàm Du Nhiễm, khiến cô không muốn tiếp tục phát triển cùng chúng, không nghĩ tới ngay cả gia tộc sát thủ mà Đàm Du Nhiễm cũng chấp nhận được.

"Cậu cũng có thể nói với Nhiễm Nhiễm về gia cảnh của mình. Đối với vấn đề này cô ấy có khả năng tiếp nhận rất cao." Lạc Anh nói với con mèo trắng.

Con mèo trắng nằm trên khung leo lắc lắc cái đuôi.

Người phụ nữ này thực sự quá ngây thơ, ngay cả gia tộc của Thu Vũ cũng không sợ.

Nhưng như vậy cũng tốt, cậu không phải sợ cô sẽ ghét bỏ mình.

Trong phòng, Thu Vũ đang vui mừng vì được Đàm Du Nhiễm chấp nhận.

“Nhiễm Nhiễm, khi nào em có thể giao phối với chị?” Sau khi Thu Vũ được băng bó sau, cả người bắt đầu quậy phá.

Hiện tại Đàm Du Nhiễm rất muốn ném con mèo nhỏ này ra khỏi cửa sổ.

“Hiện tại không được, cậu còn quá nhỏ.” Đàm Du Nhiễm ngăn Thu Vũ đang nhảy tới nhảy lui, nếu vết thương bị hở ra thì sẽ rất tệ.

“Em đã mười lăm tuổi, em có thể làʍ t̠ìиɦ với các cô gái.” Thu Vũ cảm thấy mình phải chứng minh cho cô thấy, cậu quay đầu chạy.

“A a a, đừng chạy, tôi biết cậu có thể.” Đàm Du Nhiễm vội vàng ngăn Thu Vũ lại.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thu Vũ, cô biết đứa trẻ này đang phát triển rất tốt, cô đã nhìn thấy cậu khỏa thân không biết bao nhiêu lần.

“Vậy thì tại sao không được?” Thu Vũ ủy khuất.

“Cậu đang bị thương, đυ.ng phải vết thương không tốt.” Đàm Du Nhiễm bắt đầu bao biện.

“Vậy sau khi vết thương lành thì có thể làʍ t̠ìиɦ đúng không?” Thu Vũ tràn đầy hy vọng.

“Phải có tình cảm thì mới có thể quan hệ được, biết chưa?” Đàm Du Nhiễm nhân cơ hội này giáo dục mèo con, cô mong rằng khi cậu trưởng thành sẽ không giống mấy con mèo khác trong nhà.

“Nhưng em rất thích chị, chị không phải là cô dâu của em sao? Sao chúng ta lại không có tình cảm?” Thu Vũ nghiêng đầu.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy lời này của Thu Vũ thật khó để bao biện.

“Hình như là có?” Đàm Du Nhiễm không nghĩ ra điều gì để phản bác.

Quả thực, cô cảm thấy rất thân thiết với họ, chẳng qua cô không hiểu rõ về họ, vì vậy cô không dám tới thêm một bước với họ.

Có lẽ đây là thói quen từ nhỏ của cô, cô không thể dễ dàng chấp nhận những người mà cô không biết rõ, vì cô sợ bị họ phản bội.

"Không phải cậu còn chưa đến 20 tuổi sao? Cậu còn chưa có kỳ động dục phải không?" Đàm Du Nhiễm xoa đầu Thu Vũ.

“Không có kỳ động dục không có nghĩa là không thể quan hệ, từ khi gặp chị, em đã luôn muốn làʍ t̠ìиɦ với chị.” Lời nói trực tiếp của Thu Vũ khiến Đàm Du Nhiễm đỏ mặt.

"Chị không đồng ý quan hệ với em có phải là do chị không thích em đúng không? Rõ ràng chị đã làm chuyện đó với anh Bạch Thiển và con mèo ragdoll." Thu Vũ nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Đàm Du Nhiễm.

“Chờ vết thương của cậu khỏi rồi chúng ta bàn bạc tiếp.” Đàm Du Nhiễm tạm thời đáp ứng với Thu Vũ, tại sao mấy con mèo này ngày nào cũng nghĩ đến chuyện làʍ t̠ìиɦ?

Thu Vũ còn nhỏ, nếu cô thực sự phát sinh quan hệ với cậu ta thì cô sẽ cảm thấy mình đã phạm phải tội ác rất lớn.

Vấn đề ở đây là, không trong kỳ động dục cũng muốn quan hệ, vậy kỳ động dục sinh ra để làm gì?

Đàm Du Nhiễm oán hận nghĩ.