Sắc mặt chàng trai hơi tái, nhiều nhất mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, tóc đen nhánh, ánh đèn mờ ảo vào ban đêm khiến cô không nhìn rõ hết các đường nét khác của chàng trai, cô chỉ mơ hồ biết rằng đây là một người có vẻ ngoài điển trai và thân hình đẹp.
"Đau quá, anh dừng lại đi." Đàm Du Nhiễm chưa kịp nghĩ đến chuyển mình đã bị cưỡиɠ ɧϊếp, cơn đau từ hoa huyệt khiến cô ý thức được phải dừng chàng trai này lại trước.
"Tôi không dừng được." Mồ hôi của Bạch Thiển chảy ròng ròng trên người Đàm Du Nhiễm, cậu chỉ có thể nắm lấy tay cô, các ngón tay đan xen vào nhau, dùng hành động này để tạm thời xoa dịu cô.
Sau vài lần đẩy, chàng trai bỗng nhiên dừng lại.
"Hừm" Đàm Du Nhiễm cảm nhận được một lượng lớn chất lỏng đang tràn vào hoa huyệt, dựa vào kiến thức của cô, cô biết chàng trai vừa xuất tinh.
Nhưng giây tiếp theo, côn ŧᏂịŧ trong hoa huyệt lại cứng lên.
"Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà làm chị đau." Bạch Thiển biết đây là lần đầu tiên của cô nên cậu cố gắng khống chế bản thân.
"A!" Cơn đau từ từ biến mất, kɧoáı ©ảʍ liền dâng trào.
Cô khó chịu cử động, vô tình nhéo Bạch Thiển.
"Tôi nói đừng nhúc nhích." Bạch Thiển hít sâu một hơi đè Đàm Du Nhiễm lại.
Cậu không khống chế được nữa.
Bạch Thiển lật người Đàm Du Nhiễm lại, cúi đầu cắn vào gáy cô.
Thắt lưng bắt đầu thúc mạnh, côn ŧᏂịŧ đập vào hoa tâm một cách điên cuồng.
"A ha ~" Mắt Đàm Du Nhiễm đỏ hoe vì kɧoáı ©ảʍ xa lạ đang ập tới một cách điên cuồng.
"Thật thoải mái." Bạch Thiển nheo mắt. Đàm Du Nhiễm đang đưa lưng về phía cậu nên không hề biết rằng trên đầu chàng trai xuất hiện một đôi tai mèo màu trắng.
"Anh là Viên Viên?" Đàm Du Nhiễm cố chấp muốn biết câu trả lời, dù cô bị cưỡиɠ ɧϊếp cô cũng phải biết đối phương là ai.
"Phải." Bạch Thiển đáp lại cô, sau đó cậu lật cô lại, tiến vào từ phía trước.
Lúc này Đàm Du Nhiễm cũng nhìn thấy đôi tai mèo trên đầu Bạch Thiển.
Sau khi biết mình đang làʍ t̠ìиɦ với ai, bất ngờ là cô cũng không có nhiều hành động phản kháng.
Cô bị con mèo của mình cưỡиɠ ɧϊếp, phải không?
"Ưm" Đàm Du Nhiễm rêи ɾỉ, côn ŧᏂịŧ của Bạch Thiển quá lớn, mỗi lần đều đâm sâu vào bên trong, cô không thể chịu được kɧoáı ©ảʍ quá độ đó.
Cực kì thoái mái!
"Nhẹ thôi Viên Viên." Bỗng miệng Đàm Du Nhiễm bị Bạch Thiển bịt kín.
Cậu không muốn nghe cô gọi cái tên ngu ngốc đó nữa.
Đàm Du Nhiễm không chịu nỗi, cô vùng vẫy muốn bỏ đi nhưng bị cậu tóm lại.
"Đừng chạy." Bạch Thiển nắm lấy gáy cô, bóp nhẹ cảnh cáo.
Đàm Du Nhiễm biết cô không thể trốn thoát, vì thế cô liền nắm lấy cánh tay của Bạch Thiển, nhẹ giọng cầu xin.
"Viên Viên, làm ơn" Giọng Đàm Du Nhiễm khàn khàn.
Nhìn làn sương mù trong mắt Đàm Du Nhiễm, Bạch Thiển hít một hơi thật sâu rồi giảm tần suất va chạm của thắt lưng.
Đàm Du Nhiễm dựa đầu vào cánh tay của chàng trai mà cô đang ôm, rồi cắn thật mạnh.
Tiềm thức của cô nói với cô rằng làm vậy sẽ giảm bớt kɧoáı ©ảʍ từ sự ma sát của côn ŧᏂịŧ.
"Ngoan" Bạch Thiển không ngăn cản cô.
Lần thứ hai của Bạch Thiển diễn ra rất lâu, lâu đến mức Đàm Du Nhiễm suýt chút nữa nghĩ rằng cô bị cậu làm chết trên giường.
Chàng trai lật cô qua lại, làʍ t̠ìиɦ với cô ở nhiều tư thế khác nhau trên giường, côn th*t không ngừng rút ra đẩy vào trong hoa huyệt của cô.
Đàm Du Nhiễm khóc và kêu Bạch Thiển dừng lại nhưng cậu chỉ thì thầm vào tai cô để an ủi, còn hôn khắp cơ thể cô.
Cuối cùng, chàng trai nắm cổ cô xuất tinh.
Đàm Du Nhiễm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, cô cảm nhận được cánh tay của chàng trai đang quấn quanh eo mình, giọng nói dễ nghe của chàng trai từ phía sau truyền đến.
"Ngủ ngon, Nhiễm Nhiễm"
Đến sáng, Đàm Du Nhiễm liền mở mắt.
Cô ngủ với con mèo của mình?!
Đàm Du Nhiễm quay đầu lại, chàng trai hôm qua vẫn nằm trên giường ngủ ngon lành.
Tối hôm qua, cô đã mắc sai lầm khi đánh giá ngoại hình của chàng trai, không chỉ đẹp mà còn vô cùng ưa nhìn.
Mái tóc màu socola bồng bềnh tuyệt đẹp, làn da trắng không tì vết, đôi môi hồng, là một người phụ nữ, Đàm Du Nhiễm vô cùng ghen tị với ngoại hình này.
Khí chất của chàng trai này rất mạnh, cho ta cảm giác đẹp nhưng không nữ tính, dễ khiến người ta động lòng.