Chào Buổi Sáng Mèo Con

Chương 2: Bị mèo đẩy ngã (H)

Tuy nhiên, thực tế không như mong đợi.

Vài tuần sau, Đàm Du Nhiễm ra ngoài mua đồ, lúc về thì thấy hai con mèo đang ngồi trước cửa nhà cô.

Một con mèo trắng và một con mèo cam, dường như cả hai đều là mèo con, đang chơi đùa lăn lộn ở cửa.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy cô nên lên chùa làm lễ.

Dù cô không biết phải thờ vị thần nào khi bị lũ mèo vây quanh.

Đàm Du Nhiễm nhấc điện thoại gọi cho trạm thu nhận động vật.

Không ngờ là cô chưa kịp bấm số thì chú mèo màu cam đã rơi xuống bể bơi trước cửa nhà cô.

Đàm Du Nhiễm hoảng sợ, cô vội vàng bế mèo vào nhà, dùng khăn và máy sấy tóc sấy khô cho chú mèo.

Con mèo màu trắng ung dung bước vào sau lưng cô.

Một lúc sau Đàm Du Nhiễm mới nhận ra con mèo trắng đã lẻn vào nhà mình, lại còn ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm, thấy cô đang nhìn mình thì bắt đầu lăn lộn kêu meo meo tỏ vẻ dễ thương.

Con mèo màu cam đang ở trong vòng tay cô cũng ngọ nguậy cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

Đàm Du Nhiễm thở dài rồi đi chuẩn bị đồ ăn đóng hộp cho hai con mèo con.

Hai con mèo cũng ở lì ở nhà Đàm Du Nhiễm, không chịu rời đi.

Con mèo trắng trông lớn hơn được đặt tên là Viên Viên, còn con mèo màu cam được gọi là Nhu Nhu.

Hai con mèo con rất đáng yêu, chúng rất thích được cưng nựng và đặc biệt là thích ngồi cạnh Đàm Du Nhiễm.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy sống với năm con mèo cũng tốt.

Ngoại trừ đôi khi chúng có những hành vi gây hoang mang khiến cô đau đầu.

Cô không biết những người nuôi mèo khác như thế nào, nhưng cô luôn cảm thấy mấy con mèo này có vẻ hơi khác với những con mèo bình thường.

Lạc Anh và Phỉ Sâm luôn lặng lẽ một mình, còn Phỉ Phỉ thì cứ quanh quẩn trong nhà, hai đứa nhỏ kia thì luôn ở bên cạnh Đàm Du Nhiễm.

Cho đến một lần, Đàm Du Nhiễm nhìn thấy Phỉ Sâm ép đầu Nhu Nhu vào bát nước.

Còn có khi Lạc Anh lén lút đánh Viên Viên một cái liền bị Viên Viên đánh trả.

Cô biết loài mèo sẽ vì chiếm lãnh thổ mà đánh nhau nhưng hành động hình như hơi giống con người?

Điều kỳ lạ nhất là, ngoài ba con mèo đã trưởng thành trước khi đến nhà cô, Viên Viên và Nhu Nhu mấy tháng nay vẫn chưa trưởng thành.

Hợp lý mà nói, sau bao lâu nuôi dưỡng thì con mèo nên có hình dáng của một mèo trưởng thành, Viên Viên thì không sao nhưng Nhu Nhu vẫn trông như một chú mèo con.

Gần đây Viên Viên cũng hành động rất lạ, lúc nào cũng kè kè bên người cô phát ra tiếng kêu thảm thiết, còn rất thích cọ vào người cô.

Một đêm khi cô đang đọc sách trên ghế sofa, Viên Viên đẩy qυầи ɭóŧ của cô ra muốn tiến vào bên trong liền bị Phỉ Phỉ đánh vài cái.

Đối với vấn đề này, Đàm Du Nhiễm đã tìm kiếm thông tin trên mạng rất lâu nhưng không có thông tin gì, cô chỉ có thể cho rằng mấy con mèo nhà cô rất đặc biệt.

Ngoài ra thì mấy con mèo nên được triệt sản.

Sau khi tìm kiếm thông tin, Đàm Du Nhiễm đã nghĩ đến việc đưa mấy con mèo đi kiểm tra khi cô rảnh, nhân tiện xem có cần triệt sản hay không.

Kết quả là không lâu sau, Đàm Du Nhiễm buộc phải bỏ ý định đem mấy con mèo đi triệt sản.

Ban đêm, Đàm Du Nhiễm đang ngủ thì cảm thấy cơ thể bị đè nặng.

"Đừng làm phiền ta." Cô xua tay, nghĩ rằng con mèo nào đó đang đè lên mình.

Đàm Du Nhiễm đoán đúng, thực sự là "con mèo của cô" đang đè lên cô.

Tuy nhiên chàng trai to lớn này không trong hình dáng một con mèo.

"Nhiễm Nhiễm, đừng ngủ nữa" Đôi mắt màu xanh lục của chàng trai giống với đôi mắt của Viên Viên.

"Cậu là ai?" Trước khi tỉnh giấc, Đàm Du Nhiễm mở mắt, sững sờ khi nhìn thấy chàng trai kia, sau đó cô nhắm mắt ngủ tiếp.

"Tôi tên là Bạch Thiển, đừng gọi tôi là Viên Viên nữa." Ánh mắt của chàng trai dán chặt vào người Đàm Du Nhiễm rồi cau mày chán ghét.

"Cái tên Viên Viên rất xấu"

Bạch Thiển nói xong liền cởϊ qυầи áo của Đàm Du Nhiễm.

"Được." Đàm Du Nhược vẫn ngủ, cô tưởng rằng mình đang mơ.

Sau khi tất cả quần áo trên người cô gái được cởi bỏ, chàng trai nghiêng người bắt đầu làm động tác tiếp theo.

Bạch Thiển đưa tay chạm vào bộ ngực tròn trịa của cô gái, nhẹ nhàng nhào nặn.

Trong đôi mắt xanh lục kia, một khát khao như dã thú đang trỗi dậy.

Phỉ Phỉ đang yên lặng chờ đợi bên cạnh bỗng nhảy ra khỏi tủ, vẫy đuôi bước ra khỏi phòng Đàm Du Nhiễm, trước khi đi còn liếc nhìn Bạch Thiển đầy khinh thường.

Đàm Du Nhiễm cảm thấy đau nhói ở phần dưới, cô đột ngột tỉnh dậy.

"Anh là ai? Đau quá." Nước mắt của cô nhanh chóng trào ra, cơn đau ập tới khiến cô không kịp suy nghĩ.

"Viên Viên?" Đàm Du Nhiễm nhìn đôi mắt xanh lục của chàng trai, vô thức gọi tên con mèo của cô.

Bạch Thiển cau mày, không ngăn cô gọi cậu bằng cái tên ấy.

Dù sao thì hiện tại cô cảm thấy có chút bất an.

Hoa huyệt của cô thật thoải mái.

"Hừ" Bạch Thiển cúi đầu cắn lên cổ Đàm Du Nhiễm, bắt đầu thúc mạnh vào tiểu huyệt của cô.

"Ưm" Đàm Du Nhiễm chưa kịp phản ứng với tình huống này, cô chợt nghĩ khi mèo đực giao phối, chúng thường ôm gáy mèo cái.

Cô không biết tại sao nhưng cô cảm thấy chàng trai trên người cô rất giống Viên Viên.

-----------------

Lời tác giả:

Viên Viên: Tên tôi thật là ngốc.

Phỉ Phỉ: Cậu đã hiểu cảm giác của tôi chưa?

Nhu Nhu: Meo meo ("▽")