Trong lúc Đàm Du Nhiễm đang quan sát, Bạch Thiển đã tỉnh giấc.
Bạch Thiển chớp chớp mắt, ngồi dậy nhìn Đàm Du Nhiễm.
"Chào buổi sáng." Bạch Thiển mỉm cười nói.
Đôi mắt màu xanh lục trông như những viên ngọc lục bảo chất lượng cao dưới ánh mặt trời, nụ cười tỏa nắng trên khuôn mặt càng làm tăng thêm vẻ đẹp của chàng trai.
Đàm Du Nhiễm phớt lờ cậu, cô kéo chăn che đi cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.
Cô có rất câu hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Cậu coi trọng cơ thể tôi?" Chăn đều bị Đàm Du Nhiễm lấy đi, Bạch Thiển thản nhiên để lộ cơ thể.
Thân trên cứng cáp, dáng người còn đẹp hơn trong tưởng tượng của cô, các đường nét uyển chuyển, bụng không có một chút mỡ thừa nào, ánh mắt của cô theo đường nhân ngư nhìn xuống...
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Đàm Du Nhiễm quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng.
"Làm cũng đã làm rồi, bây giờ còn ngại ngùng? Bạch Thiển nhìn hành động của cô không khỏi trêu chọc.
"Rõ ràng là cậu cưỡиɠ ɧϊếp tôi!" Đàm Du Nhiễm cau mày, tức giận chỉ vào chàng trai.
"Tôi với chị làʍ t̠ìиɦ, chị là người được lời nhất, chị không có bao nhiêu người muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi đâu."
Bạch Thiển cười nói, một nụ cười trần trụi.
Cô bật dậy, quyết cho "con mèo" của mình một trận.
"Tưởng mình đẹp trai thì muốn làm gì thì làm à? Đồ vô ơn!" Trước khi Đàm Du Nhiễm chạm vào người Bạch Thiển, cậu đã nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đẩy cô ngã xuống giường.
"Chủ nhân yêu quý, mới sáng sớm đừng động tay động chân." Bạch Thiển cúi đầu hôn lên môi Đàm Du Nhiễm.
Đàm Du Nhiễm cố gắng đấu tranh, nhưng cô bị đè chặt không di chuyển được, cô đành thức thời nghĩ ra kế sách khác.
"Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra? Cậu tới nhà tôi làm gì? Cậu là mèo, còn bốn con mèo kia thì sao?" Đàm Du Nhiễm bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, chẳng lẽ bốn con mèo kia cũng là ...
"Tôi thuộc tộc mèo, loại mà chị hay thấy trong tiểu thuyết ấy. Tôi có thể biến thành người hoặc mèo. Gia tộc của tôi đã sống với con người từ thời cổ đại." Bạch Thiển giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, còn bồi thêm một câu.
"Lần này tôi đến đây để tìm cô dâu, chính là chị." Bạch Thiển vui vẻ mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.
Đàm Du Nhiễm sốc không nói nên lời.
Con mèo này tới để trả ơn à?
"Không phải tôi tới để trả ơn." Bạch Thiển nhìn biểu cảm của Đàm Du Nhiễm liền biết cô đang nghĩ gì.
"Trong tộc của chúng tôi, khi trưởng thành chúng tôi sẽ tự mình đi tìm một nàng dâu. Tôi còn chưa thành niên, nhưng khi tôi đi qua nhà của chị liền ngửi thấy mùi hương của chị, tôi biết chị chính là cô dâu của tôi." Bạch Thiển giải thích.
Cậu và Nhu Nhu tình cờ đi ngang qua ngôi nhà này liền ngửi thấy mùi hương của Đàm Du Nhiễm. Cậu chạy về nhà nói với gia đình rằng mình đi tìm vợ, sau đó chạy tới trước nhà Đàm Du Nhiễm ngồi xổm.
"Vậy cậu là trẻ vị thành niên bỏ nhà đi bụi?" Đàm Du Nhiễm cau mày, cô sẽ không bị cảnh sát tóm đó chứ?
"Tôi không bỏ nhà đi bụi, gia đình tôi biết tôi đang sống ở đây." Bạch Thiển rất muốn lay người phụ nữ ngu ngốc trước mặt để cô tỉnh ra.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua?" Đàm Du Nhiễm hỏi.
"Bởi vì tôi sống cùng chị quá lâu, tôi bị mùi hương của chị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền động dục sớm hơn dự tính, khi tộc mèo trưởng thành chuyện này nhất định phải xảy ra." Bạch Thiển bày ra khuôn mặt "ngây thơ vô số tội".
Vậy chuyện đêm qua là do lỗi của chị đây hả??
Đàm Du Nhiễm lại muốn tẩn cho chàng trai trước mặt một trận.
Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, trong lòng Đàm Du Nhiễm càng thêm nghi ngờ.
"Vậy Nhu Nhu... Nhu Nhu thì sao?" Cô lắp bắp.
"Nó cũng thuộc tộc mèo, là hàng xóm của tôi. Nó hay đến chơi với tôi, gia đình nhờ tôi chăm sóc nó." Bạch Thiển coi đây là việc đương nhiên.
Trước khi Bạch Thiển chuẩn bị "bỏ nhà", Nhu Nhu chạy đến và nói muốn đi cùng cậu, sau đó hai người cùng đi.
Đàm Du Nhiễm có quá nhiều thứ để hỏi nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu.
"Mà này, tên tôi là Bạch Thiển, đừng gọi tôi bằng cái tên ngu ngốc kia nữa." Bạch Thiển chợt nhận ra phải cho cô biết tên của mình.
"Sao lại ngu ngốc, tôi thấy nó rất dễ thương mà— ?" Đàm Du Nhiễm không vui nói.
"Dậy trước đã, chuyện còn lại nói sau." Bạch Thiển ngắt lời cô, cậu không muốn bàn luận với cô về chuyện cái tên.
Lúc Đàm Du Nhiễm bước xuống giường, cô liền ngã xuống đất.
"A." Cảm giác đau nhức giữa hai chân khiến cô không thể đứng dậy được.
"Haha" Có tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau lưng cô, giây tiếp theo, Đàm Du Nhiễm được nhấc bổng lên.
"Chị yếu quá, chị nên tập thể dục nhiều hơn." Bạch Thiển nhéo nhéo gáy cô.
"Không muốn." Đàm Du Nhiễm ghét thể thao nhất trên đời.
Bạch Thiển trợn mắt bế cô vào phòng tắm.