Cô ăn xong lại thấy buồn ngủ, cô tính đi ra hồ sen đến chỗ của chồng cô chơi, nhưng cơn buồn ngủ khiến cô không thể mở mắt.
Trong lúc ngủ cô nghe thấy tiếng quát tháo. Cô vừa mở mắt thì nghe thấy tiếng đồ đạc bị quăng xuống đất. Kèm theo là tiếng van xin
“ Trưởng công chúa, cầu xin người quay về ngày khác quay lại. Thiên Hinh công chúa mới bệnh còn chưa khỏi. Nô tì cầu xin người hãy thương xót cho công chúa.”
Người hầu đứng bên cạnh quát lên “ CÂM MIỆNG. Thứ hèn hạ như ngươi mà dám nói chuyện với công chúa nhà ta sao. Người đâu vả miệng cho ta”
Kim An vội vàng chạy ra, chân còn chưa kịp xỏ giầy. Cô quăng bình hoa bên cạnh xuống đất…. CHOANGGG….
Mọi người quay lại nhìn cô, mặt cứng đơ không thể tin nổi.
Cô nói “ Vậy ai có đủ cao quý mà đến phá nơi của ta? “
Bọn nô tì cúi mặt, nhưng người đàn bà gớm ghê lúc trước kia vẫn giọng đanh chua vênh mặt nói với Kim An.
“ Thiên Hinh công chúa, trưởng tỉ như mẹ, tại sao ngài thấy trưởng công chúa mà không hành lễ?”
Cô nhìn bà ta rồi cúi người xuống nhặt mảnh 2 mảnh sứ bị vỡ lên. Rồi từ từ tiến đến gần Thuận Thiên công chúa.
Cô mang vẻ mặt ngây thơ mỉm cười “ Chị gái sao ?” Rồi cô quay qua nhìn bà ta, lấy hết sức nhỏ ném 1 mảnh sứ vào bà ta quát “ Thấy ta còn không quỳ “
Bà ta trợn tròn mắt nhìn cô, khinh ngạc không thể tin. Còn chị gái cô cũng vậy, nàng bị doạ sợ dứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Cô đi tới, cầm vạt áo của Thuận Thiên giật mạnh xuống. Nàng cao hơn cô nhưng vì không có phòng bị, nên bị kéo ngã khuỵ xuống đất.
Cô nắm lấy cổ áo của nàng, tay đưa mảnh sứ còn lại đặt bên gương mặt non nớt của Thuận Thiên, cợt nhả nói.
“ Một đứa trẻ 5 tuổi dù có ghét em mình, nhưng cũng không thể luôn tìm cách gϊếŧ người. Gương mặt nhỏ này, nên được dạy dỗ cẩn thận, đúng với phẩm giá của người hoàng thất. “
Cô vừa vuốt ve khuôn mặt Thuận Thiên, dừng một chút rồi nói tiếp. “ Hãy nói với người sai khiên ngươi, nếu muốn sống thì đừng động đến ta. Còn nếu cứ cố gắng tiếp tục, thì ta sẽ đập nát quân cờ này của các ngươi “
Vừa nói cô vừa dùng tay còn lại bóp mạnh vào cổ họng của Thuận Hiên, dấu móng tay in lên cổ trắng nõn của nàng.
Bà ta quỳ xuống lắp bắp nói “ C…cô… công chúa….. người …… người ….. “
“ Ta làm sao?? À một đứa trẻ 3 tuổi sao ?? Haha “
Cô buông Thuận Thiên ra, đi tới bên cạnh bà, ghé vào tai nói nhỏ “ Sự độc ác của các ngươi, đã khiến ta ngày càng lớn mạnh. Cô bé này yếu ớt này, đã bị ta nuốt trọn linh hồn rồi. “
Sau đó Kim An đứng dậy, quay qua người hầu trong cung cô vẫy gọi. “ Mau qua bế ta lên, ta mỏi chân “
Thị nữ trẻ tuổi vội chạy tới cúi người hành lễ rồi nhẹ nhàng bế cô lên. Cô nói với đám người kia: “ Dọn sạch chỗ này rồi cút đi. “
Cô nhớ ra bà vυ' của cô rồi hỏi “ Vυ' nuôi đâu ?”
“ Bẩm thưa bà ấy bị đánh tới ngất ở ngoài ạ .”
“ Mau gọi người đỡ bà ấy lên giường. Gọi thái y tới”