Bẫy Rập

Chương 11: Một ngày một đêm (H)

Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào, hai chân của Xuân Vũ đang bị Lý Thước nâng lên, tạo một góc độ vuông góc thọc vào rút ra.

Từng đòn nặng nề giáng xuống, giống như đang đóng cọc.

Đôi chân dài trắng tuyết đặt trên bờ vai rộng của Lý Thước, cánh tay mảnh khảnh bị kéo lấy, cả người cuộn tròn, mơ màng bị người ra vào.

Hoa huyệt mềm nhão dơ bẩn, phía trên khu rừng rậm đen nhánh đều là dâʍ ɖị©ɧ sền sệt, gân xanh trên côn ŧᏂịŧ đỏ tím bành trướng, nhanh chóng tiến vào tiểu huyệt, nhục bích hồng nhạt cũng bị kéo ra bên ngoài.

Cả một đêm tưới tắm, cái bụng phẳng lỳ của cô đã căng phồng, côn ŧᏂịŧ thô to chôn bên trong hoa huyệt ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, da thịt tuyết trắng tràn đầy vết tìm xanh loang lổ.

Nhưng là vẫn chưa kết thúc.

Xuân Vũ không biết đã ngủ bao lâu, phía trên vẫn đang bị người đàn ông tách hai chân ra thao lộng, cho đến bình minh cũng chưa thấy dừng lại.

“Lý Thước?”

Vào lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, ngay sau đó tiếng nói của Trương Lệ truyền đến.

Xuân Vũ nháy mắt tỉnh táo lại, muốn mở miệng kêu cứu nhưng giọng nói đã khàn đặc, chỉ phát ra được vài âm tiết.

Xuân Vũ bất lực cắn chặt môi, mùi máu tươi tràn ra bên trong khoang miệng khiến cô càng thêm khó chịu.

Giây tiếp theo, cánh môi bị thương được ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ vết thương, liếʍ sạch máu của Xuân Vũ.

Miệng người đàn ông đã không còn mùi rượu, mắt đã mở ra, tròng mắt đen như mực.

Trong trẻo lại cực nóng.

Lý Thước lại hôn sâu hơn.

Mà lúc này bên ngoài, Trương Lệ đang gõ cửa phòng cô.

“Xuân Vũ, cô có ở đó không? Đã dậy chưa?”

“Tôi đi làm đây!”

Trương Lệ gõ vài lần không chờ được đáp lại đã vội vã đi làm.

Bạn trai không thấy, bạn cùng nhà không lên tiếng lại không khiến cô ta để tâm nhiều.

“ô, buông ra!” Trương Lệ đi rồi, Xuân Vũ bắt đầu phản kháng.

Cô nhìn ánh mắt sáng lên của người đàn ông, lòng đột nhiên suy đoán, hắn tỉnh rồi sao?

“Anh tỉnh rồi, đúng không?”

“Anh tỉnh rồi, có phải hay không?”

Xuân Vũ dùng chút sức lực cuối cùng cố gắng đẩy Lý Thước ra, giọng nói khàn khàn khó khăn nói ra vài câu.

Lý Thước không có dừng lại, càng tăng nhanh tần suất

Đôi tay nắm chặt cánh mông của Xuân Vũ, va chạm thật mạnh, cho đến khi cắm sâu vào bên trong nhục huyệt.

Xuân Vũ vội vàng kêu lên “Không cần….”

Lý Thước làm ngơ, ôm lấy Xuân Vũ đâm vào chỗ sâu nhất, côn ŧᏂịŧ thô to vội vàng muốn lấp đầy hoa huyệt chặt chẽ, muốn bắn vào bên trong nơi đã chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đêm qua, qυყ đầυ to như quả trứng gà thao mở cửa tử ©υиɠ, nhanh chóng cắm sâu vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G mẫn cảm.

“A, dừng lại, đau quá…”

Xuân Vũ không ngừng xin tha, giọng nói khàn khàn lại giống như đang rêи ɾỉ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông cắm càng thêm nặng nề.

Trong tiếng ah ah, đầu óc Xuân Vũ trống rỗng, thân thể đã mềm nhũn thành nước, tùy ý người đàn ông tiến vào.

Một cỗ kɧoáı ©ảʍ từ sâu bên trong hoa huyệt úp lại, trận thủy triều xông đến, hoa huyệt phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ.

Côn ŧᏂịŧ bên trong bị dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng phun lên, qυყ đầυ thô lớn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy,bạch trọc đặc sệt bên trong mã mắt thoát ra, hoàn toàn bắn sâu vào bên trong tử ©υиɠ của Xuân Vũ.

Một lần nữa, Lý Thước dứt khoát kéo mông Xuân Vũ, giống như mô tơ, phun ra hạt giống cực nóng.

Thân thể nặng nề đè trên cơ thể mềm mại của Xuân Vũ, gặm cắn vành tai cô, thanh âm trầm thấp “Vợ à, em muốn hút khô anh sao?”

Xuân Vũ bị đè đến không thở nổi, cơ thể vừa mới cao trào mềm nhũn nằm trên giường, cửa huyệt mấp máy, không thể khép lại, thân mình vẫn run run.

Kɧoáı ©ảʍ cao trào ngập tràn trong đầu, khiến người ít vận động như Xuân Vũ không thể thừa nhận, chỉ chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên cuộc tra tấn vẫn tiếp tục.

Đến khi kết thúc đã là bốn giờ chiều.