Vài ngày sau, Trương Lệ có chút kỳ lạ, Lý Thước cũng không đến chung cư, thậm chí cuối tuần cũng không đến đón cô ta đi tập thể hình.
Xuân Vũ thầm nghĩ bọn họ có thể đã chia tay hay không.
Lý Thước có lẽ đã thông đồng với cái người phụ nữ giàu có kia đi.
Xuân Vũ cảm thấy may mắn, như vậy cũng tốt, Trương Lệ thoát khỏi đồ cặn bã, cô cũng không cần đối diện với người đàn ông kia. Cho nên hôm nay, dù khóa phòng đang bị hỏng, cô cũng không quan tâm.
Khoảng 11 giờ tối, Xuân Vũ vừa từ phòng tắm bước ra, đang muốn đi ngủ, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng của Trương Lệ: “Xuân Vũ, mở cửa giúp tôi! Tôi sắp không giữ được rồi!”
“Tôi đến đây!” Xuân Vũ cho rằng Trương Lệ đang cầm đồ chuyển phát nhanh gì đó, lập tức chạy tới mở cửa.
Cửa vừa mở, một mùi rượu nồng đậm xông đến.
Ngay sau đó, một bóng đen ập xuống.
“A!” Xuân Vũ hoảng sợ, vô thức đưa tay ra đỡ lấy.
Nhưng người tới quá nặng, cô hoàn toàn không đỡ được, cũng may hắn tự chống đỡ được. Hơi thở quen thuộc nam tính ập vào, lòng Xuân Vũ run lên.
“Ngại quá!” Lúc này ở phía sau Trương Lệ đã kéo Lý Thước lại, hướng Xuân Vũ nói “Hắn uống say, Tiểu Vũ giúp tôi kéo một chút!”
Xuân Vũ nhìn người gần trong gang tấc, nhanh chóng cúi đầu, dùng hai tay chống bên người đàn ông, cùng Trương Lệ đem hắn kéo lên giường của Trương Lệ.
“Ngại quá, tiểu Vũ, hắn uống say không thể lái xe được nên tôi mang hắn về.”
Xuân Vũ cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật gật đầu “Không sao, vậy tôi đi ngủ trước.”
Trương Lệ đương nhiên đồng ý.
Trở lại phòng ngủ, Xuân Vũ luôn cảm thấy có gì không đúng, nhưng nghĩ ngày mai Trương Lệ phải đi làm, quay về đây cũng là chuyện bình thường.
Bọn họ như thế nào hòa hảo, cũng không phải chuyện của cô.
Nhưng có bài học từ lần trước, Xuân Vũ vẫn lấy ghế chắn trước cửa phòng.
Vốn tưởng rằng sẽ ngủ thông một đêm, lại không nghĩ tới nửa đêm muốn đi tiểu, cô chỉ có thể kéo lại ghế đi ra bên ngoài.
Phòng tắm ở ngay bên cạnh, Xuân Vũ gấp gáp muốn vào giải quyết vấn đề cấp bách trước. Chờ đến khi ra ngoài mới phát hiện người đàn ông kia vậy mà lại ngủ trên sofa.
Trong bóng tối, không nhìn rõ mặt mũi, cũng không biết là ngủ hay tỉnh.
Xuân Vũ sợ hãi nhanh chóng quay về phòng, muốn kéo ghế chắn cửa phòng một lần nữa.
Nhưng khi vừa cầm ghế lên, cửa phòng đột nhiên bị mở ra
“Cứu...”
Xuân Vũ chưa kịp nói chuyện cả người đã bị đè trên cửa.
Đôi môi nóng rực áp chặt, ma xát xung quanh cửa miệng, Xuân Vũ mím chặt môi không cho hắn xâm nhập vào.
Nhận thấy sự phản kháng của Xuân Vũ, Lý Thước siết chặt hai tay cô, cả người gắt gao đè cô, dùng thân mình bao lấy cô, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ cánh môi. Hắn bóp lấy cái cằm cô, đầu lưỡi cực nóng chui vào bên trong bọc lấy lưỡi Xuân Vũ, liều chết triền miên.
Môi lưỡi mềm dẻo lại cực kỳ chiếm đoạt, điên cuồng gặm cắn, đảo quanh liếʍ láp hàm răng và chiếc lưỡi thơm tho của Xuân Vũ, hắn đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Xuân Vũ bị hôn đến cả người vô lực, trong miệng tràn ngập hương vị nam tính cùng với mùi rượu nồng đậm, như bị một ngọn lửa cuồng bạo thiêu rụi.
Áo ngủ rộng thùng thình bị kéo lên, cặp tuyết nhũ mượt mà được bàn tay thô to của Lý Thước bao trọn.
Tay phải hắn giữ chặt hai tay Xuân Vũ, tay trái vuốt ve cặp nhũ, đem đầṳ ѵú nâng lên, miệng ngậm vào, gặm cắn.
“Ô…Không cần…” Sau khi bị liếʍ láp liên tục, Xuân Vũ đã có cảm giác, đầṳ ѵú phấn hồng đã đổi thành đỏ tươi, dựng đứng lên.
Lý Thước thấy vậy, lòng bàn tay thô ráp vội vàng vuốt ve núʍ ѵú mềm mại kia, mang theo sức lực bấm xuống khiến toàn thân Xuân Vũ run rẩy.
Phía sau tai tràn ngập dấu hôn hồng nhạt, hạ thể cũng dần dần ướŧ áŧ.
“Hử? Muốn sao?” Tay người đàn ông không biết khi nào đã di chuyển xuống dưới, ngón giữa thô to thâm nhập vào bên trong khu rừng rậm, thăm dò cửa huyệt. Quả nhiên là đã ướt!
Ngón tay Lý Thước kéo ra vài sợi dâʍ ɖị©ɧ, cố ý bôi lên hạt đậu sưng đỏ, cái miệng lại áp lên liếʍ láp.
Đầṳ ѵú mẫn cảm bị xúc cảm mềm mại ấm áp này kí©ɧ ŧɧí©ɧ dựng đứng, cảm giác ngứa ngáy khó tả thổi khắp toàn bộ cơ thể.
“Không cần, cầu anh!”
Xuân Vũ sợ hãi trước phản ứng cơ thể của mình, cảm giác xấu hổ tột độ khiến cô không dám kêu to, rất sợ đánh thức Trương Lệ, không thể đối mặt với cô ấy.
“Ướt!” Lý Thước làm ngơ, tự ý quyết định, lại đem ngón tay cắm vào bên trong hoa huyệt.
Lần này, hắn dùng sức hơn, ngón tay chạm đến chỗ sâu nhất có thể chạm được, nhanh chóng rút ra lại thọc vào.
“Không, không thể!”
Xuận Vũ bị hắn cắm đến không nói được gì, giọng nói mang theo tiếng rêи ɾỉ. Xuân Vũ không dám nói gì thêm, chỉ có thể dùng tay chân phản kháng.
Nhưng là tay đã bị người đàn ông giữ chặt, thân thể cũng bị đè lên, chỉ có thể âm thầm chịu đựng ngón tay thao lộng.
“Cứu…mạng…tôi…là…”
Chịu đựng không phát ra tiếng rêи ɾỉ, Xuân Vũ giải thích đứt quãng, muốn cái người đàn ông đang say rượu này tỉnh lại.
Nhưng mà truyền đến tai Lý Thước lại biến thành…
“đúng rồi, em là cái tiểu dâʍ đãиɠ!”
“Cầu anh thao em!”
“Cầu anh!”
Lý Thước hoàn toàn không biết hắn thao sai người, không quan tâm Trương Lệ đang ở ngay sát vách, ngón tay ở trong hoa huyệt Xuân Vũ đảo lộng.
Xuân Vũ bị cắm đến nước chảy không ngừng, hai chân mềm nhũn.
Lý Thước nhìn bé ngoan trước mắt dần trở nên vô lực, buông cánh tay đang bị giữ chặt của cô ra, ngón tay kéo theo dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên cánh môi Xuân Vũ, giọng điệu trêu chọc “Chỉ cần ngón tay cũng có thể cao trào, em đúng là cái đồ dâʍ đãиɠ!”
Rồi đột ngột hôn lấy cô, gặm nhấm trên môi Xuân Vũ, như muốn đem dâʍ ŧᏂủy̠ kia đều hút vào trong bụng.
Xuân Vũ vừa mới trải qua một đợt cao trào nhỏ, ý thức không rõ ràng, cả người mềm nhũn.
Hai chân rất dễ dàng đã bị Lý Thước nâng lên.
Người đàn ông tập thể hình, sức lực cánh tay đương nhiên rất lớn. Hắn tách hai chân Xuân Vũ ra, kéo sát gần hạ thể mình, đẩy eo đem cự vật nóng bỏng cứng như sắt cắm vào.
“Ô…” Xuân Vũ đau đớn khi cự vật người đàn ông tiến vào, thần trí đang mơ màng ngay lập tức tỉnh táo lại, hoảng sợ phản kháng “Anh… Làm sao có thể….làm sao có thể?”
“Buông tôi ra, tôi không phải, tôi không phải Trương Lệ!”
Nước mắt trào ra!
Xuân Vũ đã bất chấp việc có bị Trương Lệ phát hiện mình hay không, liều mạng đấm đá người đàn ông phía trên.
Nhưng mà, người đàn ông như đã bị thôi miên, bàn tay nắm lấy cánh mông Xuân Vũ, nhấc chân cô lên, một lần lại một lần nặng nề đâm sâu.
Cả người Xuân Vũ, dưới sự va chạm của người đàn ông, lưng bị đập mạnh vào tường, phía trước trướng căng, sau lưng lại bị ma sát tê dại, cô chỉ có thể khóc lóc xin tha.
Nhưng mà tiếng khóc thưa thớt của cô không ngăn cản được Lý Thước xâm nhập, ngược lại càng thêm hung hăng.
Cuối cùng, hắn trói chặt đôi tay Xuân Vũ, cưỡi trên người cô sát nhập vào tiểu huyệt.
Mà Trương Lệ ở cách vách, lại không có phản ứng gì.
Rõ ràng hiệu quả cách âm ở chung cư kém như vậy, sao cô ấy có thể ngủ yên được?
Xuân Vũ không nghĩ ra, chỉ có thể cúi đầu khóc thút thít, chịu đựng bị Lý Thước xâm phạm...