Bẫy Rập

Chương 9: Bữa ăn bốn con số

“Nhà hàng Nhật Bản?”

“Bọn họ vậy mà lại đến nhà hàng Nhật Bản!”

“Cũng đúng, đồ ăn Nhật Bản thanh đạm, đến đây ăn sau khi tập, có thể hiểu được!”

Trương Lệ liếc mắt rồi xoay người đi vào.

Xuân Vũ lập tức ngăn lại “Cô làm gì vậy?”

“Đi vào ăn chứ còn làm gì?”

“Cô điên rồi à, giá ở đây ít nhất cũng phải bốn con số, chúng ta có đủ tiền không?”

“Không sao, tôi có thể quẹt thẻ tín dụng trước!” Nói xong Trương Lệ bước vào không quay đầu lại.

Xuân Vũ cảm thấy Trương Lệ chính là điên rồi!

Bởi vì giữ một người đàn ông, mà tiêu tốn bốn con số cho một bữa ăn.

Hơn nữa buồn bực chính là nhà hàng này đều dùng ghế lô tư nhân, căn bản là không nhìn được cái gì a!

Trương Lệ ngồi đối diện Xuân Vũ, vừa ăn sushi vừa nói “Cô nói xem, bọn họ liệu có ở trong phòng diễn AV sống không?”

Tay Xuân Vũ run lên, đũa cũng rơi xuống.

“Cái gì? Cái gì là AV?”

Trương Lệ xem thường “Tiểu Vũ, cô cũng sắp 25 rồi, phải đi trải nghiệm để bổ sung kiến thức đi được không?”

“Đừng để đến 30 thì đã thành xử nữ già rồi.”

“Tôi không phải!” Xuân Vũ phản bác, mặt lập tức đỏ bừng.

Trương Lệ kinh ngạc “Không phải? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Tôi chưa có gặp qua bạn trai cô, đừng nói là cô đi tìm đàn ông lạ nào đó tình một đêm đấy nhé!”

Xuân Vũ chột dạ, cúi đầu nói “Tôi…Ý tôi là không phải tôi không có kiến thức.”

“Ồ, vậy mà AV cũng chưa xem?”

“Không phải!” Cô có xem qua một chút, đặc biệt là sau đêm đó, cô thỉnh thoảng sẽ nhớ đến.

Với cả tài nguyên trên mạng quá khó tìm, hầu hết đều bị chặn. Cô cũng không dám nhờ người khác nên chỉ có thể tự tìm, còn có ký ức về một lần kia.

Tuy rằng đã qua lâu, cô vẫn cảm thấy chính mình không biết xấu hổ, nhớ đến người đàn ông của người khác. Nhưng cuối cùng cũng không nhịn được vẫn nghĩ đến.

Bây giờ bị Trương Lệ nhắc đến, cô áy náy đến không muốn ăn nữa.

Nhà hàng Nhật Bản bốn con số, cô ăn không nhiều, toàn bộ đều rơi vào bụng Trương Lệ.

Chờ tới khi trả tiền, cô mới cảm thán, này đâu phải là đi bắt gian, đi ăn thì đúng hơn!

“Xin lỗi cô, thẻ tín dụng của cô đã quá hạn mức, quẹt không được!”

“A, Xuân Vũ, cô có thể cho tôi mượn trước được không, chờ có lương tôi trả lại cho cô!”

Xuân Vũ khó xử “Tôi…tôi cũng không có nhiều tiền như vậy!”

“Thẻ tín dụng của cô cũng quá hạn mức sao?”

Xuân Vũ cứng họng

Thẻ tín dụng là khi cô gia nhập vào công ty bắt làm, cô cũng không hay dùng đến nó.

“Tiểu Lệ, hay cô gọi Lý Thước đến trả đi, hắn không phải cũng ở đây sao?”

“Như vậy sao được! Người phụ nữ kia cũng ở đây, chuyện này đi tìm hắn, còn không phải mất mặt chết!”

Xuân Ngữ không còn gì để nói.

Trước khi cùng Lý Thước hẹn hò, Trương Lệ yêu đương mọi thứ rõ ràng đều là đàn ông trả tiền, thế nào đến Lý Thước lại là cho không.

Trong lòng Xuân Vũ càng cảm thấy Lý Thước chính là cái tên đàn ông trăng hoa, chuyên đi lừa tiền của phụ nữ.

Sau cùng, Xuân Vũ vẫn lấy thẻ của mình ra thanh toán.

Trương Lệ đứng ở phía sau, nhìn Xuân Vũ đã quẹt thẻ xong với vẻ mặt cảm kích, liên tục hứa sau khi nhận lương sẽ trả cô.

Một bữa ăn, gần ba nghìn, bằng nửa tháng tiền lương của Xuân Vũ, lòng cô thực đau a.

Quan trọng hơn là cũng nhìn thấy bóng dáng của Lý Thước đâu.

Cô cảm thấy, lần bắt gian này quả thực chính là trò cười mà. Sau này cô sẽ không bao giờ đến đây nữa.