Lý Thước lần thứ ba tỉnh lại, ý thức cuối cùng cũng khôi phục, nhìn người dưới thân bị hắn tra tấn mà cảm thấy áy náy không thôi.
“Tôi không phải là người, tôi cho rằng…”
Xuân Vũ nghe Lý Thước giải thích, trong lòng cực chán ghét, nhưng là không còn sức để phản kháng, chỉ có thể nằm trong chăn rơi lệ.
Lý Thước nhìn vậy, càng thêm hối hận, tự tát mình “Tôi không phải là người, tôi không nên uống rượu!”
“Biết rõ chính mình say rượu sẽ làm loạn, còn vẫn uống rồi hại người.”
“Xuân Vũ nếu em tức giận, liền tống tôi vào ngục! Tôi xứng đáng, tôi tình nguyện bị phạt!”
Lý Thước thái độ thành khẩn, trên khuôn mặt điển trai tràn đầy vẻ áy náy. Xuân Vũ cũng không dễ chịu, cúi đầu nghẹn ngào “Tôi cũng không nói muốn báo cảnh sát!”
Lý Thước giật mình “Vậy em muốn tôi phụ trách?”
“Không phải!” Xuân Vũ lập tức từ chối.
Hai người trầm mặc một lúc, Xuân Vũ quay đầu nói “Anh đi đi!”
“Tôi cầu xin anh, đừng đến đây nữa!”
“Cho dù say rượu hay cái gì khác cũng không cần đến nữa được không?”
“Anh và Trương Lệ … không thể đến khách sạn thuê phòng sao?” Nghẹn ở trong lòng đã lâu, Xuân Vũ cuối cùng cũng nói ra.
Lý Thước sắc mặt đột nhiên tối xầm, bất động một lúc mới nói “Được!”
Có bài học lần trước, Xuân Vũ có chút không tin tưởng “Anh có thể viết một tờ giấy cam đoan được không?”
Lý Thước giật mình, tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định, khóe miệng nở một nụ cười “Được.”
Xuân Vũ biết như thế sẽ làm tổn thương hắn nhưng vì bản thân, cô vẫn phải tàn nhẫn một chút. Cô cúi đầu, duỗi tay chỉ về phía cửa “Anh đến phòng Trương Lệ viết đi!”
“Phòng cô ấy có bàn làm việc, anh hẳn đã biết!”
Từ đầu đến cuối, Xuân Vũ đều trốn trong chăn, cũng không có nhìn Lý Thước.
Lý Thước nhìn cô thật sự chán ghét mình, cũng không nói nhiều, yên lặng bước ra khỏi phòng.
Chỉ một lát sau, Lý Thước đã cầm giấy cam đoan từ phòng Trương Lệ đi ra, Xuân Vũ cũng đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi chờ trên sofa.
Lý Thước nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, trên mặt lại hiện lên tia áy náy, đặt giấy đảm bảo trên bàn, lại cầm tới một lọ thuốc.
Xuân Vũ sửng sốt, có chút khó hiểu.
Lý Thước xấu hổ giải thích “Là thuốc tránh thai!”
“Tôi mới nhìn đến, tối qua bắn vào không ít…”
Xuân Vũ lập tức cầm lấy, nước cũng không uống trực tiếp nuốt vào.
Bởi vì là lần đầu tiên, cô không có kinh nghiệm, cũng không có đầu óc suy xét đến vấn đề này.
Bây giờ Lý Thước nhắc đến, Xuân Vũ mới cảm thấy sợ hãi.
Cũng may lần trước không xảy ra vấn đề gì, bằng không cô không còn mặt mũi nào đối diện với Trương Lệ.
Xuân Vũ nghĩ nghĩ lại muốn ăn thêm một viên, đã bị Lý Thước ngăn cản.
Bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Xuân Vũ, âm thanh có chút kỳ quái “Một viên là đủ rồi!”
“À!” Xuân Vũ sợ hãi không dám nhìn Lý Thước.
Lý Thước nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, lông mày nhíu lại, buông lỏng tay rồi nhanh chóng rời đi.
Xuân Vũ nhìn bóng lưng Lý Thước từ từ biến mất, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tám nhảm cùng editor:
Nữ chính thật sự rất ngây thơ. Thời đại nào rồi mà còn viết giấy đảm bảo, có tin được không?
Chị gái sau này vẫn tiếp tục bị ăn đấy thôi J)))