Cô Vợ Nghịch Ngợm Của Bác Sĩ Ôn Nhu

Chương 2: Mượn xác hoàn hồn

Bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu ngả màu chiều tà, cô gái trên giường cũng chậm rãi mở mắt. Mùi thuốc sát trùng ập tới khiến cô cau mày, đưa mắt nhìn trần nhà rồi chớp chớp mắt. Cảm thấy cánh tay hơi tê liền rũ mắt nhìn chỉ thấy một người phụ nữ nhắm mắt ngủ cạnh giường cô, hai tay luôn nắm chặt bàn tay cô. Trần Lệ khẽ động muốn rút tay đi người phụ nữ đã tỉnh:

- Bối Bối, con tỉnh rồi.

Trần Lệ mấp máy môi muốn lên tiếng lại phát hiện cổ họng khô khốc không nói nên lời.

- Mẹ lấy nước cho con.

Nước ấm thấm vào cổ họng một lúc, Trần Lệ mới cảm thấy họng đỡ đau, người phụ nữ bên cạnh lại âu yếm hỏi:

- Bối Bối, con đói bụng chưa?

Trần Lệ lúc này mới nhớ ra người phụ nữ trước mặt ban nãy mới nhận là mẹ cô liền cất chất giọng có chút khàn:

- Mẹ?

- Mẹ đây, đói bụng rồi sao? Con gắng đợi một lát, bố đang trên đường mang cháo đến rồi.

Đầu óc Trần Lệ vẫn mơ hồ:

- Bố?

Hình ảnh trước mắt cô lại trở nên mờ ảo, một hình ảnh rất lâu trước đó ùa về. Khi đó cô mới năm tuổi cũng ốm một trận lớn phải vào viện mẹ cô ngồi cạnh giường đút từng muỗng cháo cho cô:

- Bảo bối của mẹ, ăn hết bát cháo này mau chóng khỏi bệnh mẹ đưa con đi công viên chơi.

Cô khi đó rất ngoan ngoãn liền ăn hết bát cháo lớn.

Mắt Trần Lệ vẫn mơ hồ, cố gắng nhìn rõ mặt người phụ nữ nhưng bà ấy vốn không phải người mẹ trong trí nhớ của cô. Bỗng nhiên Trần Lệ cảm thấy tim đập ngày càng nhanh l*иg ngực rất khó chịu.

Nhìn con gái ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự ngực phập phồng Bà Thủy hốt hoảng bấm chuông trên đầu giường:

- Bối Bối, con đừng làm mẹ sợ.

Lạc Thành vội chạy đến phòng bệnh đo nhịp tim của Trần Lệ miệng chấn an:

- Bối Bối, cháu bình tĩnh, hít thở đều. Đúng rồi tiếp tục hít thở đều.

Trần Lệ làm theo lời Bác sĩ cảm thấy l*иg ngực dễ chịu hơn lúc trước nhịp tim cũng ổn định hơn.

- Lạc Thành, Bối Bối sao rồi.

Lạc Thành nhìn chỉ số hiển thị ổn định trên máy rồi quay lại trả lời:

- Cô yên tâm, các chỉ số đều bình thường rồi.

Lạc Thành cúi người vuốt tóc Trần Lệ:

- Mấy hôm nay cháu hôn mê mẹ cháu chăm cháu mệt lắm đấy, đừng có dọa mẹ nữa. Nghỉ ngơi cho tốt ngày mai chú lại tới khám cho cháu.

Trần Lệ liếc nhìn thẻ công tác đeo trên ngực “Bác sĩ Phan Lạc Thành - 29 tuổi”. Trần Lệ khẽ cau mày chỉ hơn cô có một tuổi mà dám xưng chú. Cô kéo ống thở trước mặt xuống nhìn anh bác sĩ khàn giọng hỏi:

- Bác sĩ Phan, hôm nay là ngày mấy rồi?

Phan Lạc Thành nhìn bệnh nhân nhỏ trước mặt mình cảm thấy có điểm lạ. Cô bé bị bệnh về tim mạch bẩm sinh, năm năm trước bệnh càng trở nặng thường xuyên khó thở loạn nhịp tim. Nói cách khác cô bé đã năm năm không rời khỏi máy oxy rồi.

Ông nội cô bé với ông nội anh là chiến hữu, hai gia đình rất thân thiết, cô bé bị bệnh vẫn luôn do ông nội anh phụ trách điều trị. Từ khi thực tập đến khi làm bác sĩ chính anh vẫn luôn đi theo ông nội theo dõi bệnh tình của cô bé. Hai năm trước ông nội về hưu anh trở thành bác sĩ điều trị chính cho cô bé. Tình cảm cô bé với anh rất thân thiết,ừm nó thường gọi anh là chú Thành sao hôm nay đổi thành bác sĩ Phan rồi.

- Là ngày 09 tháng 09 năm 2029. Cháu có chuyện gì sao?

Nhìn bản ghi chép trên tay bác sĩ Trần Lệ lên tiếng:

- Bác sĩ Phan, tôi có thể xem ghi chép bệnh hàng ngày không?

Phan Lạc Thành khó hiểu nhưng vẫn đưa bản ghi chép cho cô. Trần Lệ đưa tay cầm lấy trên đó chỉ ghi chú các chỉ số đo hàng ngày và chuyển biến bệnh tình của cô. Bản ghi chép trên tay tuột xuống Trần Lệ lại với tay nhặt lên nhìn dòng chữ được đánh máy ngay ngắn:“Họ và tên: Hoàng Bảo Bối - 17 tuổi”. Ôi cái tên này, trên đầu Trần Lệ xuất hiện hàng ngàn vạch đen.

Giọng nói của sứ giả như lặp lại trong đầu cô “Trần Lệ, duyên nợ của cô còn nhiều Địa ngục hay Thiên đàng đều không có chỗ cho cô.”

Trần Lệ nằm im trên giường nhìn trần nhà tiếp thu sự thật mà thở dài: “Cô sống lại rồi hơn nữa còn là đoạt xác mà sống, lại còn là xác một bé gái mười bảy tuổi. Trần Lệ nhớ tới dáng vẻ của Vị Sứ giả nào đó vì để mình trả hết nợ trần gian mà từ chối nhận cô lấy còn nhét cô vào cái xác này. Nghĩ đến bé gái chưa kịp khám phá thế giới Trần Lệ lẩm bẩm một tiếng - Cũng quá khốn nạn rồi.”

Vị Sứ giả nào đó cảm thấy ngứa mũi hắt xì liên tục.