Cô Vợ Nghịch Ngợm Của Bác Sĩ Ôn Nhu

Chương 3: Tiếp nhận thân thể

Ngoài việc phải tiếp nhận sự thật mình trở thành một cô bé chưa mười tám Trần Lệ còn nuốt nước mắt với thân thể yếu đuối này. Nói cô không rời khỏi máy thở được thì nói quá nhưng cô đúng là không được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

- Mẹ, con muốn đi dạo.

Trần Lệ nhìn người mẹ vừa gọt táo vừa nhẹ giọng trả lời:

- Không được, trời đang trở lạnh sức khỏe con không chịu được. Hôm nào có nắng mẹ đưa con xuống sưởi nắng. Ngoan ăn táo đi.

Trần Lệ cảm thấy rất mới lạ, cô mất mẹ từ bé tình cảm với bố cũng không tốt lắm. Đột nhiên có một người mẹ dịu dàng như này vẫn là không quen. Đưa tay cầm miếng táo kề sát miệng cười cười nói:

- Sức khoẻ con tốt lắm con xuống giường nhảy cho mẹ xem nhé.

Trần Lệ tung chăn ra định xuống giường nhảy thật đã được một vòng tay ấm áp ôm lấy:

- Bối Bối đừng, đừng nhảy.

Người mẹ này của cô lại nước mắt lưng tròng rồi. Trần Lệ đưa tay vòng ôm lấy mẹ trấn an:

- Được, con không nhảy. Mẹ đừng khóc.

- Đứa trẻ này, con lại làm sao thì mẹ không sống nổi.

Thấy tiếng mẹ khóc ngày càng to hơn Trần Lệ thật câm nín. Cô thở dài đã hiểu tại sao mình lại có một cái tên sến súa như vậy rồi. Một bác sĩ tâm lý như cô cũng là lần đầu tiên lóng ngóng như vậy. Cánh cửa phòng mở ra, người bố mới của cô đi vào cùng Bác sĩ. Trần Lệ như nhìn thấy cứu tinh đưa mắt cầu cứu. Ông Hải đi đến bên giường bệnh con gái ôm lấy vợ:

- Bà xã, sao lại khóc?

Bà Thuỷ quay sang nhìn chồng lau nước mắt:

- Ông xã Bối Bối doạ em, không cho con bé ra khỏi phòng nó liền muốn nhảy loạn.

Trần Lệ thấy ông Hải ôm vợ, ánh mắt nhìn mình trách cứ cảm giác thật là Yomost. Cô từ chối bát cơm chó này có được không. Hai mươi tám năm cuộc đời cô còn chưa thấy đôi vợ chồng nhà nào ân ái ngọt ngào như vậy. Lạc Thành phía sau hắng giọng đi đến nhìn cô hỏi:

- Muốn đi dạo?

Trần Lệ điên cuồng gật đầu. Bà Thuỷ vội lên giọng ngăn lại:

- Lạc Thành, cháu đừng có chiều nó.

Lạc Thành cười cười nói:

- Tình trạng của Bối Bối mấy hôm nay cũng ổn định hơn rồi. Ra ngoài hít thở không khí cũng tốt. Có cháu đi cùng cô chú yên tâm ạ.

- Đi đi.

Nghe giọng ông Hải như được đặc xá Trần Lệ nhảy xuống giường đi đôi dép lê vào liền nghe giọng Lạc Thành:

- Từ từ thôi.

Bà Thuỷ vội khoác thêm một áo len mỏng bên ngoài cho con gái:

- Con từ từ thôi, bên ngoài lạnh khoác thêm áo vào.

- Con chính là vội không muốn ăn cơm chó của hai người.

Nói rồi nhanh chóng kéo Lạc Thành đi ra cửa. Bà Thuỷ sửng sốt một hồi rồi nhìn chồng:

- Ông xã, em cảm thấy Bối Bối hơi lạ.

- Lạ chỗ nào?

- Con bé hoạt bát hơn trước.

Ông Hải đút một miếng táo cho vợ nói:

- Đây không phải tốt hơn à, con gái lớn rồi còn biết trêu cả bố mẹ nó.

Trần Lệ lôi kéo Lạc Thành đi đến khuôn viên phía sau bệnh viện nhìn cỏ cây hoa lá trước mặt liền vươn vai hít thở một cái:

- Không khí này đúng là hết sẩy.

Nghe tiếng cười bên cạnh Trần Lệ mới nhớ ra bên cạnh mình có người cô hạ tay xuống hắng giọng:

- Ờ bác sĩ, anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi, tôi qua đằng kia đi dạo.

Lạc Thành nhíu nhẹ mày kiếm:

- Anh?

Trần Lệ nuốt nước miếng nghi ngờ hỏi lại:

- Tôi gọi sai sao?

Lạc Thành đưa tay trong túi áo ra xoa đầu cô bé:

- Trước nay con đều gọi ta là chú.

Trần Lệ tròn mắt, cô hai mươi tám tuổi bảo cô gọi một người hai mươi chín tuổi bằng chú là chuyện không có khả năng có được không. Vì thế Lạc Thành nhìn thấy bé gái trước mặt rất hiển nhiên mà nói với anh:

- Anh gọi bố mẹ tôi là cô chú, tôi lại gọi anh là chú chuyện này có vẻ không thoả đáng lắm. Với lại anh còn trẻ như vậy. Hì hì, vẫn gọi là anh thì đúng hơn.

Nói rồi Trần Lệ sải bước đi về phía trước. Cô thật sự không muốn tiếp tục đề tài vô vị này.