Cô Vợ Nghịch Ngợm Của Bác Sĩ Ôn Nhu

Chương 1: Dương thế chưa tận

Tiếng còi hú của xe cấp cứu hú lên vang vọng khắp ngõ ngách đường Hà Nội trong đêm thu mưa vắng vẻ. Trong xe cấp cứu Bác sĩ cùng hai cô y tá bận rộn giành giật sự sống của bệnh nhân trong tay Thần chết.

Tít tít tít… Tiếng máy đo nhịp tim reo lên inh ỏi

- Bác sĩ, hơi thở của bệnh nhân không ổn định.

- Cho bệnh nhân thở oxy, chúng ta sắp về tới bệnh viện rồi.

Áo blouse mặc trên người vị Bác sĩ đã thấm một mảng đỏ tươi vẫn đang chăm chú cầm máu và cố định phần đầu của nạn nhân.

Xe chạy bon bon trên đường, những người nghe thấy tiếng còi thê lương chỉ biết thở dài cầu mong người bệnh nằm bên trong xe tai qua nạn khỏi. Xe dừng lại trước cửa lớn bệnh viện y tá, bác sĩ đang trực bên trong chạy cũng chạy ra giúp đỡ đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu.

- Đã liên lạc được với người nhà bệnh nhân chưa.

- Không liên lạc được, điện thoại của bệnh nhân không có bất cứ danh bạ nào.

- Đưa biên bản phẫu thuật cho tôi.

Vị Bác sĩ sửng sốt trong giây lát rồi cầm biên bản trên tay Y tá tích dấu đồng ý phẫu thuật và ký tên mình lên mục gia đình bệnh nhân.

- Lập tức chuẩn bị phẫu thuật, cô gái ấy không đợi được người nhà đến ký tên.

- Bác sĩ, ông làm vậy sẽ bị kỷ luật…

- Đêm nay tôi là người quyết định chính ở đây, trách nhiệm của tôi là cứu sống bệnh nhân của mình. Chuẩn bị phẫu thuật ngay lập tức.

Ngắt lời cô Y tá, Bác sĩ già đi về phía phòng cấp cứu:

- Chuyển bệnh nhân sang phòng cấp cứu số 1.

Đêm dài tĩnh lặng chậm rãi qua đi phía đông mặt trời đã ló rạng đèn phòng phẫu thuật chưa từng tắt chỉ có các y tá chạy đi chạy lại.

Sau hơn mười giờ đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, giường bệnh được đẩy ra cô gái nằm trên giường được khăn phủ kín mặt. Phẫu thuật thất bại, cô gái ấy cuối cùng cũng không kiên trì được.

Vị Bác sĩ già ra khỏi phòng phẫu thuật cuối cùng, nhìn hành lang trước phòng một người đã trải qua đủ sương gió như ông phải ngồi sụp xuống bật khóc. Bệnh viện, nơi người đi kẻ lại không ngớt mà hành lang này lại vắng lặng đến đáng sợ. Không có một người ngồi đợi cô gái ấy bình an trở ra, không có một người thân thuộc đợi cô sống sót từ tay thần chết, không một người đang khóc thương cho cô ấy. Giữa Thủ đô nhộn nhịp này cô gái trẻ tuổi như thế phải cô đơn đến mức nào mà danh bạ không có lấy một số điện thoại liên lạc.

Bóng trắng mờ nhạt lặng lẽ nhìn vị Bác sĩ trước mặt, thật không ngờ khi chết đi người khóc thương cho cô lại là một người xa lạ.

- Trần Lệ, 28 tuổi, nghề nghiệp Bác sĩ tâm lý tử vong hồi 09 giờ 19 phút 29 giây ngày 09 tháng 09 năm 2029.

Trần Lệ quay người lại nhìn người một thân đồ đen mặt trắng bệch tròng mắt đỏ lừ, tay cầm một cuốn sổ:

- Thần chết đấy à?

- Không phải, ta là sứ giả của thần.

- Ngài đến đón tôi ư? Con đường tôi phải đi đến là địa ngục hay thiên đàng?

- Cô Trần, dương thế của cô chưa tận. Vị Bác sĩ kia vốn có thể cứu cô. Là ý chí của cô không muốn sống tiếp.

Trần Lệ nhìn xung quanh rồi lắc đầu nói với sứ giả:

- Ngài xem, một người đến chết cũng không có nổi một người tiếc thương sống tiếp có ý nghĩa sao?

Trần Lệ nhìn không gian xung quanh bị bóp méo, hình dáng ngài sứ giả cũng mờ dần chỉ còn tiếng nói vọng lại:

- Thứ thấy trước mắt đôi khi cũng không phải sự thật. Trần Lệ, duyên nợ của cô còn nhiều Địa ngục hay Thiên đàng đều không có chỗ cho cô.

Không gian lúc méo mó lúc bình thường, Trần Lệ cảm thấy linh hồn mình như đang bị hút vào một hố đen, cô chỉ kịp nhìn thấy phía xa một đôi vợ chồng trung niên hốt hoảng chạy về phía nhà xác, phía sau là trợ lý của cô cùng một người thanh niên không rõ mặt.

Trong phòng bệnh vip của bệnh viện một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi đang được Bác sĩ dùng máy sốc điện

Tít tít tít...

Máy nhịp tim bên cạnh vang lên tiếng cảnh báo không ngừng Bác sĩ vẫn đang tiếp tục sốc điện, người bé gái nảy lên không trung liên tục. Mẹ bé đang ôm chặt lấy chồng khóc không ngừng, tiếng Y tá hốt hoảng vang lên:

- Bác sĩ, tim bệnh nhân ngừng đập rồi.

Anh bác sĩ trẻ chà hai bản cực shock với nhau cắn răng nói:

- Nâng điện thế lên

- Bác sĩ không…

- Nhanh lên

Cô Y tá tăng điện thế, Bác sĩ tiếp tục đặt hai bản cực shock bên ngoài l*иg ngực bé gái rồi thực hiện động tác. Người bé gái nảy lên theo nhịp shock của Bác sĩ. Sau ba lần shock nhịp tim bé gái bắt đầu đập trở lại và dần ổn định. Vị bác sĩ trẻ xuống khỏi giường bệnh lau mồ hôi trên trán đến trước mặt ba mẹ bé gái:

- Cô chú, Bối Bối ổn định lại rồi.

- Cảm ơn cháu, Lạc Thành cảm ơn cháu nhiều lắm.

Nước mắt nhòe đi trên khuôn mặt trắng bệch của Bà Thủy. Bà bước đến bên giường bệnh:

- Con gái ngoan, lần sau không được dọa mẹ như vậy.

Nhìn đứa con gái bé bỏng mắt nhắm nghiền, trên mặt gắn máy oxy nằm trên giường bà vẫn không kìm được nước mắt. Bà lau nước mắt quay sang nói với chồng mình:

- Ông xã, anh về bảo chị Lâm nấu ít cháo cho Bối Bối nhé.

- Được, em ở đây với con. Chiều tối anh mang cháo vào cho hai mẹ con.