Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 63: Người khác họ

Tiệc sinh nhật định vào bảy rưỡi tối. Vì muốn chú chừa chút bụng ăn bánh ngọt nên buổi chiều An Nhu cố ý giảm lượng đồ ăn, chỉ có hai món, lượng còn ít hơn bình thường một nửa.

Sau khi Mạc Thịnh Hoan xuống tầng, ngồi trước bàn ăn nhìn hai đĩa đồ ăn tội nghiệp trước mặt cộng thêm một bát mì nhỏ thì yên lặng trầm ngâm.

An Nhu nín cười, len lén nói nhỏ bên tai Mạc Thịnh Hoan: “Anh Mạc, ăn xong chúng ta ra ngoài uống trà sữa, ăn đồ ngon được không?”

Mạc Thịnh Hoan nghiêng mặt đi nhìn đồ ăn trên bàn, khẽ chớp mắt với An Nhu rồi cầm đũa lên.

Thím Dương ở bên cạnh cũng nghẹn cười, làm bộ bản thân mình không biết gì hết.

Bữa cơm này là bữa ăn giải quyết nhanh nhất trong mấy tháng qua, Mạc Thịnh Hoan nhai kỹ nuốt chậm, ăn không được bao nhiêu đã ngừng đũa.

An Nhu dẫn Mạc Thịnh Hoan lên tầng, mở phòng để quần áo của anh ra, ý bảo anh chọn một bộ mình thích để thay.

“Chỉ đi ăn thì đơn điệu quá. Tiện thể đi chụp ảnh luôn được không?” An Nhu lấy quần áo của mình ra trước. Là một bộ vest tôn dáng màu đen điểm cúc kim cương hình sao, lấp lánh long lanh chói mắt vô cùng.

“Nếu ảnh chụp đẹp thì chúng ta lưu lại vài tấm làm ảnh cưới.” An Nhu mặc sức tưởng tượng: “Được không?”

Mạc Thịnh Hoan nhìn bộ vest trong tay thiếu niên, phối hợp tìm được một bộ vest màu xám bạc.

Khi Mạc Thịnh Hoan mặc bộ vest màu xám bạc đi ra, An Nhu ‘oa’ một tiếng, hai mắt sáng lấp lánh.

Khí chất Mạc Thịnh Hoan vốn dĩ đã rất xuất trần, trước đây đều mặc vest tối màu làm anh càng thêm thành thục nội liễm. Lần này mặc vest xám bạc thoáng cái đã làm nổi bật khí chất không nhiễm phàm trần lên, phối hợp với làn da trắng lạnh, đúng là chỉ có thể tả bằng một chữ ‘tuyệt’.

Thần tiên trên trời thật sự hạ phàm rồi.

Thấy vẻ mặt của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan thoáng rũ mi, tiến tới nâng tay lên nhẹ nhàng sửa sang áo sơ mi cho cậu.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua cần cổ. An Nhu cúi đầu nhìn chú dùng tay sửa cổ áo cho mình, bàn tay sạch sẽ ung dung, móng tay cắt tỉa gọn gàng màu hồng nhạt tự nhiên nhẹ nhàng trượt trên cổ áo.

An Nhu giương mắt lên, có qua có lại túm túm áo Mạc Thịnh Hoan.

“Thím Dương, chúng con ra ngoài nha!” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan nháy mắt với thím Dương.

“Biết rồi, chơi vui vẻ nhé.” Thím Dương cười tủm tỉm nhìn thiếu niên nắm tay cậu Thịnh Hoan ra khỏi biệt thự.

Buổi tiệc sắp bắt đầu, An Nhu ngồi trên xe nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, không chút hoang mang lấy một dải lụa đen trong túi ra.

Dải lụa này là An Nhu lên mạng tìm rất lâu mới mua được, hai tầng chắn sáng, dài rộng phù hợp. An Nhu đã tự thử rồi, vừa đeo lên là không thấy gì nữa.

Nhưng mà… sợi lụa này là mua trong tiệm đồ dùng tình thú. Lúc nhận hàng An Nhu còn cảm thấy mình cứ lén lút y như kẻ trộm.

“Anh Mạc, chúng ta… chơi một trò chơi nhé?” An Nhu cầm dải lụa, mặt đỏ bừng.

Mạc Thịnh Hoan lẳng lặng nhìn dải lụa đen trên tay cậu thiếu niên, rồi lại nhìn thoáng qua tài xế đang len lén liếc nhìn qua gương chiếu hậu.

Tài xế đang lái xe vòng quanh. An Nhu đã thương lượng trước với tài xế rồi, chỉ cần đeo bịt mắt cho cậu Thịnh Hoan là thẳng tiến tới sảnh tiệc nhà cũ nhà họ Mạc.

“Được không?” An Nhu trông mong nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan khẽ mím môi nhìn dải lụa trong tay An Nhu, do dự một lát, sau đó chậm rãi gật đầu.

An Nhu vui sướиɠ vạn phần, cố nén cười rồi nâng tay dùng lụa che kín mắt chú lại, còn thắt cái nơ con bướm sau đầu.

Hai mắt Mạc Thịnh Hoan bị che lụa đen, tài xế lập tức lái về phía nhà tổ, An Nhu thấy chú như vậy thì không nhịn được mà cắn cắn môi dưới.

Bởi vì mất đi tầm mắt nên Mạc Thịnh Hoan nắm tay An Nhu rất chặt. Chú bị che mắt không nhìn thấy xung quanh, thành ra An Nhu có thể trắng trợn nhìn chằm chằm người trước mặt.

Làn da trắng lạnh phối với tơ lụa màu đen như có thể hình thành phản ứng kỳ lạ vậy, hơi thở cấm dục nồng dậm phả vào mặt khiến người ta không nhịn được muốn vươn tay phủ lên mà - xoa - nắn – vuốt - ve.

Bụng ngón tay xẹt qua cái mũi cao thẳng của đối phương, cánh môi hồng nhạt, dừng lại trên chiếc cằm duyên dáng kia, chậm rãi nâng lên.

An Nhu nuốt nước miếng, tai đỏ bừng chuyển mắt qua chỗ khác.

“Cậu An, đến rồi.” Tài xế dừng xe trước cửa nhà tổ, nhỏ giọng báo.

“Cảm ơn chú.” An Nhu nắm hai tay Mạc Thịnh Hoan, dẫn anh từ từ xuống xe.

Nhìn đôi giày da không nhiễm một hạt bụi của chú chạm lên thảm, An Nhu nắm chặt tay Mạc Thịnh Hoan, từng chút dẫn đường cho chú đi về phía trước.

Thời gian này vừa lúc vượt qua mấy lời mở đầu của người chủ trì.

Tới trước cửa sảnh tiệc, An Nhu thấy được tấm bảng thiết kế tinh xảo ngoài cửa viết tên tiếng Trung và tiếng Anh của Mạc Thịnh Hoan, từng chữ đẹp đẽ lại bay bổng.

“Tiếp theo, hoan nghênh nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay!”

An Nhu nghe được giọng của người chủ trì, Mạc Thịnh Hoan rõ ràng cũng nghe thấy, không khỏi nắm chặt tay An Nhu. Giọng nói thánh thót như châu ngọc rơi xuống mang theo chần chừ.

“Nhu Nhu?”

“Anh Mạc đừng sợ.”

An Nhu nắm Mạc Thịnh Hoan đi tới, dưới chân là thảm lông mềm mại, hai bên là khách mời dự tiệc.

Có vợ chồng nhà họ Bạch và Bạch Tiêu, có người nhà họ Mạc, còn có cả người nhà họ Lưu. Tổng cộng bảy tám mươi người im lặng nhìn cậu thiếu niên dắt tay người đàn ông trưởng thành tới trước chiếc bánh ngọt bảy tầng tản ra mùi hương ngọt ngào. Hai bên bánh ngọt chồng đầy quà tặng, mỗi món quà đều buộc một quả bóng bay, tháp rượu phản xạ ánh đèn thủy tinh, khung cảnh bố trí tinh xảo vô cùng, vừa ảo mộng lại lãng mạn.

An Nhu đứng sau lưng Mạc Thịnh Hoan, gỡ vải che mắt cho chú.

Ánh sáng chói ngời, Mạc Thịnh Hoan chậm rãi mở mắt ra, thấy được mọi thứ trước mặt thì hơi thất thần một thoáng.

“Anh Mạc thân mến.” Nụ cười trên mặt An Nhu rạng ngời: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

Khách mời đồng thời vỗ tay, tiếng cười vang vọng.

An Nhu nhìn thấy ánh mắt Mạc Thịnh Hoan hơi né tránh đám người, ngón tay nắm chặt. An Nhu nắm tay chú, hướng dẫn chú hít sâu mấy lần.

Cảm xúc của Mạc Thịnh Hoan từ từ ổn định lại, dính sát bên cạnh An Nhu, sau đó dời ánh mắt về phía bánh ngọt và quà tặng.

“Bánh ngọt là em chọn đấy. Thế nào? Không tồi chứ?” An Nhu cười tủm tỉm: “Còn là loại ít đường ít bơ nữa. Ăn nhiều mấy miếng cũng không thành vấn đề!”

“Chúc cậu Mạc Thịnh Hoan sinh nhật vui vẻ.” Người chủ trì đứng trên đài nở nụ cười nghề nghiệp hở tám chiếc răng: “Tiếp theo, xin mời ba của cậu Mạc Thịnh Hoan tiến lên chúc mừng con trai mình!”

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, ông cụ Mạc bước lên sân khấu, đi đứng nhanh nhẹn dứt khoát, trông không hề giống người vừa qua cơn bệnh nặng chút nào.

Theo tiến trình bình thường thì nên là chính chủ phát biểu, nhưng vì đắn đo tới tình huống của Mạc Thịnh Hoan nên trực tiếp nhảy qua khâu này.

“Cảm ơn mọi người đã tới tham gia sinh nhật của Thịnh Hoan.” Ông cụ Mạc chống gậy đứng trên đài, tâm trạng kích động vạn phần: “Làm ba của Thịnh Hoan, kỳ vọng duy nhất của tôi với con trai là thẳng bé được sống khỏe mạnh, vui vẻ…”

Ông cụ Mạc đứng trên bục từ ái nhìn con trai đứng bên dưới. Mạc Thịnh Hoan dời ánh mắt đi, nhìn sườn mặt An Nhu.

Dưới sự trợ giúp của thư ký Lý, An Nhu còn mời bạn học cũ trước đây của Mạc Thịnh Hoan. Sau khi bạn học ngắn gọn chúc mừng, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, người chủ trì nhiệt tình dào dạt cầm bật lửa tiến lên đốt nến.

Trên bánh ngọt đã cắm sẵn nến. An Nhu đưa bật lửa cho Mạc Thịnh Hoan, nắm tay chú đưa bật lửa đến gần ngọn nến, cùng châm nến.

Thấy nến bắt lửa, An Nhu nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Mạc, mau ước nguyện đi.”

Mạc Thịnh Hoan nắm chặt tay An Nhu, hờ hững nhìn ngọn nến một lát, sau đấy nhắm chặt hai mắt.

An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan mở mắt ra, lại nhìn về phía mình.

“Muốn em giúp anh thổi nến không?” An Nhu cười hỏi.

Mạc Thịnh Hoan nhẹ nhàng gật đầu.

An Nhu và Mạc Thịnh Hoan cùng nhau ghé sát tới ngọn nến, An Nhu hít sâu một hơi, nhìn Mạc Thịnh Hoan nhã nhặn thổi tắt một cây nến, cậu lúc lắc đầu thổi mạnh, giúp anh thổi nốt hơn mười cây nến còn lại.

Nhân viên công tác giúp gỡ bỏ nến, đưa dao cắt bánh lên. An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan cắt dao đầu tiên.

Cả quá trình đều do An Nhu và thư ký Lý bàn luận tốt trước đó. Vì lo Mạc Thịnh Hoan không thể lộ diện trong hoàn cảnh như vậy bên ngoài quá lâu nên đã cố ý đẩy khâu thổi nến và cắt bánh lên đầu, ngay cả từ ngữ chúc mừng cũng đều bị cắt giảm.

Cắt bánh ngọt xong, thấy Mạc Thịnh Hoan còn kiên trì được, An Nhu kéo anh ngồi xuống, vừa xem biểu diễn vừa ăn bánh ngọt.

Biết Tề Trừng không thân quen ai ở nơi này, An Nhu cố ý bố trí cậu ấy tới ngồi bàn của mình. Ai ngờ tên nhóc Tề Trừng tính tình giỏi làm thân, thoáng cái đã trò chuyện vui vẻ với Lưu Bắc Cực, cháu trai nhà họ Lưu kia.

Xem ca sĩ hát chúc mừng, hai người kia đều lấy di động ra, lẻn tới ghi hình nhanh như khỉ.

An Nhu nhìn thoáng qua ngôi sao nữ đang hát trên sân khấu. Nếu cậu nhớ không lầm thì hai ngày trước còn vừa thấy ảnh tuyên truyền điện ảnh của người ta, vừa nổi tiếng lại xinh đẹp, giá lên sân khấu chắc cao lắm.

An Nhu từ xa nhìn thoáng qua bà Triệu, bà Triệu vẫn luôn chú ý bên phía An Nhu, thấy An Nhu nhìn sang thì hưng phấn cười với cậu.

Điều khiến An Nhu bất ngờ là ngôi sao kia vừa hát chúc mừng xong bắt đầu tướng thanh*. Hai người đang đứng trên bục đều là người nổi tiếng từng lên chương trình năm mới. Là người có tiền cũng chưa chắc mời tới được!

Không khí trong sảnh lập tức bị hai người đó điều động tới sôi nổi, tiếng cười vang lên không dứt. An Nhu nhìn sang Mạc Thịnh Hoan, phát hiện đối phương còn thật sự ăn tới miếng bánh thứ hai.

Vừa rồi mình nói bánh này ít đường ít bơ, có thể ăn nhiều. Kết quả là chú thật sự ăn nhiều một chút.

Sao lại nghe lời vậy chứ.

“Anh Mạc.” An Nhu tủm tỉm quay sang nói thầm với Mạc Thịnh Hoan: “Xem diễn xong chúng ta chụp một bức ảnh được không?”

Mạc Thịnh Hoan nuốt bánh trong miệng xuống, quay sang gật đầu với An Nhu.

Thấy bên môi Mạc Thịnh Hoan dính chút kem, An Nhu phản xạ nâng tay lên lau đi. Mạc Thịnh Hoan hơi nghiêng người về phía trước làm tay An Nhu không chạm tới môi mà phủ lên má anh.

Một bàn tay lập tức sờ phải má chú như vậy khiến An Nhu cảm thấy mình ban ngày ban mặt đùa giỡn lưu manh.

“Anh… anh Mạc.” An Nhu theo bản năng giải thích: “Môi anh dính kem.”

Hai mắt Mạc Thịnh Hoan lành lạnh trong vắt, học theo lần trước An Nhu dạy, nhìn thẳng mắt cậu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ khóe môi.

An Nhu đỏ mặt quay đầu đi, giả bộ xem biểu diễn.

Biểu diễn còn chưa chấm dứt đã có mấy người họ hàng nhà họ Mạc chạy tới kính rượu, đòi chụp ảnh chung. Mạc Thịnh Hoan rõ ràng thấy không thoải mái, gắt gao nắm tay An Nhu, nhìn về phía cửa lớn sảnh tiệc.

“Ây dô, chú Thịnh Hoan, lâu rồi không gặp cho nhau tí mặt mũi đi.” Mấy người họ xa không thuận theo không buông tha, An Nhu đứng lên chắn trước người Mạc Thịnh Hoan, trừng mắt lạnh giọng: “Chồng tôi không thoải mái, không muốn chụp ảnh chung với các người.”

“Đây không phải chú dâu à? Nghe nói bữa tiệc này là do chú tổ chức, mời nhiều ngôi sao thế này tiêu không ít tiền đâu nhỉ?”

Mấy người họ xa này cười đầy ám chỉ: “Chú dâu dùng tiền của chú Thịnh Hoan tổ chức đúng không? Xa hoa thật đấy, chú hơi hở ra chút kẽ tay thôi là đủ cho chúng tôi ăn cả năm rồi.”

An Nhu nhìn mấy người họ xa nhà họ Mạc không biết xấu hổ trước mặt, vô thức nhìn về phía bàn Mạc Thịnh Khang bên kia, đúng lúc thấy được Trương Vân nín cười vui sướиɠ khi người gặp họa, rõ ràng là đang xem trò hay.

“Thịnh Hoan, An Nhu.” Tiếng nói quen thuộc vang lên, An Nhu ngẩng đầu, thấy Lưu Nam đang đi tới bên này.

“Anh họ Lưu Nam.” An Nhu lập tức không nhìn mấy người họ Mạc kia nữa.

“Đây không phải danh họa Lưu đó à!” Mấy người họ xa nhà họ Mạc vây quanh mà qua: “Nghe nói thời gian này giá tranh của anh lại lên rồi, thật là đáng mừng. Tôi có một đứa cháu sắp cưới, có thể nhờ anh vẽ một bức…”

“Được chứ.” Lưu Nam bình tĩnh thản nhiên: “Tiền công trả đủ là được.”

“Chúng ta đều là họ hàng, sao còn nhắc tới tiền nong gì thế.”

“Tôi nào biết các người là ai.” Lưu Nam cười khẩy: “Chó mèo đến mời tôi vẽ lọ vẽ chai nhiều lắm, nếu lôi kéo tới tám đời phía trước thì nhà nào chả có họ với nhau.”

An Nhu không nhịn được mà phì cười ra tiếng.

“Suýt thì quên mất, chú dâu thiếu gì tiền chứ. Chú Thịnh Hoan nhiều tiền hoa hồng như vậy đều tiêu vào mấy thứ này. Còn mời ngôi sao lớn tới giúp vui cơ mà.” Mấy người họ xa kia châm chọc: “Chỉ thương cho con của chúng ta thôi, rõ ràng họ Mạc mà không bằng một người khác họ.”

“Nói ai người khác họ đấy?” Giọng Bạch Tiêu vang lên, An Nhu quay đầu lại, thấy Bạch Sùng Đức nắm tay bà Triệu đi từng bước tới, dáng vẻ tao nhã.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình - (Dự chương): Ba người nhà họ Bạch hành mấy họ hàng xa nhà họ Mạc ra bã, khí phách bảo vệ Nhu. Có người ác ý muốn ném bánh ngọt vào người chàng tiên nhưng lại bị chàng tiên tránh thoát phản kích. Thân thủ lợi hại khác thường? Nhu Nhu dẫn chàng tiên thắng lợi trở về, lúc bóc quà lại phát hiện một vài thứ trẻ con không nên nhìn!