Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 64: Chụp ảnh chung

Mấy người họ hàng xa thấy một nhà ba người trước mặt thì nghi hoặc:

“Ba người là…”

“Bạch Sùng Đức, Chủ tịch y tế Bách Thụy.” Bạch Sùng Đức rút danh thϊếp trong túi áo ra, giơ lên trước mặt mấy người kia, để bọn họ thấy cho rõ.

Y tế Bách Thụy?

Mấy người họ hàng nhà họ Mạc nâng tay muốn nhận danh thϊếp, ai ngờ Bạch Sùng Đức lại lướt danh thϊếp qua bọn họ, vững vàng đưa tới trước mặt Lưu Nam.

Lưu Nam ngạc nhiên nhận lấy danh thϊếp bằng cả hai tay, nhìn giới thiệu ngắn gọn và đơn giản trên danh thϊếp, rồi lại nhìn hai vợ chồng trước mặt, đúng là nhà họ Bạch mới di cư tới nước ngoài mấy năm trước.

“Hân hạnh hân hạnh.” Lưu Nam cất danh thϊếp đi, bắt tay với Bạch Sùng Đức: “Hôm nay tôi sơ sẩy quá, không mang danh thϊếp, ngày khác nhất định tới tận cửa thăm hỏi.”

Hôm nay Lưu Nam cố ý không mang danh thϊếp, cho rằng tiệc sinh nhật sẽ chỉ có người nhà họ Mạc thôi, không muốn dây dưa gì. Ai ngờ sẽ gặp gỡ người nhà họ Bạch ở đây.

Y tế Bách Thụy, chi nhánh rải rác trên hơn bốn mươi quốc gia khắp thế giới, còn là một trong những nhà cung cấp thiết bị chữa bệnh chuyên nghiệp, chế phẩm cung ứng cho chữa bệnh của Hoa Quốc, danh tiếng cao vô cùng.

Có thể có cơ hội kết giao với người nhà họ Bạch thật đúng là ngoài dự kiến của Lưu Nam.

“Khách sáo khách sáo.” Bạch Sùng Đức liếc nhìn mấy người nhà họ Mạc kia, cảm giác áp bách nặng nề khiến mấy người không tự chủ được mà lui lại vài bước.

“Lần này là ai mời ông tới bữa tiệc sinh nhật này vậy?” Lưu Nam có hơi tò mò, tuy nhà họ Mạc rất có uy vọng ở Tấn Thành nhưng chắc chắn chưa đến mức mời được nhà họ Bạch.

Còn chưa nói lần này Bạch Sùng Đức dẫn cả vợ và con trai tham gia, một nhà ba người đến đông đủ, rõ ràng cực kỳ coi trọng. Ai có thể có mặt mũi như vậy chứ?

Bạch Sùng Đức vẫy An Nhu. An Nhu hơi do dự, dắt Mạc Thịnh Hoan đi qua.

Lưu Nam kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên.

“Bữa tiệc sinh nhật lần này có một nửa công lao của bà Triệu.” An Nhu giương mắt nhìn về phía bà Triệu. Triệu Minh Nguyệt nhìn An Nhu, ánh mắt đầy từ ái.

“Ồ.” Lưu Nam chú ý tới ánh mắt nhà họ Bạch nhìn An Nhu, có vẻ không giống quan hệ bạn tốt bình thường lắm. Trông càng giống như… người nhà?

Lưu Nam nhìn về phía em họ Mạc Thịnh Hoan, thấy đối phương lễ phép gật đầu chào hai vợ chồng nhà họ Bạch.

Đến mình còn không có đãi ngộ này!

Lưu Nam cảm thấy kỳ quái, nhưng lại nghĩ không thông nguyên do trong đó.

“Thì ra là chú dâu gặp được quý nhân.” Mấy người họ xa thuận theo chiều gió, từng câu từng chữ đều đầy ghen tị: “Có quý nhân tương trợ, chẳng trách có thể bày vẽ khoa trương như vậy. Chú dâu đúng là trời sinh mệnh tốt, một bên ném tiền của chú Thịnh Hoan, một bên còn có thể gặp quý nhân tương trợ.”

“Đúng vậy.” Bà Triệu cao ngạo giương mắt nhìn về phía binh tôm tướng cua trước mặt mình: “Đáng tiếc mấy người lớn lên lấm la lấm lét, miệng lại còn thối. Nếu tôi ở đầu đường gặp mấy người thì một đồng cũng không muốn cho.

Hay là thế này đi, tôi có quen mấy bác sĩ khoa răng hàm mặt, tôi có thể giới thiệu cho mấy người, khám xem làm thế nào cho hết thối miệng mới được. Đúng rồi, tiện thể giới thiệu mấy bác sĩ khoa mắt đi, xem nên trị bệnh đau mắt thế nào.”

Mấy người họ xa nghẹn lời nhìn bà Triệu, muốn cãi mà không dám.

“Mấy cậu nói xem.” Bà Triệu tao nhã giả vờ bịt mũi, ánh mắt ghét bỏ: “Sao người đã xấu rồi còn khắp nơi mang bệnh thế.”

Công lực độc miệng của bà Triệu hiệu quả rõ ràng, mấy họ xa nhà họ Mạc đều tức nghẹn họng, quay người về lại vị trí cũ của mình.

Người chướng mắt đã tránh ra, bà Triệu nhanh chóng đổi vẻ mặt, dịu dàng nhìn về phía An Nhu.

“An Nhu, con cảm thấy buổi biểu diễn hôm nay thế nào?”

“Cảm ơn bác.” An Nhu chân thành nhìn bà Triệu: “Biểu diễn hay lắm ạ.”

Bà Triệu nở nụ cười vui sướиɠ, còn hơi ngượng ngùng.

Con trai khen mình.

Bạch Sùng Đức trò chuyện hữu hảo với Lưu Nam. An Nhu đứng giữa vòng người, chợt nhận ra mình lùn nhất ở đây.

Ngay cả bà Triệu, bởi vì đi thêm một đôi cao gót nên còn cao hơn An Nhu một chút.

An Nhu nhìn Bạch Sùng Đức dáng người cao lớn, bà Triệu dáng người yểu điệu như trước, rồi lại nhìn Bạch Tiêu chỉ thấp hơn Mạc Thịnh Hoan nửa cái đầu, cảm thấy hơi tủi tủi.

ADN đúng không vậy? Ba mẹ cao như thế sao có thể sinh ra một đứa lùn như cậu?

Bàn tay đang được nắm bỗng dưng lắc qua lắc lại, An Nhu ngước lên nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan cúi người, thì thầm bên tai An Nhu.

“Nhu Nhu, ảnh.”

Trước mắt bao người, hơi thở bên tai có chút trêu chọc làm An Nhu giật mình. Cậu dáo dác nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được thợ chụp ảnh trong sảnh tiệc.

“Tôi và anh Mạc đi chụp một tấm ảnh.” An Nhu giơ hai bàn tay nắm chặt của hai người lên: “Mọi người cứ nói chuyện đi.”

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan đi đến trước mặt thợ ảnh. Máy ảnh của đối phương là loại có thể sử dụng song song. Nghe yêu cầu của An Nhu thì gật đầu lia lịa đồng ý.

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan chụp ảnh trong sảnh tiệc. Khung cảnh được trang trí rất đẹp, đứng đâu cũng có thể chụp.

An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đứng trước chồng quà tặng, câu nệ như chụp giấy chứng nhận kết hôn. Thợ ảnh chỉ huy hai người: “Đừng cứng người quá, xích lại một chút đi.”

Thấy hai người đứng thẳng tắp tới gần nhau, thợ ảnh tự hỏi một hồi rồi đích thân đứng lên chỉ đạo: “Hai người là chồng chồng cơ mà, thân mật chút nữa nào.”

“Biết ôm thế này chứ?” Thợ ảnh nghiêng người vòng hai tay, biểu thị cho Mạc Thịnh Hoan xem.

Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía An Nhu, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn thủy tinh lấp lánh, cánh tay nâng lên, ôm lấy eo thiếu niên.

“Cậu thì thế này.” Thợ ảnh làm mẫu cho An Nhu: “Nghiêng người, nâng tay ôm cổ anh ấy.”

Tai An Nhu đỏ lên, nghe lời thợ ảnh, ngoan ngoãn nâng tay vòng ôm cổ Mạc Thịnh Hoan.

“Anh cúi đầu, cậu ngước lên.” Thợ ảnh nhìn đôi người yêu trước mặt, người đàn ông dáng người cao thẳng, thoạt trông không nhìn ra đã ba mươi chín tuổi. Nhưng đúng là bảo dưỡng rất tốt, làn da không chút tì vết.

Mà người nhỏ hơn thì tai đỏ sắp lan tới gò má luôn rồi, nhìn có vẻ vẫn là học sinh, vừa ngoan lại nghe lời. Không ngờ đã kết hôn.

An Nhu ngửa đầu, trước mắt là gương mặt thanh tú thoát tục của Mạc Thịnh Hoan.

Từ lần gặp đầu tiên, An Nhu đã bị gương mặt này làm choáng ngợp. Lâu như vậy rồi, giờ tới gần gương mặt anh lần nữa khiến cậu cảm nhận được càng nhiều vẻ đẹp hơn.

An Nhu nhìn thẳng vào đôi mắt như đá quý màu đen phản chiếu hình ảnh của bản thân. Ban đầu đôi mắt này lặng ngắt không chứa nổi ai, nhạt nhẽo xa cách. Đến giờ đã phiếm chút tình cảm nhè nhẹ, càng thêm lay động lòng người.

Hai người dần tới gần, thợ chụp ảnh nhanh chóng chụp hình.

An Nhu gần như ngửi được mùi bánh kem ngọt ngào trên môi chú, còn có mùi hoa quả thơm ngát dìu dịu, vương chút bạc hà mát lạnh. Đôi môi hồng nhạt gần ngay trước mắt.

Bà Triệu vẫn luôn chú ý tới An Nhu, thấy An Nhu dẫn Mạc Thịnh Hoan đi chụp ảnh cũng nóng lòng muốn thử.

“Chờ bọn nhỏ chụp xong anh qua hỏi xem.” Bạch Sùng Đức nhìn ra ý đồ của vợ, lại phát hiện vợ mình chợt trợn tròn hai mắt, nhìn đăm đăm một chỗ.

Bạch Sùng Đức cũng nhìn theo qua, phát hiện An Nhu và Mạc Thịnh Hoan ôm chặt một chỗ, gần như sắp hôn nhau.

Hình ảnh đẹp đẽ vô cùng, nhưng trái tim ba mẹ già nhất thời không thừa nhận nổi. Bạch Sùng Đức muốn che mắt vợ lại, nhưng lại bị Triệu Minh Nguyệt đánh bay.

“Tốt! Rất đẹp, được rồi!” Thợ ảnh nhìn bức ảnh vừa chụp được, vô cùng hài lòng.

Nghe giọng của thợ chụp ảnh An Nhu mới giật thót mình hoàn hồn, sau đó vội cúi gằm xuống, mặt nóng vô cùng.

Cậu hơi chột dạ liếc nhìn về nơi khác, thấy vợ chồng nhà họ Bạch đang nhìn mình, còn có mấy người chú ý tới tình hình bên này đều cười ra vẻ ‘chúng tôi hiểu mà’.

An Nhu cúi đầu thẹn thùng sờ sờ chóp mũi, ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, phát hiện anh cũng đang nhìn đăm đằm về một chỗ.

An Nhu theo ánh mắt Mạc Thịnh Hoan nhìn qua, thấy được người mình không muốn gặp nhất.

Vết thương trên mặt Mạc Thành Hoàn đã khỏi hoàn toàn. Một tháng không gặp, người này có vẻ gầy đi một chút, ngũ quan càng rõ nét khắc sâu, mặc một bộ vest đen thẳng thớm, tay siết chặt ly rượu, trong đáy mắt là vẻ thô bạo cố kiềm nén.

“Nào, đổi động tác khác nào.” Thợ ảnh gọi hai người: “Ôm kiểu công chúa đi.”

Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía An Nhu, An Nhu ngoan ngoãn gật đầu, giang tay với chú.

Mạc Thịnh Hoan cúi người ôm An Nhu lên, An Nhu choàng một tay qua cổ chú, tay còn lại vui sướиɠ giơ hình chữ V chiến thắng.

“Hôn một cái đi.” Thợ ảnh không chê bai động tác quá mức của thiếu niên, đứng sau máy ảnh làm mẫu cho An Nhu: “Dùng cả hai tay ôm cổ chồng cậu, sau đó hôn lên má.”

An Nhu nghe lời ôm lấy cổ Mạc Thịnh Hoan, xin phép anh: “Anh Mạc, em hôn anh nhé.”

Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên trong lòng, chớp mắt.

An Nhu cười hôn lên má Mạc Thịnh Hoan, thợ chụp ảnh ấn nút chụp nhanh.

“Hai người đổi lại hôn.”

Môi An Nhu rời khỏi má Mạc Thịnh Hoan, ở trong lòng anh chỉ trán của mình.

Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, hôn lên trán thiếu niên.

Trương Vân bị chồng mình ở dưới bàn đá một cái, đang định nổi giận với Mạc Thịnh Khang thì lại phát hiện ông ta đang nhìn con trai.

Trương Vân nhìn theo ánh mắt chồng về phía Mạc Thành Hoàn, phát hiện con trai cố nén cảm xúc, gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ.

Trương Vân chưa từng thấy dáng vẻ này của con trai bao giờ, theo ánh mắt con nhìn qua, lại là Mạc Thịnh Hoan cùng An Nhu kia đang ôm ấp tình chàng ý thϊếp chụp ảnh.

An Nhu cười vui vẻ vô cùng, Trương Vân lại nhìn về phía con trai, phát hiện nhóc con vô liêm sỉ đối diện cười càng rạng rỡ thì con trai mình càng có vẻ khó chịu thống khổ.

“Sao lại thế này?” Trương Vân có chút hoang mang lo sợ, hạ giọng hỏi Mạc Thịnh Khang.

Mạc Thịnh Khang nhìn bà vợ cả IQ lẫn EQ đều thấp nhà mình, thở dài một hơi.

“Đẹp lắm.” Thợ chụp ảnh gật đầu nhìn về phía An Nhu: “Chúng ta add WeChat đi, tôi gửi ảnh cho cậu xem. Nếu có thích cái nào có thể in ra.”

“Cảm ơn.” An Nhu nói cảm ơn với thợ ảnh, add Wechat của đối phương sau đó quay đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan. Kết quả phát hiện chú vẫn đứng yên chỗ cũ, trông cứ như muốn chụp tiếp mấy trăm tấm.

“Anh Mạc, anh có mệt không?” An Nhu hỏi Mạc Thịnh Hoan.

Lúc trước bác sĩ Moise nói có thể đưa chú đi tiến hành chút hoạt động thú vị thường ngày. Hôm nay có phải hơi quá mức…

Mạc Thịnh Hoan nhìn thoáng qua vợ chồng họ Bạch cách đó không xa, lắc lắc đầu.

“An Nhu.” Bạch Sùng Đức vẫn chờ ở bên cạnh, thấy hai người chụp xong rồi bèn uyển chuyển gọi một tiếng, hỏi có thể chụp ảnh cùng bọn họ không.

An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, gật đầu đồng ý.

Bà Triệu và Bạch Tiêu đều đã đi tới, Mạc Thịnh Hoan đang định lui sang bên cạnh, nhưng lại bị An Nhu giữ chặt lại.

“Anh Mạc, chụp chung đi.”

Vẻ mặt thiếu niên vừa kiên định lại vừa đáng yêu, Mạc Thịnh Hoan trầm mặc một lát, giương mắt nhìn về phía vợ chồng họ Bạch. Bà Triệu mỉm cười, vẫy tay với Mạc Thịnh Hoan: “Đến đây đi, cùng chụp một tấm.”