Bạch Tiêu sững sờ tại chỗ, cúi đầu nhìn về phía mu bàn tay của mình.
Lần gần nhất bị đánh mu bàn tay dạy bảo cũng là mười mấy năm trước rồi!
Nhớ tới đối phương thật sự lớn tuổi hơn mình, Bạch Tiêu xoa mu bàn tay, lại thấy Mạc Thịnh Hoan hờ hững nâng tay lên, đóng lại hộp gỗ đựng mảnh ghép.
Bạch Tiêu hơi tủi thân, nhưng lại không thể nói ra.
An Nhu cất rượu vang đỏ rồi trở lại, phát hiện không khí trong phòng khách có gì đó sai sai, nhưng lại không nói rõ được là không đúng ở chỗ nào.
An Nhu ngồi xuống cạnh Mạc Thịnh Hoan, liếc mắt đã thấy được hộp gỗ bị khép kín.
“Không muốn ghép nữa à? Có phải anh mệt không?” An Nhu quay sang hỏi Mạc Thịnh Hoan, sợ Bạch Tiêu đến khiến chú cảm thấy không khỏe.
Mạc Thịnh Hoan dời mắt nhìn về phía Bạch Tiêu, sau đó ánh mắt lại dời đi, dừng lại ở hộp gỗ đóng kín.
Bạch Tiêu thấy An Nhu nghi hoặc nhìn sang, đáy lòng không nhịn được hoảng hốt.
“Vừa rồi anh thấy một mảnh có thể ghép được, anh chỉ muốn giúp thôi.”
An Nhu thấy Bạch Tiêu căng thẳng không thôi thì lập tức hiểu rõ.
“Đây là ảnh chụp lúc chúng tôi kết hôn.” An Nhu cười giải thích: “Anh Mạc định chế hình ghép riêng, muốn cùng tôi ghép toàn bộ.”
“À!” Bạch Tiêu cũng hiểu ra, đây là hoạt động tình cảm của vợ chồng son nhà người ta. Chẳng trách Mạc Thịnh Hoan lại đánh tay mình.
“Tôi thành thực xin lỗi.” Bạch Tiêu quay sang thành khẩn giải thích với Mạc Thịnh Hoan: “Tôi không nhìn ra. Ngại quá.”
Mạc Thịnh Hoan thấy Bạch Tiêu cúi đầu xin lỗi, chậm rãi đánh mắt qua chỗ khác: “Ừ.”
“Ừ á?” Bạch Tiêu nghe được tiếng đáp lại thì kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn người đàn ông trước mặt.
Lần trước khi mình theo thầy tới thì Mạc Thịnh Hoan còn chưa thể lên tiếng đâu!
“Bây giờ anh Mạc có thể nói vài từ đơn giản rồi.” An Nhu mỉm cười: “Anh ấy đang từ từ tốt lên. Thời gian này anh Mạc còn dạy tôi kéo violin nữa, anh ấy diễn tấu cũng tốt cực kỳ.”
Bạch Tiêu hơi khϊếp sợ nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Xem ra tốc độ khôi phục của anh rất kinh người.”
Đối mặt với Bạch Tiêu, Mạc Thịnh Hoan vô cùng đạm mạc.
“Chủ yếu vẫn là bác sĩ Moise dạy tốt.” An Nhu cười: “Biện pháp bắt chước dùng rất ổn.”
Bạch Tiêu gật đầu, bàn tay đặt trên sô pha khẩn trương xoa xoa.
“Bên ông ngoại cũng nghe chuyện của em rồi. Rất có thể một thời gian nữa sẽ tới Tấn Thành gặp em.”
Ông ngoại… chính là người đầu bếp tính tình không tốt mà bà Triệu nhắc tới sao?
An Nhu không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể gật đầu.
“Còn cả ông bà nội nữa. Bọn họ ở nước ngoài đều nhận được tin, vui đến phát khóc. Chờ giải quyết xong chuyện bên kia có lẽ sẽ cùng nhau trở về đây. Còn cả cô bác chú thím nhà họ Bạch, cậu mợ dì dượng nhà họ Triệu…”
An Nhu trợn to hai mắt, tự nhiên cảm thấy áp lực không nhỏ.
“Em không cần lo lắng, bọn họ vừa nghe được tin đã muốn lại đây ngay, nhưng đã bị ba cản lại rồi. Ba bảo để bọn họ tiến hành theo chất lượng, không được dọa sợ em.” Bạch Tiêu nhìn cậu thiếu niên trước mắt, không dằn được lòng vui sướиɠ trong lòng.
An Nhu căng thẳng gật đầu.
“Sau này gặp chuyện thì có thể nói cho gia đình biết đầu tiên. Anh và ba mẹ sẽ giúp đỡ em vô điều kiện. Anh ở nhà cũ nhà họ Mạc mấy ngày cũng nghe không ít chuyện. Nếu có người làm khó hay bắt nạt em thì em cứ nói, nhà họ Bạch mình cũng không dễ chọc!”
Bạch Tiêu từng nghe không ít chuyện về cậu ba và cô chủ Mạc Đóa Đóa trong miệng người làm. Việc này nghe thôi cũng làm người ta phiền lòng rồi. Bạch Tiêu đương nhiên không muốn em trai bị mấy người này bắt nạt.
“Cảm ơn anh.” An Nhu cảm kích gật đầu.
“Còn chuyện bài post trên trang trường em cũng đã được giải quyết.” Bạch Tiêu hơi thẹn thùng kể công: “Đã xóa sạch bài viết, cũng đăng bài giải thích thanh minh rồi. Người đăng bài bị phạt tiền, tạm giam. Dám chắc bọn họ cũng không dám đăng loạn này nọ nữa đâu.”
“Bài post gì cơ?” An Nhu vẻ mặt tò mò: “Sao tôi không biết?”
Thím Dương bưng trà và đồ ngọt lên, chiêu đãi Bạch Tiêu.
Mạc Thịnh Hoan ngồi cạnh An Nhu, khẽ nhấp một ngụm trà.
“Chính là… bài đăng nói em bị ông chú già bao dưỡng đó…” Bạch Tiêu bưng tách trà lên: “Em không biết cũng tốt, đã giải quyết xong cả rồi.”
“Khụ!” Bên cạnh truyền đến tiếng ho đè nén. An Nhu quay đầu, phát hiện Mạc Thịnh Hoan hình như bị sặc trà.
“Anh Mạc!” An Nhu vội vàng đặt chén trà trong tay Mạc Thịnh Hoan sang một bên, căng thẳng vỗ lưng cho chú: “Anh không sao chứ?”
Bạch Tiêu cầm tách trà ngồi một bên thấy em trai lo lắng thân thiết với Mạc Thịnh Hoan như vậy, không biết nên uống trà hay nên bỏ xuống nữa.
Mạc Thịnh Hoan ho đỏ cả mặt, hai mắt đều lan tràn hơi nước làm An Nhu nhìn mà thương, nhẹ nhàng thuận lưng cho anh.
Thím Dương bên cạnh nhìn rõ rành mạch. Mấy chữ ‘ông chú già’ thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cậu Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía Bạch Tiêu, Bạch Tiêu vô tội bưng chén nước, hoàn toàn không ý thức được nguồn gốc chuyện này là do bản thân mình.
Mạc Thịnh Hoan trầm mặc một lát, cụp mắt dựa vào bả vai thiếu niên.
“Anh Mạc mệt rồi à?” An Nhu thấy mắt chú uể oải thì hơi đau lòng.
Thời gian này chú vừa dạy mình chơi violin vừa xem mình phát trực tiếp, còn phải phụ đạo toán cao cấp cho mình nữa. Đến tối còn phải học ghép vần với mình. Giờ lại thêm một cái tranh ghép hình nữa.
Không mệt mới là lạ.
“Xin lỗi.” An Nhu ngượng ngùng nhìn về phía Bạch Tiêu: “Anh ngồi một lúc nhé, tôi dẫn anh Mạc đi nghỉ ngơi trước.”
“Không… không sao đâu.” Bạch Tiêu vội vàng xua tay đứng dậy: “Bên chỗ anh còn có việc, anh cũng đưa đồ tới nơi rồi. Anh đi trước đây.”
An Nhu nhổm người dậy muốn tiễn Bạch Tiêu nhưng lại phát hiện bả vai bị chú gối lên, không tiện đứng dậy.
“Thím Dương, thím tiễn người giúp con đi ạ.” An Nhu nhờ thím Dương.
“Không… không cần tiễn anh đâu.” Bạch Tiêu bước nhanh ra cửa, cảm thấy bản thân dư thừa vô cùng: “Không cần khách sáo với anh. Anh tự đi được. Tạm biệt em nhé An Nhu.”
Nói thì nói như thế nhưng thím Dương vẫn đuổi theo, cương quyết nhét chút đồ đáp lễ vào tay Bạch Tiêu.
An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan lên tầng, thấy chú như đang suy tư gì thì kéo tay chú lên, đưa người tới phòng ngủ.
Chờ chú nằm thẳng rồi, An Nhu định đi tìm Tề Trừng hỏi chuyện bài post trên trang trường. Nhưng cậu vừa xoay người đã bị Mạc Thịnh Hoan kéo lại, không muốn buông ra.
“Anh Mạc?” An Nhu ngồi bên giường, nhìn vào mắt Mạc Thịnh Hoan, không biết sao hôm nay Mạc Thịnh Hoan khác thường như vậy.
Bạch Tiêu không tính là người xa lạ, anh ấy từng theo bác sĩ Moise tới vài lần, còn từng ăn tối chung nữa.
An Nhu thấy vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan, ý thức được liệu có phải chú nghe ra việc thân phận của cậu thay đổi không.
Khi mình còn ở nhà họ An, đúng là vì vội vàng lại bất đắc dĩ nên mới liên hôn với nhà họ Mạc.
Giờ mình thành con trai thất lạc nhiều năm của nhà họ Bạch, có nhà họ Bạch làm chỗ dựa rồi, có khi nào chú lo mình sẽ bỏ chú mà đi không?
An Nhu trầm mặc hồi lâu, cởi giày lên nằm xuống cạnh Mạc Thịnh Hoan, đối mặt với chú, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Anh Mạc, anh còn nhớ rõ những lời em nói khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên không?”
Mạc Thịnh Hoan giương mắt, đôi mắt sâu thẳm rành rọt, chiếu rõ dáng hình thiếu niên.
“Có thể tôi sẽ gả cho anh, liên hôn với anh.” An Nhu còn nhớ rõ tâm trạng mình khi ấy.
“Nhưng anh có thể yên tâm, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của anh đâu. Anh cứ xem như làm một việc tốt*, giúp tôi thoát khỏi bể khổ đi. Để báo đáp, tôi sẽ vừa đi học vừa chăm sóc anh.”
(Lynn: Đoạn thoại trước t dịch là “Anh cứ xem như làm cho xong chuyện”, thật ra dịch vậy là bị sai nghĩa đó T__T, phải để là “làm việc tốt” mới đúng)
“Em vẫn nhớ rõ lời hứa của mình.” An Nhu nắm tay Mạc Thịnh Hoan, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lâu như vậy rồi, anh Mạc vẫn luôn một mực chăm sóc em, cho em chỗ ở, để em không phải lo ăn uống, tặng quà cho em, tạo bất ngờ cho em, để ý tới cảm xúc của em, quan tâm em, dạy em trở nên tốt hơn.”
An Nhu mím môi: “Có thể anh Mạc không biết, nếu không có anh, em sẽ trở nên thảm thế nào đâu.”
“Em thậm chí sẽ không thể tới trường học, phải gả cho một người mà em không yêu, cũng không yêu em. Ngày nào cũng bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Không nhận được sự tôn trọng, cũng không có được tự tôn. Ai cũng có thể mắng chửi em. Nếu em hơi phản kháng là sẽ nghênh đón càng nhiều quở trách.
Là anh cho em cuộc sống hiện tại, là anh cho em biết thì ra cảm giác được người khác tôn trọng và bảo vệ là như thế.
Em không cần phải dè dặt đón ý nói hùa ai, em có thể lớn tiếng nói ‘Không’, em có thể làm chuyện mình thích, còn không bị trách cứ, ghét bỏ.”
Hai mắt An Nhu đỏ hồng, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.
“Anh Mạc, dù em trở thành con trai nhà ai thì em cũng không rời khỏi anh đâu. Những lời em từng nói có hiệu lực vĩnh viễn. Em sẽ luôn ở bên anh, gắng hết sức chăm sóc anh.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn cái đầu nhỏ bông xù trong l*иg ngực, trầm mặc thật lâu, sau đó phức tạp nâng tay lên, chậm rãi ôm lấy người trong lòng.
Hôm sau An Nhu đến trường lập tức hỏi Tề Trừng về chuyện bài post kia, Tề Trừng cũng không hiểu ra sao. Hai người mở trang web trường lên xem thử, lại chỉ tìm được bài thanh minh giải thích.
“Há, thằng nhóc này dám bôi nhọ cậu.” Tề Trừng hơi tức giận bất bình lật bình luận tới tầng dưới cùng, có thể đoán đại khái ra nguyên nhân kết quả.
“Mấy ngày nay chuyện trong lớp với câu lạc bộ làm tớ bận như chó, mấy ngày rồi không nhìn tin tức. Vậy mà còn dám bịa đặt đến trên đầu cậu!” Tề Trừng bực bội: “Thẳng cháu trai này! Đừng để ông mày bắt được!”
“Chẳng trách hôm đó đàn anh của câu lạc bộ đến ký túc xá, nhắc đến cậu lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.” Tề Trừng nhớ tới là lại tức giận: “Kẻ bôi nhọ há miệng là xong, nhưng cậu thì lại bị ảnh hưởng thanh danh.”
“Chủ bài viết đã bị phạt tiền và tạm giam rồi. Cậu không cần nổi giận.” An Nhu nhìn nội dung bài đăng: “Tin rằng sau việc này nếu còn ai dám bịa đặt bôi nhọ tớ thì phải cân nhắc trước sau cẩn thận.”
“Người này đúng là chó má…” Tề Trừng tức đến mức đánh một quyền vào không khí, lại phát hiện An Nhu không nói lời nào, quay đầu mới thấy An Nhu đang phóng lớn một bức hình.
Là một người đàn ông trung tuổi tuấn tú, đang đứng cạnh chiếc xe sang nhìn sang bóng dáng thiếu niên phía xa.
“Ai vậy?” Tề Trừng trợn tròn mắt nhì.
“Là…” An Nhu nhìn ánh mắt Bạch Sùng Đức trong ảnh, đáy lòng chợt sinh ra xúc động.
“Là ba ruột của tớ.”
“Ba? Cậu?” Tề Trừng há hốc miệng.
“Ba ruột.” An Nhu giương mắt nhìn về phía Tề Trừng: “Còn nhớ lần hiến máu tớ phát hiện bà An không phải mẹ ruột mình không? Lúc ấy còn không có chứng cứ, giờ kết quả kiểm tra ADN đã chứng minh phán đoán lúc ấy là chính xác.”
“Tớ nhớ! Tớ đã bảo người phụ nữ kia không giống người tốt mà!” Tề Trừng cúi đầu nhìn kỹ người đàn ông trong ảnh. “Không phải tớ nói quá đâu. Nhưng ba cậu đẹp trai thật đấy.”
An Nhu lườm Tề Trừng một cái.
“Trông ba cậu… giống người có tiền lắm nhá.” Tề Trừng xoa cằm, chú ý tới chiếc xe sang bên người Bạch Sùng Đức.
“Ừ.” An Nhu không thể không thừa nhận, nhà họ Bạch đúng là giàu có.
Tập đoàn y tế Bách Thụy là xí nghiệp lớn nổi danh quốc tế, nghiệp vụ trải rộng toàn cầu, trình độ có thể xưng là hàng đầu thế giới.
Mà bây giờ An Nhu cũng không để ý những thứ đó, việc khiến An Nhu quan tâm hơn là sắp tới sinh nhật chú rồi.
Đêm trước hôm sinh nhật Mạc Thịnh Hoan, An Nhu kiểm tra lại một lần bố trí trong sảnh tiệc nhà họ Mạc. Không thể không nói, có tiền đúng là dễ làm việc. Dưới sự chỉ đạo của thư ký Lý, sảnh tiệc được sắp xếp ra hình ra dáng, gạch men sứ lát sàn sáng đến mức soi gương được, vách tường thậm chí được dán lại một lớp.
Đèn thủy tinh hoa lệ chiếu làm An Nhu hoa cả mắt. Mọi sự đã sẵn sàng, vấn đề lớn trước mắt là làm thế nào lừa chú đến nơi này nữa thôi.