Bạch Tiêu nhìn dáng vẻ của ông bạn nối khố mà không nhịn được cười: “Có chuyện gì nói xem nào.”
“Tôi nói xong có khi cậu chẳng cười nổi nữa đâu”. Trình Thịnh đậy nắp hộp cơm trước mặt lại: “Mạc Thành Hoàn hôm trước bị An Nhu đánh đấy, thê thảm lắm.”
“Sao lại đánh?” Bạch Tiêu hơi nhíu mày.
“Cậu không biết đâu, căn biệt thự mà An Nhu và chồng cậu ta đang ở bị người ta chơi xấu ác ý, hết bị đập vỡ kính rồi đến phát ra tiếng thét của phụ nữ vào ban đêm, tuy là nhắm vào chú hai của Mạc Thành Hoàn nhưng An Nhu cũng bị ảnh hưởng.
Chuyện này có hơi phức tạp, nói một cách đơn giản thì Mạc Thành Hoàn bị nghi là kẻ đứng sau vụ việc, sau đó cậu ta mua một hộp sô cô la đến gặp An Nhu, chắc là nói chuyện không lọt tai nên bị An Nhu đánh cho bầm tím mặt mày.”
Mắt Bạch Tiêu giật giật, nhớ đến chuyện xảy ra trên bàn ăn tối hôm thầy đi khám cho Mạc Thịnh Hoan.
“Hôm ấy ông cụ Mạc đến thăm Thành Hoàn đúng lúc tôi và Mạc Thành Hoàn đang nói chuyện về An Nhu, cậu không biết đâu...” Trình Thịnh tỏ ra thần bí.
“Tên Thành Hoàn kia thích An Nhu, còn nói với ông cụ Mạc là mặc kệ chú hai có như thế nào thì cậu ta vẫn có cơ hội chen chân vào, thế là chọc cho ông cụ tức đến nỗi lên cơn đau tim luôn.”
Vẻ mặt của Bạch Tiêu trở nên trầm lặng.
“Sau đó cậu ta lại tặng quà cho buổi livestream của An Nhu, một lần tặng gần cả triệu tệ, còn bảo An Nhu rất thích tiền.
Bà mẹ của Thành Hoàn làm ầm lên với cậu ta, liên tục mắng An Nhu là đồ không biết xấu hổ, thế là An Nhu trả lại cho cậu ta không thiếu một xu, hoàn toàn không đếm xỉa đến tiền của cậu ta.”
Trình Thịnh cạn lời: “Thái độ của chú dâu đã rõ ràng như thế mà Mạc Thành Hoàn còn muốn quấy rầy An Nhu, bảo sao cậu ta không trả lại tiền.”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Bạch Tiêu nhíu mày.
“Hôm nay chứ đâu, cậu không biết đâu, ông cụ Mạc và mẹ Thành Hoàn vừa tới đã bảo tôi làm hư cậu ta, hôm nay mẹ Thành Hoàn còn ném điện thoại của tôi nữa.
Tôi biết chuyện Thành Hoàn làm là không đúng nhưng tôi đâu có cản được cậu ta, tôi đành phải chuồn đi để đỡ chịu tiếng oan.” Trình Thịnh hết sức bất bình: “Rõ ràng tôi đâu có làm gì!”
“Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.” Sắc mặt Bạch Tiêu khó coi.
“Đây dù gì cũng là chuyện không hay của nhà họ Mạc, lẽ ra tôi không nên nói. Nhưng An Nhu là em trai cậu, tôi không thể không nói được.” Trình Thịnh tỏ ra kiên định.
“Tôi sẽ đích thân nói chuyện với cậu ta.” Bạch Tiêu mím chặt môi: “Hôm nay đã muộn rồi, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nhìn thấy Bạch Tiêu cuộn chặt nắm đấm vội vàng rời đi, Trình Thịnh chép chép miệng, tự cảm thấy mình làm thế là rất đúng.
Cho dù cậu có là bạn của tôi đi chăng nữa thì muốn xen vào cuộc hôn nhân của người khác là không đúng! Tôi không ngăn cản được cậu nhưng sẽ luôn có người ngăn cản được cậu.
Mới sáng ra Mạc Thành Hoàn đã nhận được tin nhắn muốn gặp mặt của Bạch Tiêu.
Nhìn thấy vết bầm trên mặt mình vẫn còn chưa tan hết, Mạc Thành Hoàn đeo kính râm và khẩu trang tới nơi hẹn.
Trong phòng ăn riêng chỉ có một mình Bạch Tiêu, vừa tới Mạc Thành Hoàn đã nhận ra vẻ mặt của Bạch Tiêu có gì đó không ổn.
“Có chuyện gì thế?” Mạc Thành Hoàn ngồi đối diện với Bạch Tiêu, giọng điệu bình thản nói.
“Cậu bị người ta đánh à?” Bạch Tiêu đẩy một cốc nước sang: “Giấu kỹ thế nhỉ.”
Mạc Thành Hoàn thoáng im lặng, sau đó tháo khẩu trang, uống một hớp nước, ngay lập tức anh ta phun ra. Không biết trong nước đã cho thêm thứ gì mà đắng kinh khủng.
“Nước mướp đắng đấy, cậu uống đi cho hạ hỏa.” Sắc mặt Bạch Tiêu rất khó coi, nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn.
“Cậu muốn làm gì hả?” Mạc Thành Hoàn tháo kính râm, cau mày với Mạch Tiêu.
“Đây không phải là đùa giỡn đâu.” Vẻ mặt Bạch Tiêu bình tĩnh: “Mà là cảnh cáo đấy.”
Mạc Thành Hoàn nhíu chặt mày.
“Hôm nay cậu định đi gặp An Nhu phải không?” Bạch Tiêu nhìn vết bầm vẫn chưa tan hết trên mặt Mạc Thành Hoàn, biết được gần như những gì Trình Thịnh nói đều là sự thật.
“Trình Thịnh nói với cậu à?” Mạc Thành Hoàn lập tức hiểu ra: “Cậu ta còn nói gì với cậu nữa?”
“Chẳng phải cậu luôn có thành kiến với An Nhu sao?” Bạch Tiêu ngồi thẳng lưng: “Tại sao tự nhiên khi không lại làm phiền em ấy, rốt cuộc cậu muốn làm gì, nói tôi nghe coi.”
“Đúng là lúc đầu tôi có thành kiến với cậu ta.” Mạc Thành Hoàn mím môi: “Nhưng sau đó tôi nhận ra có nhiều chuyện không thể trách cậu ta được.”
“Sau đó thì sao? Đây là lý do cậu làm phiền em ấy à?” Bạch Tiêu không lòng vòng.
“Người vốn dĩ sẽ liên hôn với An Nhu chính là tôi.” Vẻ mặt Mạc Thành Hoàn vẫn y nguyên như cũ: “Bất kể tốt xấu gì đi chăng nữa thì tôi mới là người kết hôn với cậu ta.”
“Nhưng An Nhu không hề thích cậu.” Bạch Tiêu nhìn người bạn thân từ nhỏ trước mặt, có cảm giác hơi xa lạ: “Thành Hoàn, cậu hẳn không phải là người thích bám dính lấy người khác, bây giờ An Nhu đã có gia đình của mình rồi, cậu có biết cậu đang làm gì không?”
“Tôi đang sửa chữa sai lầm lẫn hiểu lầm.” Mạc Thành Hoàn nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt thâm trầm: “Tôi biết An Nhu không phải hoàn toàn không có cảm giác gì đối với tôi, bọn tôi đã từng ở bên nhau. Tôi là người như thế nào cậu không hiểu hết được đâu, cậu cũng không có quyền ép buộc tôi.”
Bạch Tiêu ngẩn người, An Nhu và Mạc Thành Hoàn đã từng ở bên nhau ư?
“Hai người...” Bạch Tiêu không biết nên mở miệng như thế nào. “Nếu hai người đã từng ở bên nhau thì tại sao lại chia tay, tại sao An Nhu lại lấy chú hai cậu?”
“Lúc An Nhu ở bên tôi có hơi tham tiền.” Mạc Thành Hoàn nhớ lại lúc trước, vì có được 100 tệ mà An Nhu vui vẻ suốt cả ngày. “Gia cảnh nhà cậu ta không khá giả cho lắm, nếu nhà họ An có quyền thế một chút thì tôi đã không chia tay với cậu ta.”
Khóe mắt Bạch Tiêu giật giật, một dòng máu nóng cuộn trào.
“Nếu cậu đã chê em ấy tham tiền, gia cảnh không khá giả thì phải kiên trì với quyết định của mình, tránh xa em ấy ra!
Giờ em ấy đã là chồng người ta rồi, cậu có bị mù không?”
“Mặc dù gia cảnh của cậu ta bình thường và có một vài khuyết điểm nhỏ nhưng bây giờ tôi có thể chấp nhận được rồi. Cậu ta và chú hai tôi không lâu bền được đâu.” Mạc Thành Hoàn cũng có chút không vui: “Đây là chuyện giữa tôi và An Nhu, không liên quan gì đến cậu, cậu tức giận cái nỗi gì?”
“Mạc Thành Hoàn, cậu thật sự thay đổi rồi, cậu mà cứ tiếp tục thế này thì trước sau gì cũng bị người khác ghét bỏ.”
“Tôi khuyên cậu sau này tránh xa An Nhu ra, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình nghĩa anh em.”
“Chuyện giữa tôi và cậu ta mắc mớ gì cậu nhúng tay vào.” Mạc Thành Hoàn cười nhạt: “Hay là cậu cũng thích cậu ta, muốn cạnh tranh với tôi à?”
Bạch Tiêu hít sâu một hơi, cầm cốc nước trước mặt Mạc Thành Hoàn lên, tạt thẳng vào mặt anh ta.
“Mạc Thành Hoàn, Bạch Tiêu tôi từ nay không có người anh em như cậu!”
Mạc Thành Hoàn quay đầu qua, không né được cốc nước mướp đắng, bị tạt ướt khắp mặt, giọt nước xuôi theo cằm rơi xuống.
“Nếu cậu còn làm phiền An Nhu nữa thì đừng trách tôi ra tay với cậu.” Bạch Tiêu nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn: “Dừng ngay cái ý nghĩ bẩn thỉu của cậu lại đi, nếu cậu dám đυ.ng đến một ngón tay của An Nhu, tôi sẽ khiến cho cậu nửa đời còn lại phải ngồi trên xe lăn đấy!”
Mạc Thành Hoàn vuốt mặt một cái, nâng mắt chế giễu: “Bạch Tiêu, từ lúc nào mà cậu thích lo chuyện bao đồng thế, cậu không tìm em trai nữa à?”
Bạch Tiêu ngẩn người.
Nếu là trước đây thì lời này chắc chắn là một đòn đả kích vào vết thương lòng, Mạc Thành Hoàn biết rõ Bạch Tiêu luôn vô cùng tự trách mình về chuyện để lạc mất em trai, anh ta nói như thế chẳng khác nào đâm một nhát dao vào nơi hiểm yếu nhất của Bạch Tiêu.
Mạc Thành Hoàn của trước đây tuyệt đối sẽ không nói những lời như thế.
Nhưng bây giờ anh ta lại nói ra, dùng mọi cách để làm tổn thương người bạn từng thân của mình.
“Sao tôi lại quen biết loại người như cậu nhỉ.” Bạch Tiêu hít thở thật sâu: “Trước đây đúng là mắt tôi mù mới xem cậu là anh em, em trai tôi hẳn là phải buồn lắm!”
Bạch Tiêu không hề bị tổn thương vì câu nói “tìm em”.
Chuyện này có gì đó không đúng.
Mạc Thành Hoàn nhìn Bạch Tiêu, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Cho dù mình có làm phiền An Nhu đi nữa nhưng kiếp này Bạch Tiêu là người ngoài cuộc, tại sao lại tìm gặp mình để nói chuyện, ra mặt thay cho An Nhu, còn nói những lời nhẫn tâm như thế?
Cả Trình Thịnh nữa, tuy rằng cậu ta chịu nhiều ấm ức từ người nhà mình nhưng Mạc Thành Hoàn hiểu rõ cậu ta, cậu ta không phải là người thích bép xép, sẽ không lan truyền bậy bạ chuyện nhà bạn bè.
Vậy tại sao cậu ta lại nói những chuyện này với Bạch Tiêu?
Sự thật dường như chỉ cách mình có một chân nữa thôi, nhưng Mạc Thành Hoàn lại không thể bước tới.
“Mạc Thành Hoàn, tôi nói cho cậu biết, dù cho chú hai cậu và An Nhu không thể bên nhau dài lâu thì tôi cũng sẽ không để cậu muốn làm gì thì làm đâu!”
Bạch Tiêu bình tĩnh lại, nụ cười trên mặt có ý đáp trả: “Cậu nói gia cảnh nhà An Nhu bình thường, có nhược điểm tham tiền, vậy đến lúc đó tốt nhất cậu nên nhìn cho kỹ xem bản thân là cái thá gì, cậu xứng với em ấy chắc?”
Bạch Tiêu bỏ lại câu nói đó rồi đứng dậy rời đi, để Mạc Thành Hoàn một mình ngồi trân trân tại chỗ.
Lời của Bạch Tiêu...
Là có ý gì?
Mạc Thành Hoàn nghĩ đến một khả năng, nhưng lý trí lại liên tục bác bỏ anh ta.
Ngồi lặng ở đó một hồi lâu, Mạc Thành Hoàn mở điện thoại lên, gọi điện cho Trình Thịnh.
Trình Thịnh vẫn đang say giấc trong chăn, nhìn thấy có cuộc gọi tới, ngón tay anh ta run lẩy bẩy, lập tức cài chế độ máy bay.
Nghe thấy giọng nói máy móc của tổng đài, Mạc Thành Hoàn chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Khả năng mà mình nghĩ đến có lẽ là thật.
Nếu đúng như thế thì An Nhu chính đứa con thất lạc kia của nhà họ Bạch, vậy tại sao kiếp trước mình lại muốn ly hôn?
Có khi nào lúc đó Bạch Tiêu đã phát hiện ra manh mối gì rồi không, thậm chí còn đang kiểm chứng, vậy mà mình lại đồng ý với đề nghị ly hôn của An Nhu.
Trong tay rõ ràng đang sở hữu hạt ngọc trai quý giá nhất nhưng bản thân lại tưởng là mắt cá nên ném nó đi.
Mạc Thành Hoàn bần thần ngồi trên ghế.
Vậy kiếp này thì sao?
Nếu An Nhu là con cháu nhà họ Bạch thì người được hưởng lợi... chẳng phải là chú hai ư?
Họ có được sự trợ giúp từ nhà họ Bạch, ngay tức khắc sẽ trở thành những người mà nhà họ Mạc không thể nào với tới, vậy còn mình thì sao.
Đầu óc Mạc Thành Hoàn rối bời.
Có một suy nghĩ cứ liên tục hiện ra.
Gia cảnh nhà An Nhu không tầm thường, cậu ta cũng không tham tiền, mình nói cậu ta tham tiền chẳng qua là viện cớ cho sự phản bội của bản thân mà thôi.
An Nhu vừa hoàn hảo lại đáng yêu, nhưng trước giờ mình chưa từng trân trọng cậu ta, còn tự tay... đẩy cậu ta vào vòng tay người khác.
Nhưng chú hai dựa vào đâu mà không làm gì cũng có được người bạn đời tốt như thế, được An Nhu chăm sóc, được nhà họ Bạch nâng đỡ.
Chú ta dựa vào đâu chứ?
Cảm giác hối hận và lòng đố kỵ giống như dây leo vươn dài theo mạch máu, quấn chặt lấy trái tim, mọc ra những cái gai nhọn hoắt.
Mạc Thành Hoàn không biết mình về biệt thự bằng cách nào, nhìn thấy gian phòng trống không, trái tim cũng trở nên lạc lõng.
Giống hệt như ở kiếp trước khi anh ta vừa mới ly hôn với An Nhu.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa biệt thự đột nhiên mở ra, Trương Vân cầm một xấp ảnh đi vào, mỉm cười nhìn con trai mình.
“Thành Hoàn, con cũng không còn nhỏ nữa, mẹ biết con vẫn chưa từng yêu đương hẹn hò nên có lẽ nhìn thấy mấy người bằng tuổi, con sẽ có thiện cảm.” Trương Vân đặt mấy tấm ảnh trước mặt Mạc Thành Hoàn.
“Đây đều là người xấp xỉ bằng tuổi con, gia thế đều ổn, con thử lựa xem, mẹ sẽ hẹn người ta giúp con.”
Cả đêm qua Trương Vân ngủ không ngon giấc, tối qua nói chuyện này với Mạc Thịnh Khang, ông ta tự nhiên hỏi một câu, có phải Mạc Thành Hoàn thích An Nhu không.
Lúc đầu Trương Vân cảm thấy không có khả năng này nhưng càng nghĩ lại càng thấy không đúng.
An Nhu gần bằng tuổi Thành Hoàn, lại trông có vẻ ưa nhìn, Thành Hoàn nảy sinh tình cảm không nên có dường như cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, chưa nói đến việc An Nhu đã gả cho Mạc Thịnh Hoan, kể cả chưa gả thì An Nhu cũng làm gì có cửa xứng với con trai ưu tú nhà mình.
Trương Vân trằn trọc cả đêm, cảm thấy mình phải mở rộng tầm mắt cho Mạc Thành Hoàn, để tránh cho anh ta thật sự phải lòng với cái ngữ không có liêm sỉ như An Nhu.
“Con nhìn xem, đều là những người có ngoại hình đẹp, nam nữ có đủ cả.” Trương Vân cười tít mắt: “Quan trọng là gia thế đều xứng với nhà họ Mạc.”
*Lynn: Ệttt, mị nhịn từ chương đầu tiên đến bây giờ đã không nhịn nổi nữa rồi, sao lại có loại tra nam đến tột cùng thế này🙃Rồi thêm cả bà mẹ cực phẩm nữa, ha : ))))))