Ánh mắt Mạc Thành Hoàn lạnh lùng nhìn Trương Vân.
Cảnh tượng này sao mà y hệt như cảnh sau khi mình ly hôn với An Nhu ở kiếp trước vậy.
“Trong này không có người nào thích hợp với con cả.” Mạc Thành Hoàn đứng lên, quay đầu đi về phòng ngủ: “Con chỉ cần thứ vốn dĩ thuộc về mình thôi.”
Trương Vân nghe mà mờ mịt, cũng không hiểu con trai đang nói cái gì, bà ta cầm ảnh bước theo sau.
“Thành Hoàn, dù sao cũng thử nhìn một cái thôi.”
Cánh cửa phòng ngủ cùng lúc đóng lại, Trương Vân không từ bỏ, cúi xuống nhét từng tấm ảnh vào khe hở: “Xem đi mà, thấy ưng ai thì nói với mẹ nhé.”
Trong giờ học môn chung, An Nhu đang hí hoáy chép bài, nhìn quanh khắp lớp, bầu không khí cũng căng thẳng y hệt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ký ức của An Nhu vẫn còn dừng lại ở đại hội thể thao, mới đó đã gần đến cuối kỳ rồi.
Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ nghỉ đông, giảng viên môn chung tổ chức trước kỳ thi được phép mở tài liệu, An Nhu vừa giở sách vừa nhanh chóng chép đáp án vào bài.
Đề giảng viên đưa ra không khó, sau khi nộp bài xong có thể ra về. An Nhu kiểm tra mấy lượt xong xuôi mới nộp bài. Ra khỏi lớp học cậu liền trông thấy Tề Trừng đang nghịch điện thoại chờ mình.
“Vậy là cũng xem như thi xong một môn.” Tâm lý Tề Trừng vô cùng nhẹ nhõm: “Nghe nói giảng viên này rất dễ tính, chỉ cần không làm gì quá đáng thì đều sẽ cho qua môn, bây giờ tớ lo nhất là môn Tiếng Anh và Toán cao cấp đây này.”
Những lớp khác vẫn chưa tan, An Nhu và Tề Trừng đi qua dãy lớp học, An Nhu lên tiếng: “Cậu muốn ăn gì?”
“Hai hôm nay thấy cậu rất bận.” Tề Trừng nhìn An Nhu một cách khó hiểu: “Lần đầu tớ rủ cậu đi thư viện mà cậu không đi.”
An Nhu mỉm cười nhìn qua Tề Trừng, lấy từ trong ba lô ra một tấm thiệp mời sinh nhật rồi đưa cho người bạn thân.
“Sắp đến sinh nhật ai à?” Tề Trừng nhận tấm thiệp xinh đẹp, mở ra đọc cẩn thận: “Thân mời anh Tề Trừng...”
“Ôi mẹ ơi!” Tề Trừng bỗng chốc dừng lại, có hơi xúc động: “Trịnh trọng ghê ta, còn gọi tớ là anh nữa này.”
An Nhu không khỏi bật cười.
“Thân mời anh đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của anh Mạc Thịnh Hoan vào thứ bảy tuần này...” Tề Trừng đọc đến dòng sau, gãi gãi đầu, hoang mang ngẩng đầu nhìn An Nhu.
“Mạc Thịnh Hoan là ai?”
“Chồng tớ.” An Nhu thoải mái trả lời, chăm chú nhìn biểu cảm của Tề Trừng.
Kiếp trước Tề Trừng rất muốn tham dự hôn lễ của An Nhu, thậm chí còn không màng đến thể diện mà chủ động đi hỏi, nhưng An Nhu ngay cả quyền gửi thiệp mời cho cậu ấy cũng không có.
Sau khi An Nhu áy náy trả lời cậu ấy, Tề Trừng bày tỏ mình không sao, còn chuyển cho An Nhu 1314 tệ, tươi cười nói đây là tiền mừng đám cưới, nếu xem cậu ấy là bạn thì hãy nhận lấy.
Tiền sinh hoạt phí một tháng của Tề Trừng chỉ có một ngàn rưỡi, mỗi lần đến cuối tháng đều nghèo rớt mồng tơi, không tiết kiệm được đồng nào.
An Nhu nhìn con số 1314 tệ, không biết Tề Trừng chỉ còn lại có hơn 100 thì sẽ tháng này sẽ sống như thế nào.
Tề Trừng gần như đã rút hết số tiền mình có nhưng An Nhu lại chẳng thể gửi cho cậu một tấm thiệp mời.
Kiếp này tuyệt đối sẽ không như thế nữa.
“Ở phòng tổ chức tiệc...” Tề Trừng đọc thiệp mời xong, gãi đầu ngượng ngùng: “Tớ không có lễ phục gì cả, trước giờ chưa từng từng tham dự bữa tiệc trang trọng nào, tớ đi có làm cậu mất mặt không?”
“Chúng ta là anh em tốt, sao lại mất mặt được chứ.” Nụ cười An Nhu xán lạn: “Quần áo các thứ cậu không phải lo, cho tớ số đo, đảm bảo sẽ khiến cậu đẹp trai ngời ngời.”
“Đúng là con trai ngoan của ta.” Tề Trừng vui vẻ, nhưng lát sau lại suy tư.
“Còn nữa, đây là tiệc sinh nhật của chồng cậu, tớ phải có quà sinh nhật chứ.” Tề Trừng có hơi buồn rầu: “Tháng này tớ kinh tế eo hẹp, không có nhiều tiền mua quà sinh nhật, mua quà trên taobao liệu chồng cậu có thấy tớ thấp kém không nhỉ?”
“Anh ấy à...” An Nhu suy nghĩ: “Anh ấy không để ý đến giá trị của món quà đâu, quan trọng là tấm lòng. Lần trước tớ đi Chử Thành mang về cho anh ấy một con diều làm quà lưu niệm, giá của nó chưa tới 100 tệ nhưng anh ấy vẫn rất thích, còn thường xuyên đứng ngắm nữa.”
“Nói thừa, cậu là vợ anh ấy, cậu mang gì về mà anh ấy chẳng thích.”
Tề Trừng vô cùng ủ rũ: “Tớ chỉ là ba cậu thôi, chắc chắn không dễ chấp nhận.”
“Vậy thì mua thứ gì đó thiết thực một chút.” An Nhu xua tay: “Vẫn còn thời gian mà, cậu từ từ chọn cũng được, đừng quan trọng giá cả.”
Buổi chiều hôm ấy, nhìn thấy An Nhu được xe đón đi, Tề Trừng đứng ở cổng trường lại bắt đầu suy tư.
Sinh nhật chồng An Nhu...
Về nhân vật bí ẩn này, Tề Trừng có nghe qua hai phiên bản, một là kẻ thần kinh trong mắt bà An, hai là chàng tiên trong mắt An Nhu.
Tặng một món quà sinh nhật cho một chàng tiên thần kinh chưa biết mặt, Tề Trừng cảm thấy chuyện này khó chẳng kém gì thi toán cao cấp cuối kỳ cả.
Thời gian tổ chức tiệc là vào cuối tuần, Tề Trừng đi thẳng tới cửa hàng quà tặng lượn một vòng, sau một hồi chọn tới chọn lui, Tề Trừng ưng ý một chiếc máy tạo ẩm.
Vừa thiết thực lại còn phun ra hơi nước mịn màng, rất phù hợp với khí chất của một chàng tiên trong mắt An Nhu. Tề Trừng cực kỳ hài lòng về nó.
“Thanh toán tiền tại chỗ sẽ tặng giấy gói quà và nơ, nhưng nếu muốn nhân viên gói cho cậu thì sẽ tính thêm 5 đồng tiền phí.” Chủ cửa hàng quà tặng có ý muốn moi tiền.
“Chú cứ nói đùa, trông cháu giống người thiếu 5 đồng bạc đến thế à?”
Tề Trừng ôm lấy hộp quà và giấy bọc: “Chú cầm lấy đi! Cháu tự gói!”
Trong ký túc xá, Tề Trừng mở hộp quà, đặt máy tạo ẩm vào trong rồi lướt điện thoại tra cách gói quà. Đúng vào lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.
Tề Trừng tưởng là An Nhu nên bèn đặt hộp quà sang một bên, mở cửa ra mới biết là đàn anh câu lạc bộ tình nguyện Ánh Sáng.
Để được cộng điểm, An Nhu đã lôi kéo cậu ấy cùng tham gia hai câu lạc bộ, câu lạc bộ này là một trong số đó.
“Đàn anh có chuyện gì vậy ạ?” Tề Trừng mời khách vào: “Anh uống nước không?”
“Không cần đâu.” Đàn anh đặt một đống đồ lên bàn.
“Câu lạc bộ có hoạt động, mấy hôm nay là ngày thế giới phòng chống bệnh AIDS, để kêu gọi mọi người quan tâm và giúp đỡ, trung tâm dịch vụ tuyên truyền và giáo dục bệnh tật kết hợp với câu lạc bộ chúng ta triển khai hoạt động, đến khi đó sẽ phát truyền đơn và bαo ©αo sυ miễn phí ở sân của trung tâm.”
“Rất có tính giáo dục.” Tề Trừng nhìn đống bαo ©αo sυ trên bàn, nụ cười tỏa sắc màu.
“Cậu cũng biết mà, trong câu lạc bộ đa số là con gái, họ sẽ xấu hổ.” Đàn anh lại lấy ra một cuộn băng dính: “Cậu giúp việc này nhé, dán bαo ©αo sυ vào trong tập tuyên truyền, tôi sẽ cộng thêm số giờ làʍ t̠ìиɦ nguyện cho cậu.”
Tề Trừng chớp chớp mắt: “Nhiều thế này chắc một mình tôi làm không xuể, tôi sẽ nhờ bạn cùng phòng giúp, cậu ấy cũng là người trong câu lạc bộ.”
“An Nhu phải không, tôi cũng sẽ cộng thêm cho cậu ấy.” Đàn anh gật đầu ghi chép lại.
“Đàn anh biết An Nhu à?” Tề Trừng hăm hở: “Có phải cũng đã xem thông báo trên WeChat của trường rồi không? Đẹp trai đúng chứ?”
“Có xem qua một chút, cả trên diễn đàn trường nữa...” Đàn anh hơi lúng túng: “Tóm lại là giao cho các cậu đấy, ngày mai tôi tới lấy.”
Tiễn đàn anh về xong, Tề Trừng ngồi trên ghế, tiện tay cầm tập tuyên truyền lên xem, lúc quay đầu khuỷu tay đυ.ng phải bαo ©αo sυ miễn phí chất trên bàn, làm vài cái rơi xuống nằm gọn trong hộp quà đặt ở dưới.
Dán hết đống bαo ©αo sυ vào tập tuyên truyền xong mà tập tuyên truyền vẫn còn dư ra mấy cuốn. Tề Trừng buồn ngủ đến mức ngồi gật gà gật gù, mãi đến hơn 10 giờ ký túc xá tắt đèn, Tề Trừng mới nhớ đến hộp quà để dưới đất vẫn chưa gói xong.
Tề Trừng bật đèn flash điện thoại, vừa xem cách gói quà vừa đậy nắp hộp, lấy giấy gói quà bọc lại, dán băng dính thật chắc, cuối cùng còn không quên đính nơ.
Hết sức hoàn hảo.
Trưa ngày hôm sau, An Nhu vừa tan học đã nhận được tin nhắn của Bạch Sùng Đức hẹn gặp ở quán cà phê.
An Nhu biết đã có kết quả xét nghiệm, trả lời rằng mình đồng ý gặp mặt. Tề Trừng ở bên liếng thoắng kể về quá trình chọn quà, cực kỳ hài lòng nói: “Món quà tớ chọn chắc chắn là thiết thực, hai người sẽ thích cho mà xem!”
“Trưa nay không đi ăn với cậu được rồi.” An Nhu lấy ra tấm thẻ của mình, hào phóng đưa cho Tề Trừng: “Con trai, cứ thoải mái quẹt đi.”
Tề Trừng hú hét, vô cùng phấn khích cầm lấy tấm thẻ.
“Hôm nay tớ muốn ăn tôm hùm chua cay.”
An Nhu tạm biệt Tề Trừng, ra khỏi cổng trường rồi đi thẳng đến quán cà phê, một chiếc xe sang trọng đã đỗ ở trước cửa quán từ sớm.
An Nhu hít sâu một hơi, đẩy cửa quán, vừa vào đã trông thấy Bạch Sùng Đức và Bạch Tiêu ngồi ở chỗ cũ.
Không có bà Triệu.
Không hiểu sao trong lòng An Nhu cảm thấy có một chút thất vọng.
Ngồi đối diện với hai cha con họ Bạch, An Nhu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả cuối cùng.
“An Nhu.” Bạch Tiêu mở miệng trước, chân tay luống cuống đưa thực đơn cho cậu: “Uống chút gì nhé?”
“Không cần đâu.” An Nhu đưa lại thực đơn, bình tĩnh nhìn Bạch Sùng Đức: “Kết quả xét nghiệm đã có rồi ạ?”
“Có rồi.” Bạch Sùng Đức lấy ra một tập giấy tờ trong cặp, đặt trước mặt An Nhu.
“Đây là bản giám định của mười cơ quan giám định DNA, có cả trong nước lẫn ngoài nước, của chính phủ lẫn tư nhân.”
Đều cùng một kết quả.
An Nhu hít thở thật sâu, giở đại một tờ kết quả xét nghiệm trên cùng của một cơ quan giám định nào đó.
[Kết luận giám định:
Căn cứ vào kết quả phân tích DNA, loại trừ trường hợp cùng trứng đa bào thai và những trường hợp khác, cho thấy Bạch Sùng Đức và Triệu Minh Nguyệt là người cha sinh học và người mẹ sinh học của An Nhu.]
An Nhu mím môi, đưa tay mở một tờ khác, mặt sau cũng có kết quả tương tự.
“Ba biết có thể con sẽ nghi ngờ nên mới làm ở nhiều cơ quan như vậy.” Bạch Sùng Đức thành thật nói: “Bản của nước ngoài đó mới gửi tới hôm qua.”
An Nhu chầm chậm gập kết quả giám định lại, tâm trạng có hơi phức tạp.
“Lúc trước anh nhìn thấy cử chỉ nắm lấy tai của em anh đã nghi ngờ em chính là em trai của anh rồi.” Khóe mắt Bạch Tiêu ửng đỏ, chăm chú nhìn An Nhu mà nói: “Em còn nhớ không, hồi nhỏ em cũng rất thích nắm tai anh, thích được anh bế đi chơi khắp nơi.”
An Nhu nhìn Bạch Tiêu, chẳng biết vì sao lại nhớ đến cậu bé đầu trọc trong giấc mơ ấy.
“Trước đây... có phải anh để đầu trọc không?” An Nhu không nhịn được mà hỏi.
Bạch Tiêu chợt run lên, nhìn sang Bạch Sùng Đức.
“Nó từng cạo đầu.” Bạch Sùng Đức cười mà rưng rưng nước mắt: “Hồi con khoảng ba tuổi, Bạch Tiêu dính kẹo cao su lên tóc nên phải cắt mất một mảng, làm người ta còn tưởng nó bị bệnh rụng tóc, thế là ba mẹ quyết định cạo trọc đầu nó luôn.”
Bạch Tiêu vô thức sờ đầu mình, vẫn còn nhớ mang máng. “Chẳng trách có một thời gian con có biệt danh là tiểu hòa thượng.”
“Con trai, con nhớ ra một số chuyện trước đây rồi phải không?” Bạch Sùng Đức thiết tha nhìn An Nhu, trong mắt tràn ngập tình yêu thương.
“Mang máng ạ, tôi nằm mơ thấy.” An Nhu nhìn Bạch Sùng Đức, cuối cùng cũng nói ra câu mà mình muốn nói sau khi gặp ông.
“Trông chú có vẻ... già hơn trước.”
Bạch Sùng Đức lập tức đỏ hoe mắt, che mặt rút giấy ra, quay sang chỗ khác.
“An Nhu.” Bạch Tiêu nhìn cậu nhóc trước mặt, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
“Em trai, cuối cùng ba mẹ và anh cũng tìm thấy em rồi.”
An Nhu lặng lẽ rút giấy đưa cho Bạch Tiêu đang khóc tu hu.
Mặc dù có hơi không đúng lúc nhưng An Nhu không giấu nổi tò mò mà hỏi: “Bà Triệu... vẫn khỏe chứ ạ?”
Tại sao bà ấy lại không tới, có phải bệnh nặng hơn không?
“Trước đây Minh Nguyệt đã lừa con nên bà ấy sợ con giận, thật sự không dám đến.” Nhắc đến vợ, Bạch Sùng Đức gượng cười: “Tình trạng của bà ấy đỡ hơn nhiều rồi, gần đây cũng ăn được nhiều, còn khoe khoang với chúng ta là con thừa hưởng gen của ông ngoại nên nấu món gì cũng ngon.”
An Nhu nhớ đến bộ dạng ăn ngấu nghiến của bà Triệu lúc trước, không khỏi mỉm cười.
“An Nhu...” Bạch Sùng Đức lấy trong cặp ra một cuốn album ảnh, đặt trước mặt cậu.
“Đây là ảnh từ sau khi con ra đời cho đến khi con đi lạc.”
An Nhu mở cuốn album, nhìn thấy trang đầu tiên của cuốn album có ghi một dòng chữ lớn.
“Album dành riêng cho Sênh Sênh bảo bối.”
Cuối dòng còn vẽ thêm mấy trái tim nho nhỏ, nhưng trên bề mặt thấm dấu nước mắt nên cả trang nhìn có hơi loang lổ.
“Sau khi con đi lạc, Minh Nguyệt dựa vào cái này mà tiếp tục gắng gượng, bấy lâu nay bà ấy xem nó như mạng sống của mình.”
Bạch Sùng Đức ôn hòa nói: “Biết chúng ta tới gặp con, Minh Nguyệt đã đưa cuốn album này cho ba, bảo ba tặng lại cho con.”