Nhìn thấy tiền bị trả lại, Trương Vân lập tức nở nụ cười: “Mẹ đã nói mà, con trai mẹ sẽ không giống ông bố vớ vẩn của con đâu. Con tạm thời cho người ta mượn thôi đúng không?”
Trình Thịnh nghe vậy lấy làm lạ. Anh ta tận mắt chứng kiến cảnh Mạc Thành Hoàn điên cuồng bắn biệt thự mèo hạng sang trong phòng phát sóng trực tiếp của chú dâu anh ta cơ mà. Làm sao lại thành cho mượn rồi?
Ánh mắt anh ta khẽ chuyển động, vụиɠ ŧяộʍ mở Mễ Trảo ra, thấy chú dâu đang phát sóng trực tiếp, bấm vào gặp ngay giọng nói của cậu thiếu niên vang lên thật vang dội trong phòng khách.
An Nhu cười: “Đúng là bị tôi đoán trúng rồi, Hoa biểu 123 còn là trẻ vị thành niên, dùng điện thoại di động của ba mẹ rồi làm loạn không biết trời cao đất dày …”
Trình Thịnh hơi ngạt thở, cuống quít ấn nút hạ âm lượng xuống.
Thôi toang!
Vừa nãy xem phim Mỹ vẫn còn thấy âm lượng nhỏ cơ mà, sao giờ nó lại lớn thế này!
Trương Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc liền nhìn thẳng về phía Trình Thịnh.
Mạc Thành Hoàn cũng chậm rãi quay đầu, nhìn điện thoại của Trình Thịnh.
Trẻ vị thành niên? Không biết trời cao đất dày?
Nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống dưới mức đóng băng, Trình Thịnh ôm chặt điện thoại di động, vẻ mặt hoảng sợ: “Ngại, ngại quá.”
“Sao tiếng này nghe quen tai thế nhỉ?” Trương Vân đến gần Trình Thịnh, đoạt lấy điện thoại của anh ta, tăng âm lượng lên.
“Xin các vị phụ huynh hãy để ý đến con mình nhiều hơn… Đừng để những đứa trẻ có cơ hội thực hiện loại hành vi hại người không lợi mình thế này nhé...”
Nhìn nụ cười của An Nhu trên màn hình, cằm Trương Vân suýt chút nữa đã rớt xuống.
“Con bị ngu đấy à?” Trương Vân cắn chặt hàm răng, phát điên lên dí điện thoại tới trước mặt Mạc Thành Hoàn.
“Con tiêu nhiều tiền như vậy để thưởng cho nó sao!”
Mạc Thành Hoàn nhìn gương mặt cậu thiếu niên gần trong gang tấc, sắc mặt bình tĩnh: “Con muốn tiêu tiền như thế nào là quyền tự do của con, mẹ không có quyền kiểm soát.”
“Tự do của con?” Trương Vân tức giận, hung hăng ném điện thoại đi: “Con bị hỏng cái dây thần kinh nào à? Tại sao lại đập tiền vào người nó!”
“Nhà họ An sau lưng nó không tiền, không quyền, có lý do gì để con bỏ ra gần một triệu tệ lấy lòng nó hả?”
Trình Thịnh đau lòng nhìn điện thoại di động của mình, không dám đi qua nhặt lên.
Thấy con trai không nói chuyện, Trương Vân càng tức giận mà không có chỗ trút: “Con có biết ông cụ bị bệnh không? Mẹ đã đi thăm rồi mà con còn không biết đi qua đó thăm hỏi, tạo thiện cảm trước mặt ông cụ nhiều hơn đi mà lại đi xem cái chương trình livestream của đứa khốn nạn kia!”
“Thành Hoàn đi rồi ạ.” Trình Thịnh thận trọng giơ tay lên, bênh vực cho người anh em tốt của mình.
“Cút sang một bên, tôi không nói chuyện với cậu!” Trương Vân không hề có thái độ tốt với Trình Thịnh.
“Con có biết làm sao ngón tay mẹ bị thương không? Là do thằng khốn nạn đấy bày trò để người ta làm gãy tay mẹ lúc mẹ đi thăm ông cụ đấy!”
Trương Vân giơ tay lên lắc cái thanh nẹp trên ngón tay mình, vẻ mặt tức giận bừng bừng: “Thế mà con còn tặng thưởng một đống tiền cho cái thằng chướng mắt đó như vậy, con cố tình muốn ép mẹ tức chết sao!”
Mạc Thành Hoàn khẽ cau mày nhìn ngón tay bị thương của mẹ mình.
“Rõ ràng nó ỷ vào việc ông cụ làm chỗ dựa cho nó!” Trương Vân nhớ tới cơn đau lúc đó là lại thấy ấm ức: “Bọn nó chọc tức mẹ thì thôi đi, giờ đến con cũng chọc tức mẹ giống bọn nó sao!”
“Nếu mẹ bị thương thì về nhà nghỉ ngơi đi.” Mạc Thành Hoàn nhìn mẹ mình đang lau nước mắt, giọng nói đã dịu đi: “Cậu ấy động thủ là không đúng, nhưng mẹ cũng nói ít vài câu đi ạ, tôn trọng người khác là tôn trọng chính mình.”
Nhìn thấy con trai vẫn còn nghiêng về mình, tâm trạng Trương Vân đã tốt hơn rất nhiều: “Thành Hoàn, nghe lời mẹ, mẹ sẽ không làm hại con đâu.”
“Phải chạy đến chỗ ông cụ nhiều hơn, cũng đừng tiêu tiền bậy bạ. Chuyện cháu trai đưa tiền như vậy cho chú dâu mà truyền ra ngoài, người hiểu chuyện thì bảo là con lấy lòng chú hai con, không hiểu lại tưởng con thích cái thằng khốn nạn kia, khó mà không có tin đồn thất thiệt gì. Nếu lọt vào tai ông cụ thì làm sao con còn có thể an toàn kế thừa nhà họ Mạc nữa?”
Trình Thịnh yên lặng nhìn Trương Vân, sau đấy bắt gặp ánh mắt của người anh em tốt, cố nhịn không nói lời nào.
“Còn cậu nữa.” Trương Vân chú ý tới Trình Thịnh, bà ta giơ tay chỉ sang, giọng điệu chán ghét.
“Từ nhỏ cậu đã không để cho người nhà họ Trịnh bớt lo, từ nhỏ đến lớn có chuyện xấu nào cậu chưa làm nữa hả? Nếu không có người nhà họ Trịnh cưu mang thì sớm muộn gì cậu cũng phải ngồi tù.”
“Sau này cậu đừng có qua lại với nó nữa, có nghe tôi nói không?”
Trình Thịnh há hốc mồm, mắt thấy rất đau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Trương Vân vênh váo tự đắc rời đi, trước khi rời khỏi còn không quên giẫm lên cái điện thoại trên mặt đất trước.
Nước mắt Trình Thịnh gần như đã trào ra.
Sau khi Trương Vân rời đi, Mạc Thành Hoàn liền nhặt cái điện thoại trên mặt đất lên, đưa cho Trình Thịnh đang rơm rớm nước mắt.
“Tôi sẽ trả cho cậu mẫu mới nhất.”
“Không phải là chuyện bồi thường điện thoại.” Hai mắt Trình Thịnh đỏ bừng, nhìn vết chân trên cái điện thoại.
“Sao lại xúc phạm tôi như vậy chứ?”
“Hồi nhỏ đúng là tôi hơi ngứa đòn thật, nhưng cũng không đánh nhau nhiều. Ba mẹ tôi hồi đó bận như cún, hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến tôi. Ông bà lại chỉ thích anh trai tôi, chẳng quan tâm gì đến tôi cả...”
Trình Thịnh nói, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống: “Ngay cả bảo mẫu cũng coi thường tôi, đồ ăn ngon đều cho anh trai tôi hết, chỉ chừa lại cho tôi một góc nhỏ. Tôi không vui, chỉ muốn gây sự thôi thì đã làm sao!”
Mạc Thành Hoàn ngồi bên cạnh Trình Thịnh, nhưng trong đầu lại là dáng vẻ của cậu thiếu niên kia.
“Cậu có hiểu cái loại khó chịu này không!” Trình Thịnh vừa khóc ầm ĩ vừa lấy tay áo lau sạch vỏ điện thoại.
“Cậu về nghỉ ngơi trước đi.” Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh: “Tôi đi ra ngoài có việc.”
“Thực ra điện thoại vẫn còn dùng được.” Trình Thịnh hít mũi bấm nút nguồn: “Màn hình bị hỏng xíu thôi, nên cũng không phải vội đổi cái mới.”
Mạc Thành Hoàn trầm mặc nhìn cậu bạn nối khố.
Trình Thịnh phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Mạc Thành Hoàn: “Không phải cậu muốn ra ngoài mua điện thoại mới cho tôi đấy chứ?”
“Tôi phải hỏi cậu ấy.” Mặt Mạc Thành Hoàn không có cảm xúc: “Hỏi xem tại sao cậu ấy lại trả tiền.”
Trình Thịnh hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kinh dị: “Cậu điên rồi sao? Lại còn muốn đi tìm chú dâu nữa, còn chưa bị đánh đủ à?”
Ánh mắt Mạc Thành Hoàn có vẻ không vừa ý: “Đi hỏi thôi mà.”
“Vãi đậu!” Trình Thịnh cũng đứng lên, không thể nhịn được nữa.
“Tôi nhìn ra rồi, cậu bị điên thật rồi. Cậu thích chú dâu của cậu, cậu bị người ta đánh còn không biết tránh xa người ta ra, không gặp người ta cậu thấy khó chịu lắm phải không?”
“Không phải.” Mạc Thành Hoàn nhanh chóng phủ nhận.
“Tôi, tôi thật sự phục cậu thật rồi.” Trình Thịnh bóp điện thoại quay người về phòng: “Tôi không thể ở chỗ này nữa, tôi thà rằng bây giờ trở về bị ba tôi đánh chết cũng không sống nổi ở chỗ này của cậu nữa!”
“Sớm muộn gì cậu cũng gặp chuyện cho mà xem. Một người rồi hai người, ai cũng nói giống thế, ai cũng bảo tôi dạy hư cậu.”
“Trình Thịnh!” Mạc Thành Hoàn đứng dậy nhíu mày.
“Đừng có gọi tôi, chỉ cần cậu còn làm những việc như thế này thì tôi sẽ không thể thoát khỏi việc bị mắng đâu. Tôi vẫn nên sáng suốt rời đi càng sớm càng tốt thì hơn thôi!” Trình Thịnh đóng cửa phòng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, nhét đồ vào vali.
Mạc Thành Hoàn nhìn Trình Thịnh kéo va li nhất quyết muốn rời đi, chỉ có thể đứng ở cửa, chặn đường đi của ông bạn tốt.
“Nếu cậu không muốn tôi đi thì đừng làm chuyện ngu ngốc nữa!” Trình Thịnh nói với vẻ nghiêm túc.
“Không phải.” Ánh mắt Mạc Thành Hoàn lãnh đạm: “Tôi chỉ khuyên cậu không nên về nhà thôi. Ba cậu rất có thể sẽ đưa cậu ra nước ngoài đấy.”
“Đi thì đi thôi.” Trình Thịnh tỏ vẻ không để ý.
“Nghe tôi nói một câu.” Vẻ mặt Mạc Thành Hoàn nghiêm túc: “Đi là cậu sẽ chết.”
Biểu hiện của người bạn nối khố quá nặng nề, giọng nói lại càng nghiêm túc hơn.
Anh ta không nói đùa.
Trình Thịnh không hiểu vì sao lại thấy rùng mình.
“Đi đi.” Mạc Thành Hoàn tránh sang một bên.
Trình Thịnh đứng ở cửa ra vào, tiến lên không được mà lùi lại cũng chẳng xong, chỉ có thể ngẩng đầu lên, mang theo một tia hy vọng cuối cùng: “Vậy cậu, cậu vẫn đi tìm chú dâu cậu sao?”
“Đi.” Sắc mặt Mạc Thành Hoàn cương quyết.
“Cái đệt.” Trình Thịnh cắn răng, kéo vali rời khỏi biệt thự của người anh em tốt này.
Cuộc sống quá mức khó khăn, nhưng cũng không phải là không có cơ hội nào.
Trình Thịnh vẫn đang mặc áo ngắn tay đứng bên lề đường dậm chân vì lạnh, bấm số điện thoại của Bạch Tiêu.
Điện thoại vừa kết nối Trình Thịnh đã bật khóc nức nở.
“Đại Bạch ơi, hu hu hu, giờ tôi chỉ có cậu thôi.”
Một lúc sau Bạch Tiêu đã lái xe đến, đón Trình Thịnh đang run rẩy đứng bên đường đi.
“Đại Bạch, cậu vẫn là tốt nhất.” Trình Thịnh đang quấn một chiếc chăn, ngồi ở băng ghế sau, vừa hít mũi vừa chơi.
Bạch Tiêu bất đắc dĩ cười một tiếng: “Sao, cậu với Thành Hòan lại có mâu thuẫn gì à?”
“Ừ… có tí mâu thuẫn.” Trình Thịnh ấm ức cúi đầu: “Giờ tôi không còn chỗ nào để đi hết.”
Bạch Tiêu lái xe đi vào đường một chiều, không hỏi nhiều nữa.
“Vậy thì đến nhà tôi một thời gian đi.”
“Nhà cậu á?” Trình Thịnh trợn to hai mắt: “Cái nhà ở Tấn Thành đấy hả?”
Nơi đó là nơi cậu út nhà họ Bạch bị lạc, cũng là nơi khiến nhà họ Bạch đau buồn, khi Bạch Tiêu trở về từ nước ngoài về thì thà ở khách sạn còn hơn đến gần căn nhà đó. Vậy mà bây giờ lại muốn sống ở đó sao?
“Đúng vậy, ba mẹ tôi cũng đến đó rồi.” Vẻ mặt Bạch Tiêu bình tĩnh.
“Cái gì!” Trình Thịnh sợ hãi: “Hai bác đã về rồi sao?”
Sau bao nhiêu năm như vậy mà nhà họ Bạch còn trở lại Tấn Thành, về ở căn nhà trước đó, Trình Thịnh chỉ thấy không thể tưởng tượng nổi.
Xe dừng ở trước biệt thự, Trình Thịnh không dám xuống xe.
“Xuống đây đi, hồi nhỏ cậu thường đến đây chơi còn gì.” Bạch Tiêu nhấc vali xuống giúp Trình Thịnh, Trình Thịnh do dự bước xuống xe, đi theo Bạch Tiêu bước vào biệt thự.
Cửa nhà mở, căn biệt thự náo nhiệt lạ thường, Trình Thịnh ngạc nhiên nhìn bà Bạch đang cười nói chuyện với một người bạn nào đó. Sau khi thấy Bạch Tiêu đưa Trình Thịnh đến, bà liền bước tới ôm lấy Trình Thịnh.
“Tiểu Trình Trình.” Bà Bạch cười: “Mấy năm rồi không gặp, giờ cháu đẹp trai quá.”
“Chào, chào bác ạ.” Trình Thịnh ngạc nhiên nhìn bà Bạch, lúc trước bệnh trầm cảm của bà Bạch trầm trọng như thế nào chính anh ta đã tận mắt chứng kiến, bây giờ lại… tốt rồi sao?
“Bác và bạn có chuyện muốn nói. Cháu đi chơi với Tiêu Tiêu đi, lát nữa gặp lại nhé.” Bà Bạch mỉm cười vỗ vai Trình Thịnh: “Tiểu Trình Trình cũng đã trưởng thành, thành một người đàn ông rồi.”
Trình Thịnh hơi ngượng ngùng sờ chóp mũi, lại vô tình liếc nhìn sang bạn bà Bạch, hóa ra là giám đốc một công ty truyền thông có tiếng.
Bước vào căn phòng Bạch Tiêu đã sắp xếp cho anh ta mà Trình Thịnh vẫn còn đang như trong mơ.
“Tôi để hành lý của cậu ở đây nhé, cần gì thì nói với tôi.” Bạch Tiêu nhìn quanh căn phòng một lượt: “Căn phòng này là phòng cậu đã ở khi còn nhỏ, giờ đã được sửa sang lại rồi.”
“Đại Bạch.” Trình Thịnh giật nhẹ quần áo đối phương, trong mắt là vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Bác gái, bác ấy… có phải bác ấy chuẩn bị trở lại giới giải trí không?”
“Nói cái gì đó?” Bạch Tiêu lắc đầu: “Lấy đâu ra chuyện đấy?”
“Nhưng tớ nhìn thấy bác gái nói chuyện với giám đốc công ty truyền thông cơ mà.” Trình Thịnh ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“À, mẹ tôi muốn mượn một ít nghệ sĩ.” Bạch Tiêu rất bình tĩnh: “Cậu ăn chưa? Chưa ăn thì tôi gọi một ít cho cậu ăn nhé.”
Trình Thịnh vô thức gật đầu, ngồi trên giường, trong đầu lóe lên những suy nghĩ khác nhau, cuối cùng đứng yên tại một chỗ.
Khi Bạch Tiêu mang theo hộp cơm bước vào cửa liền nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Trình Thịnh.
“Đại Bạch, nói cho tôi biết có phải là tìm thấy em trai cậu rồi không?”
Tình huống rất rõ ràng, muốn giấu diếm cũng không gạt được.
Bạch Tiêu hào phóng cười một tiếng: “Cậu đoán đúng rồi, nhưng bây giờ đừng nói gì với bên ngoài.”
“Trời ạ!” Trình Thịnh thấy mừng cho người anh em của mình: “Tôi đã nói mà, không hiểu sao bác gái lại có tâm trạng tốt như vậy, đã vậy mọi người lại còn vào đây ở nữa chứ! Thật sự tìm được em trai cậu rồi sao?”
Nhắc đến em trai, Bạch Tiêu không khỏi nở nụ cười: “Mau ăn đi.”
Mặc dù chỉ đói một bữa nhưng Trình Thịnh vẫn ăn như hổ đói, há to miệng ăn đồ Bạch Tiêu mang đến, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Tiêu đi ra mở, là Bạch Sùng Đức.
Trình Thịnh nhanh chóng đứng dậy, rối rít dùng mu bàn tay lau miệng: “Cháu chào bác Bạch!”
“Tốt, tốt.” Trên mặt Bạch Sùng Đức cũng mang theo ý cười: “Bác nghe nói Tiểu Trình đến đây nên đi qua gặp cháu.”
“Bác Bạch.” Trình Thịnh hơi cảm động, khi ba anh ta nhắc tới Bách Thụy là lại hâm mộ kinh khủng, địa vị nhà anh ta cách nhà họ Bạch cả vạn dặm, thế mà nhà họ Bạch vẫn luôn nhớ tới anh ta, vẫn đối xử tốt với anh ta như vậy.
Giống như hồi anh ta còn bé.
“Cháu đến rồi thì cứ chơi vui vẻ đi nhé. Bác nghe chuyện trước kia của cháu rồi, thanh niên đánh nhau tranh cãi ầm ỹ cũng là chuyện bình thường thôi, huống chi là do bên kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước.” Bạch Sùng Đức cười tự nhiên: “Ngày nào đó bác sẽ nói chuyện với ba cháu, bảo ông ấy đừng đánh cháu mãi thế.”
“Cám ơn bác Bạch!” Trình Thịnh cúi đầu thật sâu, nghĩ đến cảnh tượng hôm nay mình bị Trương Vân mắng, rồi lại nhìn đến Bạch Sùng Đức ở trước mặt, hai mắt anh ta không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Bạch Sùng Đức vừa đi Trình Thịnh đã lau nước mắt nhìn Bạch Tiêu với vẻ đáng thương: “Đại Bạch, cậu có sợ bị tôi dạy hư không?”
“Tôi lớn tuổi hơn cậu, bảo tôi dạy hư cậu còn tạm nghe được.” Bạch Tiêu cười đứng dậy: “Cậu ăn đi, tôi đi trước đây.”
“Chờ đã!” Trình Thịnh ngăn Bạch Tiêu lại, ánh mắt nghiêm túc.
“Em cậu... có phải là An Nhu không?”
Bạch Tiêu quay đầu lại, tuy không trả lời nhưng vẻ mặt kinh ngạc trên mặt anh đã nói rõ mọi việc.
“Làm sao cậu biết?”
Là thật này!
Trình Thịnh hít sâu một hơi: “Trước đây không phải cậu nhờ tôi điều tra cậu ấy sao, bà An đối xử với cậu ấy rất tệ, cho nên tôi còn lén lút tự nhủ trong lòng, làm gì có mẹ ruột nào lại vậy!”
“Cậu thế là coi như chó ngáp phải ruồi rồi.” Bạch Tiêu cười thật tươi rồi ngồi xuống: “Chúng tôi đã làm xét nghiệm ADN mấy lần, kết quả ở trước mặt đó. An Nhu là em trai tôi, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy em ấy.”
Trình Thịnh nuốt nước bọt, nhớ lại những chuyện hôm nay rồi không khỏi nhìn về phía Bạch Tiêu.
“Đại Bạch, để tôi nói cho cậu biết một chuyện này nhé, nhưng cậu nhất định phải bình tĩnh đấy.”