Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 57: Trả hàng hoàn tiền

Mạc Thịnh Hoan cụp mắt, bắt gặp ánh mắt trong veo vừa nghiêm túc vừa vui vẻ của cậu thiếu niên, anh dừng lại một lát, liếc nhìn chân cậu rồi ấn vào vai An Nhu.

An Nhu lập tức hiểu ra: “Ý là hai chân rộng bằng vai sao?”

Mạc Thịnh Hoan nhàn nhạt chớp mắt.

An Nhu học theo dáng vẻ của chú, đặt cây đàn violin lên vai trái, nghiêng đầu kẹp lấy đàn, còn Mạc Thịnh Hoan thì đứng trước mặt cậu, bàn tay khẽ chạm vào mặt thiếu niên.

“Không kẹp quá chặt sao?” An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan không chớp mắt , tiếp tục hỏi: “Hay là không nghiêng đầu?”

Trong tay là khuôn mặt non mềm của cậu thiếu niên, Mạc Thịnh Hoan chớp mắt. Vốn ban đầu là năm ngón tay cùng nhô lên, nhưng ngón tay cái lại vô tình hoặc cố ý lướt qua đôi môi như cánh hoa của cậu, chạm vào mặt cậu, nhẹ nhàng đẩy hàm cậu vào vị trí ngay ngắn

Đừng nghiêng đầu.

An Nhu mím đôi môi bị đầu ngón tay của chú sượt qua, ngước mắt lên nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Giống như như một loại động vật nhỏ bé ngây thơ dễ thương nào đó, sau khi bị chạm vào đuôi nó lại ngây thơ quay đầu nhìn người gây ra họa.

Anh đang làm gì thế, anh cố ý đấy à?

Người gây ra họa nhìn thấy cảnh tượng như thế thì bình thường đều sẽ sờ lại một lần nữa.

An Nhu nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đã trở lại sau lưng mình, dựa sát vào từ phía sau, hai tay được chú nắm lấy, kéo cây vĩ.

“Ong ong ong...”

Tiếng violin như tiếng cưa máy cưa chân giường.

Cùng một loại đồ vật nhưng nằm trong tay của những người khác nhau thì sẽ phát huy những tác dụng không cần đến.

Trong tay Mạc Thịnh Hoan thì cây violin này là một nhạc cụ hoàn hảo. Còn trong tay An Nhu nó sẽ là một công cụ gây suy nhược tinh thần cho những người hàng xóm.

May mắn là ở đây không có hàng xóm.

An Nhu không tin lại kéo thêm hai lần, âm thanh phát ra lại càng quỷ dị hơn.

Mạc Thịnh Hoan thấy thế liền nắm ngón tay đang cầm cây vĩ của An Nhu, nắm tay phải An Nhu để vận cung, kéo một đoạn open string.

Theo tiết tấu của chú, An Nhu dường như đã thành thạo hơn một chút, đại khái có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ dây đàn là nốt nào.

An Nhu mừng rỡ quay đầu định nhìn Mạc Thịnh Hoan, nhưng không ngờ vì chiều cao của mình mà Mạc Thịnh Hoan cần phải cúi người để nắm tay cậu từ phía sau.

Mặt chú ở ngay bên sườn mặt, An Nhu vừa quay đầu, bờ môi gần như đã sượt qua má Mạc Thịnh Hoan, chỉ cần An Nhu cúi đầu rồi dừng chậm một chút là có thể hôn ngay vào bên sườn mặt chú.

An Nhu không nhúc nhích, nhưng hơi thở của cậu lại dồn dập không kiểm soát được, phả lên trên mặt Mạc Thịnh Hoan.

An Nhu nhìn thấy gò má của Mạc Thịnh Hoan đang dần hồng lên bằng mắt thường có thể nhìn thấy. Làn da vốn hơi trắng trẻo lạnh lẽo không hiểu vì sao giờ lại có vẻ khá ngon miệng.

An Nhu nuốt nước bọt, đầu chậm rãi lùi về phía sau, quay đi.

Mặt cậu sắp đỏ ửng cả rồi, tim đập “thình thịch” không thể kiềm chế được.

An Nhu hoài nghi chú ở xa như vậy nhưng cũng có thể nghe thấy nhịp tim của cậu.

Nhưng vừa mới nói rồi...

Không thể chiếm tiện nghi chú được.

Tay Mạc Thịnh Hoan lại chuyển động, nắm tay An Nhu kéo cây vĩ một lần nữa, không biết tại sao nhưng lần này anh lại kéo chậm hơn khi nãy, âm thanh vừa chậm vừa dài.

Buông tay An Nhu ra, Mạc Thịnh Hoan lại đi tới trước mặt An Nhu, nhìn tay cậu đang cầm cây vĩ.

An Nhu hiểu rõ, cậu nắm giữ cường độ và tốc độ cho chuẩn, tự mình kéo dây đàn cho chú xem thử.

Lần đầu tiên không có sự trợ giúp của Mạc Thịnh Hoan, âm thanh không ổn cho lắm. An Nhu bắt đầu thử lần thứ hai, lần thứ ba, cuối cùng không biết là bao nhiêu lượt. An Nhu đã có thể kéo từ gốc dây đến mũi dây, lại từ mũi dây đến gốc dây, âm thanh đã trở nên trôi chảy và ổn định.

Mạc Thịnh Hoan bước tới bóp vai phải An Nhu, An Nhu ngẩng đầu vui vẻ nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan, chỉ thấy đôi mắt như mực của Mạc Thịnh Hoan đang cụp xuống, trung tâm của ánh mắt anh là chính cậu.

Hàng mi cong dài phủ một cái bóng nhỏ xuống mắt anh, sắc mặt nhàn nhạt, sau đó anh khẽ cúi đầu, đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Giống như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn của Mạc Thịnh Hoan mang lại cho An Nhu cảm giác như sóng nước, lan tỏa theo vòng tròn, gợn sóng không ngừng.

Cảm giác mềm mại trên trán khiến An Nhu sững sờ tại chỗ, vừa giương mắt lên đã có thể nhìn thấy đôi môi xinh đẹp màu nhạt của chú.

Giống như động viên, cũng giống như một phần thưởng đặc biệt.

An Nhu cảm thấy mặt nóng bừng lên, nơi chú hôn còn hơi ngứa, không khỏi đưa tay sờ lên trán của mình, trong mắt là vẻ thẹn thùng vô cùng.

Vì học đàn với chú nên buổi phát sóng của An Nhu hôm nay đã trễ gần nửa tiếng.

Ngay khi chương trình phát sóng vừa bắt đầu, đã có rất đông người xem tràn vào trong phòng phát sóng trực tiếp. An Nhu nhướng mày kinh ngạc, phải chắc chắn lại rằng mình không đọc nhầm con số.

Vừa mở livestream đã lên ba nghìn người sao?

Gần như cứ mỗi giây số lượt người xem lại tăng lên, mỗi khi An Nhu chớp mắt một cái thì số liệu lại tăng lên.

‘Tôi còn tưởng streamer tự nhiên một đêm phất lên nên quyết định bỏ việc, tận hưởng cuộc sống chứ.’

‘Streamer này, có thể hỏi cảm nhận của cậu sau khi giàu lên sau một đêm không? Em bé chua quá rồi!’

‘Hôm nay tôi vẫn còn nhìn thấy streamer, xem ra streamer đúng là người có chí lớn!’

‘Vậy cũng không chắc, lão đại đứng đầu bảng còn chưa nghỉ mà, là núi vàng núi bạc đấy, streamer lại càng không thể nghỉ được.’

Một cơn mưa binh luận đổ tới. An Nhu liếc mắt nhìn số lượng người hâm mộ của mình, từ lúc kết thúc trận chiến biệt thự mèo hạng sang đến giờ đã tăng ba mươi, bốn mươi nghìn rồi, đã sắp vượt mốc 100.000 người.

“Cảm ơn các bạn đã theo dõi, streamer vẫn tiếp tục hoạt động chứ.” An Nhu chưa từng trải qua tình huống như thế này bao giờ, trong lòng cảm thấy hơi thấp thỏm.

Giàu sau một đêm gì chứ?

Tất cả đều là tiền của chú, một nửa số đó lại bị nền tảng khấu trừ mất rồi.

Không nghĩ đến còn đỡ, nghĩ đến tim lại như rỉ máu.

‘Nhìn streamer kìa, kiếm được cả triệu tệ mỗi ngày mà vẫn muốn tiếp tục làm việc, chúng ta không có lý gì mà không làm việc chăm chỉ!’

‘Tôi chua quá đi, tôi cũng muốn làm streamer. Không biết chừng có ngày nào đó lại có ông chủ mắt bị mù nhìn trúng tôi, cũng cho tôi một hai triệu gì đó.’

‘Streamer vẫn là sinh viên nhỉ, đột nhiên có nhiều tiền như vậy chắc là người lớn trong nhà sẽ lấy đi phải không?’

Nói đến phụ huynh, không biết vì sao An Nhu lại không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạc Thịnh Hoan đang đọc sách ở đối diện.

Cũng không biết vì sao mà ngày đó chú đột nhiên lại đấu với cái nick “Hoa biểu 123” đó, thậm chí còn ngăn cản không cho người đó lọt vào top ba bảng donate.

Sau khi ở bên Mạc Thịnh Hoan lâu như vậy, An Nhu cảm thấy chú luôn làm mọi chuyện có lý có cứ đàng hoàng, từ trước tới giờ đều là dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ, với thế tục hỗn loạn.

Lần duy nhất cậu thấy chú ra tay là để đối phó với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Mạc Thành Hoàn.

Cái đồ con chó Mạc Thành Hoàn kia…

An Nhu suy nghĩ một lát, sau đó trong lòng chợt không tự chủ được mà mơ hồ nổi lên một ý nghĩ, nhanh chóng mở danh sách phần thưởng để kiểm tra thông tin của Hoa biểu 123.

Đó là một tài khoản mới, vừa được đăng ký cách đây không lâu.

Hoa biểu 123, cái nick này rõ là rất kỳ quái.

Từ trước đến nay An Nhu luôn tin tưởng vào cảm giác của chính mình, cảm giác này đã giúp cậu rất nhiều lần khi ở thế giới trước.

Có đôi khi là tìm vài món đồ hộp do người trước chôn, cũng có khi là thoát khỏi cuộc tấn công của Zombie, dù sao là khi có cảm giác thì nên nghiêm túc xem xét thử.

An Nhu suy nghĩ một lát rồi thử mở Baidu, tìm kiếm cái nickname kỳ lạ này.

Baidu nhảy ra một mục từ, có một mục từ “Hoa biểu” trong từ điển Bách khoa toàn thư Baidu.

“Hoa biểu xưa gọi là hoàn biểu...”

Chỉ câu này thôi đã khiến huyết áp của An Nhu tăng vọt ngay lập tức.

Hoàn, Mạc Thành Hoàn!

Thảo nào chú lại tích cực như vậy, chẳng trách chú lại xuống lầu tìm cả thím Dương và bà Triệu để chạy bảng donate! Trước đây chú của cậu sẽ không chủ động tiếp xúc, đối với anh bà Triệu chỉ là người không quen biết với anh thôi, trừ thời gian ăn cơm thì anh sẽ không bao giờ gặp bà.

Tới khi An Nhu nhớ ra mình đã cảm ơn anh ta nhiều lần, lại không nhịn được mà muốn tát chết mình.

Mạc Thành Hoàn, anh ta muốn làm gì!

Người kiếp trước còn không tặng quà cho con của mình mà giờ lại hào phóng như vậy, đặc biệt tới ủng hộ cậu sao?

Bữa tiệc gia đình khi kết hôn lúc trước, dù nhà mẹ chồng cũ có tặng những thứ đắt tiền đến, An Nhu cũng vứt bỏ không hề ngại ngần, huống chi là bây giờ!

An Nhu gần như lập tức ngừng phát sóng luôn, liên hệ với trang chủ của nền tảng Mễ Trảo, khi biết streamer muốn hoàn tiền, họ còn liên tục hỏi tình hình thế nào.

An Nhu không thể giải thích rõ ràng, vì vậy đành phải nói đối phương là kẻ thù không đội trời chung.

Khi nền tảng uyển chuyển giải thích là đối phương không phải trẻ vị thành niên, dựa theo điều khoản không thể hoàn trả toàn bộ số tiền theo hợp đồng, An Nhu còn cứng cổ liều mạng nói rằng nếu không hoàn trả toàn bộ số tiền cho bên kia thì thà trả tiền bồi thường do vi phạm hợp đồng còn hơn.

Trong kiếp trước An Nhu đã từng nhìn thấy Mễ Trảo và một streamer muốn đi ăn máng khác kiện tụng nhau. Cuối cùng tòa án phán quyết rằng streamer đơn phương vi phạm hợp đồng, phải bồi thường cho nền tảng ba mươi nghìn tệ, cộng với mười nghìn phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Trong mấy tháng qua An Nhu đã kiếm được hàng triệu tệ cho nền tảng này rồi, cậu tin rằng nền tảng này sẽ biết cân nhắc cái gì nhẹ cái gì nặng.

Sau một cuộc nói chuyện ,chỉ chốc lát sau nền tảng này đã gửi một tin nhắn tới, báo là toàn bộ số tiền có thể được hoàn lại cho bên kia.

Tuy nhiên, tình huống này không thể có tiền lệ, phải nói rõ với công chúng rằng Hoa biểu 123 là trẻ vị thành niên nên sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền, đồng thời bắt An Nhu ký một thỏa thuận bảo mật.

Nhìn thấy trong số tiền thưởng của mình đã bị trừ hơn bốn trăm nghìn tệ, An Nhu lại thở phào nhẹ nhõm. Sau khi yêu cầu quản trị viên cho Hoa biểu 123 vào danh sách đen, cậu mới phát sóng trở lại.

Nhiều khán giả vẫn thắc mắc tại sao An Nhu lại đột nhiên tắt phát sóng, còn có người phát hiện người đứng thứ tư đã biến mất nên liền hỏi An Nhu trong mục bình luận.

An Nhu cười: “Đúng là bị tôi đoán trúng rồi, Hoa biểu 123 còn là trẻ vị thành niên, dùng điện thoại di động của ba mẹ rồi làm loạn không biết trời cao đất dày. Chỉ vì chuyện này mà streamer phải tắt livestream, thương lượng với nền tảng xong liền hoàn trả ngay toàn bộ số tiền và đưa Hoa biểu 123 vào danh sách đen.”

‘Streamer làm đúng, chúng tôi cũng trách chuyện này.’

‘Lại là trẻ vị thành niên à. Tôi thấy trên tin tức cũng có nhiều trường hợp như thế này. Tại sao ba mẹ không chăm sóc con cái cho tốt vậy?’

‘Nhìn kiểu ngày hôm qua thì có khi là người lớn kích động quá đi khen thưởng, xong rồi lại bắt con nhà mình đi hứng nồi chăng?’

Nhìn vào mục bình luận, An Nhu vẫn duy trì nụ cười mỉm: “Nói tóm lại, xin các vị phụ huynh hãy để ý đến con mình nhiều hơn, cũng cẩn thận với mật khẩu thanh toán của mình. Đừng để những đứa trẻ có cơ hội thực hiện loại hành vi hại người không lợi mình thế này nhé.”

Sau khi trả lại phần tiền thưởng của Mạc Thành Hoàn, An Nhu đã hoàn toàn thoải mái trò chuyện cười đùa với khán giả, mở Doomsday Awakening ra làm nhiệm vụ hàng ngày.

‘Mà hôm qua người cạnh tranh với đại lão đầu bảng lại là trẻ vị thành niên, liệu đại lão đầu bảng có hối hận vì mình tặng thưởng nhiều quá rồi tìm streamer để đòi hoàn tiền không?’

‘Đúng đó, liệu đầu bảng có cảm thấy như mình bị lừa rồi không?’

‘Streamer thảm quá, giấc mơ làm giàu đã tan thành mây khói rồi.’

Khán giả bắt đầu lo lắng cho streamer, An Nhu lặng lẽ ngước mắt lên liếc nhìn chú.

Mạc Thịnh Hoan cầm sách trong tay, điện thoại di động để trên bàn, hai việc đều không hề chậm trễ, dường như anh cũng đã nhìn thấy nội dung trong bình luận, giơ tay ra gõ lên màn hình vài lần.

Một chú mèo đẹp trai ngồi trên siêu xe lao vùn vụt tới, bắn cho streamer một cái Wink.

“Cám ơn đại ca đầu bảng tặng mèo siêu tốc độ nha.” An Nhu không nhịn được mà bật cười ra tiếng, giơ tay lên màn hình bắn tim.

‘Uầy, đại lão đầu bảng siêu ngầu!’

Khung bình luận bắt đầu sôi trào, An Nhu vui vẻ ổn định lại tâm trạng, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên, liếc mắt nhìn chú.

Lúc này Trương Vân đang đứng trước biệt thự của Mạc Thành Hoàn, tức giận nói với con trai mình: “Tại sao con lại tắt máy? Mẹ nói con hai câu là con đã không kiên nhẫn được rồi sao?”

“Mẹ là mẹ của con đấy!”

Mạc Thành Hoàn lạnh lùng ngẩng đầu: “Tiền là do con đứng tên, tiêu như thế nào cũng không liên quan đến mẹ.”

“Tại sao lại không liên quan, con là con trai mẹ, ít nhất con cũng nên nói cho mẹ biết con tiêu tiền vào đâu rồi chứ!” Trương Vân tức không thể phát ra đâu: “Ba con đã thế này, vậy mà con cũng là cái dạng đó.”

Thấy con trai không nói lời nào, Trương Vân chuyển mục tiêu sang người thanh niên bên cạnh.

“Trình Thịnh, cậu nói xem, có phải cậu dạy hư con tôi rồi không!”

Trình Thịnh vô tội nằm im cũng trúng đạn, cả người đều ngu luôn: “Thành Hoàn làm gì thật sự không liên quan gì đến cháu mà, cháu oan quá đấy.”

“Cậu oan sao? Cậu vốn dĩ cũng chẳng tốt đẹp gì!” Trương Vân trừng mắt: “Nếu không phải cậu thì làm sao con trai tôi lại đột nhiên trở nên như thế này?”

Trình Thịnh quá ấm ức!

Ông cụ Mạc nói anh ta thì cũng thôi đi, sao Trương Vân cũng chạy tới mắng anh ta thế.

Rõ ràng là Mạc Thành Hoàn tự làm mà.

“Con tặng tiền cho người ta.” Mạc Thành Hoàn im lặng hồi lâu mới nói: “Đưa cho một người yêu tiền như mạng, tối đa hóa giá trị của đồng tiền. Có vấn đề gì sao?”

Trương Vân sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Vừa dứt lời không lâu thì điện thoại của Mạc Thành Hoàn đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở, ba giây sau điện thoại Trương Vân cũng đổ chuông.

Hai mẹ con nhìn nhau rồi lấy điện thoại di động ra.

Mạc Thành Hoàn nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhất thời ngây người.

“Thẻ ngân hàng của bạn có số cuối là 3786, Mễ Trảo hoàn trả số tiền tiêu dùng ảo của bạn là 942808.00...”