Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 56: Đàn violin

Thấy An Nhu không lên tiếng, ông cụ Mạc cũng nghĩ đến sự lo lắng của cậu thiếu niên.

“Nói tóm lại thì cứ làm hết sức mình là được.” Ông cụ Mạc thở dài một hơi, trên lông mày có vẻ mệt mỏi.

“Còn nữa, con à.” Ông cụ Mạc nhìn An Nhu: “Từ khi con gả vào nhà họ Mạc luôn tận tâm tận lực vì Thịnh Hoan, ba không có gì để thưởng cho con. Tổ chức tiệc sinh nhật cũng cần tiền, vậy ba sẽ cho con một cái thẻ ngân hàng. Đừng bạc đãi mình.”

“Cảm ơn ba.” An Nhu cúi người cảm ơn.

Sau khi ra khỏi bệnh viện An Nhu vẫn còn suy nghĩ về chuyện ông cụ Mạc kể, vừa lên xe cậu liền mở điện thoại ra, tìm số của An Lâm, gửi một tin nhắn.

‘Cậu có đấy không?’

Bên kia không trả lời ngay, An Nhu quay lại biệt thự một lúc thì An Lâm mới đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

‘Người ta đây nè.’

An Nhu tìm tai nghe, gọi video qua.

An Lâm nhanh chóng kết nối, nhìn thấy cảnh phía sau là trong phòng khách sạn, trên giường rải rác đồ ăn vặt và nước có gas, trông đối phương có vẻ sống rất thoải mái.

Nghĩ đến những bài kiểm tra do Bạch Sùng Đức đưa ra, An Nhu lại có lý do để đoán rằng An Lâm đã đầu quân cho nhà họ Bạch.

Thôi được rồi.

“Hello, An Nhu.” An Lâm ngồi khoanh chân trên giường, vẻ mặt vui mừng.

“Không làm đầu bếp à?” An Nhu cố ý trêu chọc.

“Tôi có cơ hội mới rồi đồng hương ạ.” An Lâm xé một túi bánh giòn vị cay, uống hai ngụm nước có gas.

An Nhu không kìm được mà nuốt nước bọt.

“Cậu còn nhớ lão thần tiên Moise không, tôi đã thành công thu hút sự chú ý của ông ấy rồi. Sau mấy ngày ở chung ông ấy thấy tôi thông minh hiếu học, linh hoạt nhanh nhẹn nên định thu tôi làm đồ đệ!” An Lâm nhét đồ ăn vặt vào miệng, không hề keo kiệt mà tự khen ngợi bản thân.

“Chỉ cần là học sinh của Moise thì đừng nói là Hoa Quốc mà tôi còn có thể hướng ra thế giới nữa kìa!”

“Chúc mừng cậu.” An Nhu cố nén cười.

“Bởi vì tôi thẳng thắn sẽ khoan hồng, bỏ ác theo thiện, tìm đến cậu giúp nhà họ Bạch, nên nhà họ Bạch còn chuẩn bị hỗ trợ tôi kìa.” An Lâm hài lòng nói.

“Cuộc sống sau này của tôi cũng sẽ được đảm bảo.”

Lúc An Nhu nghĩ đến bà Triệu và Bạch Sùng Đức, ánh mắt không khỏi dịu đi mấy phần.

“Một tay chơi tệ đến mức này mà được như tôi thì cũng coi như là khá giỏi rồi nhỉ.”

An Lâm có hơi đắc ý: “Tôi nói cho cậu biết nhé đồng hương, nhà họ Bạch là người tốt, hoàn toàn khác với nhà họ An, chuyện trong nhà còn trong sạch hơn nhà họ Mạc. Nếu vào nhà họ Bạch thì cậu sẽ không bị thiệt thòi, không bị lừa lọc đâu!”

Nhắc đến nhà họ Mạc, An Nhu lại nhớ tới lời ông cụ Mạc đã nói với mình, sau khi kể sơ qua về thân thế của Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa cho An Lâm, An Lâm lại liên tục xua tay.

“Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, nhà giàu ở đâu cũng có chuyện máu chó, chuyện của nhà họ Mạc còn máu chó hơn cả nhà họ An nữa.” An Lâm sờ chóp mũi.

“Mặc dù là do tôi viết, nhưng chính tôi cũng cảm thấy mình bị máu chó bắn tung tóe vào mặt đây.”

An Nhu lẳng lặng nhướng mày.

“Lúc trước tôi không viết loại này, muốn thử viết theo phong cách mới đó mà.” An Lâm quay đầu: “Tôi thì cũng coi như là quy củ, ít nhất tôi không viết về chiến thần trở về, bảo bảo một thai hơn trăm triệu linh tinh gì đó!”

Thôi được rồi.

An Nhu không khỏi liếc nhìn thoáng qua bụng mình.

Kết thúc cuộc gọi video với An Lâm, An Nhu tháo tai nghe, liếc nhìn đồng hồ rồi đi vào phòng làm việc.

Mạc Thịnh Hoan đang đứng trong phòng, nhìn con diều Điệp yêu hoa mà An Nhu tặng lúc trước. An Nhu lên tiếng chào chú rồi đứng bên cạnh người đàn ông, cùng chiêm ngưỡng con diều như một tác phẩm nghệ thuật.

Nghĩ đến những ấm ức mà Mạc Thịnh Hoan phải chịu khi còn nhỏ, An Nhu không khỏi cảm thấy đau lòng, điều càng khiến cậu khó chịu hơn cả là lúc chú còn nhỏ lại rất hiểu chuyện, đối mặt với hành động nhắm vào của các em trai em gái mà anh vẫn muốn làm hết trách nhiệm của một người anh tốt.

Nếu không phải giáo viên tìm thấy con gián trong cây đàn piano của Mạc Thịnh Hoan thì Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa sẽ còn làm những việc bắt nạt hung ác hơn với Mạc Thịnh Hoan như thế nào đây?

An Nhu không có cách nào xen vào chuyện của những người thế hệ trước đã làm khi đó, chỉ cảm thấy suốt con đường đời chú đã trải qua quá nhiều gian nan.

Mạc Thịnh Hoan đột nhiên đưa tay lên, An Nhu dừng suy nghĩ, vô thức nhìn về phía người đàn ông có khí chất xuất trần trước mặt.

Mặt mày đẹp như tranh vẽ của Mạc Thịnh Hoan vô cùng hoàn hảo, một tay anh giữ khung diều bên dưới, tay kia nhấc cái móc không bám quá chặt trên tường lên, ngón tay khớp xương rõ ràng nắn vuốt cái móc dịch xuống dưới, đến khi ánh mắt ngang bằng với tầm mắt của cậu thiếu niên mới ấn lại nó lên trên tường.

An Nhu nhìn cánh diều một lần nữa, phát hiện ra mình không cần ngửa đầu lên nhìn nữa.

Có phải là đang giúp đỡ cho chiều cao của cậu không?

An Nhu không khỏi cụp tai xuống, vành tai đỏ bừng.

Sao chú lại tốt thế chứ!

“Anh Mạc.” Bên cạnh truyền đến một giọng nói bé như muỗi kêu, Mạc Thịnh Hoan cụp mắt nhìn về phía thiếu niên.

Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên trong veo như hồ nước xuân, linh động trong sáng, trên gò má trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng khiến người ta không thể dời mắt nổi.

“Anh Mạc, anh có thể chơi đàn violin đúng không?” An Nhu nhìn anh, trong đôi mắt mang theo vẻ mong đợi.

Chắc hẳn là chú còn nhớ những gì đã xảy ra khi còn nhỏ, có lẽ mỗi lần cầm cây đàn violin lên thì chú đều sẽ nghĩ đến những kí ức tồi tệ đó.

An Nhu cũng vậy, sau khi bị Mạc Thành Hoàn xúc phạm vào ngày sinh nhật, mỗi lần nhìn thấy nước đóng chai cậu lại bất giác nhíu mày, không muốn uống, cũng không muốn nhìn.

Cho đến một ngày sau khi ly hôn, An Nhu đưa con trai đến trung tâm thương mại mua quần áo, nước trong bình đã hết, thấy An Nhu khát nước hai đứa con mới chạy đến dùng giọng trẻ con nói chuyện với nhân viên bán hàng, lấy một cốc nước đóng chai trong cửa hàng cho cậu, hai đứa cùng đồng tâm hiệp lực bưng nước đến cho An Nhu.

Ngay khoảnh khắc đó khi An Nhu nhìn nước trong cốc giấy lại chợt cảm thấy nó cũng ngọt ngào ngon miệng như hai đứa nhóc đáng yêu này vậy.

Nước đóng chai không có gì sai, có sai là ở người mang đến những ký ức xấu, tạo thành một cục u trong lòng cậu, để rồi mỗi lần nhìn thấy món đồ giống vậy thì cục u đó lại làm cậu đau lòng.

Nhưng cục u này có thể được giải quyết được.

Mạc Thịnh Hoan nhìn ánh mắt mong đợi của thiếu niên, trầm mặc một lát, hơi chớp mắt.

“Anh Mạc giỏi quá.” An Nhu bắt đầu thổi phồng nịnh hót.

Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan khẽ động, anh nhớ lại một lát rồi đưa tay về phía An Nhu.

Bàn tay thon dài như ngọc để trước mặt An Nhu, biết là chú muốn tay mình, đầu óc An Nhu lại nóng ran, thử đặt cằm lên tay Mạc Thịnh Hoan.

Rõ ràng chú có hơi ngạc nhiên, An Nhu ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi mắt đen nhánh hơi trầm xuống cùng cái cổ ửng hồng của Mạc Thịnh Hoan.

An Nhu nín cười, đứng thẳng dậy, đặt tay vào bàn tay Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên thật sâu, nắm lấy tay An Nhu rồi bước xuống lầu hai, đi vào phòng cất điện thoại di động lúc trước, anh thuần thục tìm chìa khóa từ trên khung cửa rồi mở cửa một lần nữa.

Có vẻ như từ lần trước hai người bước vào căn phòng này thì thím Dương đã bắt đầu dọn dẹp, bây giờ căn phòng đã không còn mùi ẩm ướt của kho chứa như trước đó nữa, trên mặt bàn cũng không còn một hạt bụi nào.

Mạc Thịnh Hoan một tay cầm lấy tay An Nhu, tay kia mở hộp gỗ ra, lấy ra một chiếc hộp đàn violin chống va đập màu đen từ trong hộp gỗ ra.

Thím Dương chưa bao giờ mở những thứ trong hộp gỗ này ra, hộp đàn được phủ một lớp bụi mỏng màu xám cùng một ít mạng nhện.

An Nhu buông tay Mạc Thịnh Hoan ra, nhanh chóng lấy giẻ sạch lau bụi trên hộp đàn.

Mạc Thịnh Hoan đứng trước hộp đàn, nhìn xuống một lúc rồi mới mở hộp đàn ra.

Trong hộp đàn còn có một lớp vải chống bụi nữa, sau khi Mạc Thịnh Hoan mở lớp vải chống bụi ra, một cây đàn violin màu nâu đỏ đã hiện ra trước mắt họ.

Trên đàn có vân gỗ như da hổ, An Nhu không hiểu về đàn violin cho lắm, cũng không thể nhìn ra tốt xấu thế nào, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được một chữ “đắt”.

Mạc Thịnh Hoan cầm cây vĩ trong hộp đàn lên, An Nhu tò mò nhìn sang, chỉ thấy cán của cây vĩ màu đen với những đường vân vàng trên mặt, trông rất đẹp.

Trong hộp có hai cây vĩ, cả hai đều có màu đen viền vàng.

Có một cây vĩ màu trắng đã bị gãy ngay khi Mạc Thịnh Hoan mở ra, còn có một cây vẫn cứng như cũ, An Nhu là người ngoài nghề nên không nhìn ra vấn đề gì cả.

Mạc Thịnh Hoan đóng hộp đàn lại, một tay nắm tay An Nhu, một tay nhấc hộp đàn đi lên lầu. Trong phòng làm việc, Mạc Thịnh Hoan cầm violin, chỉnh dây đàn, thỉnh thoảng vặn chốt và di chuyển đuôi cây đàn, ở đó có một cái trông như cái vít nhỏ, có thể là dùng để chỉnh âm.

An Nhu lặng lẽ quan sát, ánh mắt đầy tò mò.

Bàn tay của chú rất đẹp, để tay trên cây đàn có một vẻ đẹp thật khó tả, An Nhu nhìn mà mê mẩn.

Không biết đã qua bao lâu, Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, tay phải cầm cây vĩ, tay trái cầm đàn, thân hình hơi hướng về phía An Nhu.

An Nhu lập tức đứng thẳng người lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Mạc Thịnh Hoan.

Mạc Thịnh Hoan giơ tay đặt chiếc đàn lên xương quai xanh bên trái cho thật ổn định. Đầu cúi xuống tự nhiên, dáng người thon dài tao nhã. Cây vĩ được đặt nhẹ trên dây, âm thanh du dương của cây đàn bắt đầu vang lên khi dây đàn được kéo.

An Nhu mở to hai mắt, cảm thấy quá kỳ diệu.

Hai đồ vật tưởng chừng như rất đỗi bình thường nhưng khi kết hợp với nhau sẽ tạo nên một nhịp điệu hay đến nao lòng người như vậy.

Mặc dù cậu nghe không hiểu chú đang chơi bài nhạc gì, nhưng âm thanh rất dễ nghe, đối với đôi tai và đôi mắt thì đây là một sự hưởng thụ rất lớn.

Một khúc nhạc đã kết thúc, An Nhu hoàn hồn từ trong khúc nhạc du dương, giơ tay lên ra sức vỗ tay tán thưởng, ánh mắt sáng ngời như có vì sao trong đó.

“Anh Mạc, anh giỏi quá!”

Mạc Thịnh Hoan hơi cụp mắt xuống, khi thiếu niên khen ngợi, trong ánh mắt không chỉ có thành ý mà còn có sự sùng bái thuần khiết.

An Nhu vỗ tay xong lại thấy chú đưa cây violon tới bằng cả hai tay.

An Nhu ngẩn người cầm lấy cây đàn violon, ngẩng đầu nhìn Mạc Thịnh Hoan: “Anh Mạc, tôi không biết chơi.”

Vẻ mặt Mạc Thịnh Hoan nhàn nhạt, làm ra động tác kéo violin.

Chú muốn mình học sao?

An Nhu hơi luống cuống, nhưng nghĩ lại thì có một người thầy tốt như vậy ở ngay trước mặt, nếu không học thì không phải là lỗ rồi ư?

An Nhu cũng từng nghĩ khi con mình lớn hơn cậu sẽ ghi danh vào lớp năng khiếu cho chúng, nhưng khi nhìn thấy giá của các lớp học này thì lòng cậu lại như tro tàn.

Bây giờ cậu tự học được nghĩa là kiếm được rồi!

An Nhu hít một hơi thật sâu, cầm violin đứng lên, bắt chước động tác của Mạc Thịnh Hoan. Chú dạy học theo phương pháp giả định, thấy An Nhu không biết để vị trí ngón tay ở đâu bèn giơ tay đặt ngón tay An Nhu vào đúng vị trí.

Chỉ riêng việc dạy cách cầm cây vĩ thôi cũng đã mất mười phút, An Nhu đã bắt đầu đổ mồ hôi trên lưng. Mạc Thịnh Hoan nhìn thế đứng của An Nhu, một tay ôm vai cậu từ phía sau, đặt một chân giữa hai chân cậu, chạm trái chạm phải, ý bảo cậu mở rộng chân ra.

An Nhu xê dịch chân, nhưng tai lại bất giác đỏ lên.

Khoảng cách vẫn chưa đủ, Mạc Thịnh Hoan bước tới trước mặt An Nhu, cúi xuống nắm nhẹ lấy bắp chân An Nhu rồi nhẹ nhàng dịch sang một bên.

Mạc Thịnh Hoan đứng dậy, nhìn cậu thiếu niên cả người căng cứng, vành tai đỏ bừng, ánh mắt hơi hoảng hốt.

“Anh Mạc, có phải như vậy không?” An Nhu cảm thấy tuy rằng mình không đủ thông minh, nhưng quý ở thành tâm hiếu học.