Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 55: Bí mật nhà giàu

Thấy vành mắt đỏ bừng của cậu thiếu niên, ánh mắt Bạch Sùng Đức mềm nhũn.

Có đứa trẻ nào không nhớ ba mẹ của mình chứ?

Nếu không phải ba mẹ lần lượt làm tổn thương đứa trẻ, lần lượt khiến đứa trẻ thất vọng tràn trề, sao đứa trẻ có thể lạnh nhạt với tình thân như vậy?

An Nhu cũng là bị bà An làm tan nát cõi lòng nên mới có thể mâu thuẫn với tình thân như vậy, thậm chí thằng bé còn trốn tránh.

An Nhu cúi đầu, xoa xoa khóe mắt đỏ bừng, rồi ngước mắt nhìn về phía Bạch Sùng Đức.

“Trong tài liệu của ông không có bản nào là kết quả giám định dưới tên tôi, mà tôi cũng không muốn gây ra hiểu lầm.”

An Nhu cúi đầu, đỉnh đầu hướng về phía Bạch Sùng Đức.

“Ông nhổ mấy sợi để làm lại giám định đi. Nếu kết quả thật sự tương thích, tôi chấp nhận mọi người cũng không muộn.”

Bạch Sùng Đức nhìn mái tóc mềm mại của cậu thiếu niên, im lặng một lúc, sau đó giơ tay lêи đỉиɦ đầu An Nhu, dịu dàng xoa hai cái.

Giống như người ba yêu thương vỗ về con mình, An Nhu ngẩng đầu, thấy trong tay Bạch Sùng Đức đã có mấy sợi tóc.

“Sau khi có kết quả, bất kể là tương thích hay không, làm ơn hãy báo cho tôi một tiếng.” An Nhu nhìn chăm chú vào Bạch Sùng Đức: “Còn một chuyện nữa, tôi muốn nói trước cho ông chuẩn bị tâm lý.”

“Con nói đi.” Bạch Sùng Đức cất tóc trong tay đi.

“Nếu tôi là con trai nhà họ Bạch...” An Nhu dừng một chút: “Mặc dù lúc đầu thông gia với nhà họ Mạc không phải là tôi bằng lòng, nhưng mà bây giờ tôi và Mạc Thịnh Hoan đã trở thành chồng chồng hợp pháp. Cho dù có kết quả giám định, tôi là con trai của nhà họ Bạch, tôi cũng sẽ không chia tay với anh ấy.”

“Ba hiểu rồi.” Ánh mắt Bạch Sùng Đức cay đắng: “Con yên tâm.”

Nhân viên phục vụ bưng tới hai ly trà chanh đào đánh đá, An Nhu và Bạch Sùng Đức im lặng uống mấy ngụm. Bỗng nhiên, Bạch Sùng Đức như nhớ ra gì đó, nhìn về phía An Nhu.

“Minh Nguyệt nói con chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho Mạc Thịnh Hoan phải không?”

An Nhu gật đầu, hút một ngụm trà.

“Minh Nguyệt muốn hỏi con, chuyện bàn bạc trước đó còn tính không?” Bạch Sùng Đức gửi lời thay cho bà Triệu: “Bà ấy thật sự rất muốn tham gia.”

Thấy lát chanh và đá trôi nổi trong ly trà hoa quả, An Nhu mím môi gật đầu.

“Bất kể như thế nào, tôi cũng rất chờ mong bà ấy sẽ đến.”

Bạch Sùng Đức nghe vậy thì mỉm cười.

An Nhu và Bạch Sùng Đức nói chuyện một lát. Bạch Sùng Đức cũng không hổ là Chủ tịch của Bách Thụy, có kỹ xảo nói chuyện tuyệt vời. Cách nói chuyện khiến cho người ta rất thoải mái, khiến cho người ta không nhịn được mà dốc bầu tâm sự.

Sau khi An Nhu nói xong chuyện bạn cùng phòng thật thà tốt bụng như con trâu già với Bạch Sùng Đức, cậu phát hiện trà hoa quả trong ly đã được uống hết, nhìn lại thời gian, không ngờ hai người thấm thoát đã nói chuyện lâu như vậy.

An Nhu thấy hơi xấu hổ. Dù sao đối phương cũng là ông chủ của doanh nghiệp quốc tế lớn, người kiếm hơn trăm vạn mỗi phút, nhưng mình lại lãng phí một giờ của đối phương.

“Không sao đâu.” Bạch Sùng Đức tươi cười: “Ba rất thích con nói những điều này, cảm giác như bản thân trẻ ra không ít.”

An Nhu ngượng ngùng gãi đầu: “Buổi chiều tôi còn có tiết, vậy tôi về trước đây, sau khi có kết quả giám định, ông hãy liên lạc với tôi.”

“Nếu như con có việc gì, có thể gọi cho ba bất cứ lúc nào.” Bạch Sùng Đức đứng dậy: “Số điện thoại gửi tin nhắn cho con hôm nay là số cá nhân của ba, con có thể gọi bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn.” An Nhu hơi thận trọng, cũng thấy hơi không quen khi người khác đối tốt với mình như vậy.

Bạch Sùng Đức nhìn ra vẻ mất tự nhiên của cậu thiếu niên trước mặt trong mắt lại ánh lên vẻ đau lòng.

An Nhu và Bạch Sùng Đức ra khỏi quán cà phê, gặp phải mấy sinh viên. An Nhu cũng không để ý, tạm biệt Bạch Sùng Đức, từ chối lòng tốt mời lên xe của đối phương, một mình đi bộ quay về trường.

Bạch Sùng Đức đứng tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng cậu thiếu niên vào trường xong rồi mới ngồi lên xe.

“Đó không phải là người nổi tiếng trong trường của chúng ta sao?” Mấy sinh viên nhìn thấy bóng dáng hai người, nhỏ giọng thì thầm.

Còn có người lén lấy điện thoại ra, quay lại cảnh Bạch Sùng Đức nhìn theo cậu thiếu niên.

Buổi chiều sau khi An Nhu ăn tối xong, cậu không đến phòng sách trước mà mang theo cặp l*иg giữ nhiệt đến bệnh viện.

Vấn đề nơi tổ chức tiệc sinh nhật cho Mạc Thịnh Hoan còn phải chờ ông cụ Mạc đồng ý. Có cái gọi là cắn người miệng mềm*, An Nhu xách cặp l*иg đầy ắp, ý muốn cực kỳ rõ ràng.

(*: ý chỉ nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường)

Bởi vì gần đây ông cụ Mạc cực kỳ phối hợp với bác sĩ điều trị, cho nên tinh thần cũng tốt lên. Lúc An Nhu vào phòng bệnh, thấy ông cụ Mạc được thư ký Lý dìu, chống gậy đang bước đi.

Thấy An Nhu đến đưa cơm, ông cụ Mạc có chút vui mừng. Sau đấy ông đến bên bàn ăn, mỉm cười nhìn về phía cậu thiếu niên.

“Ba.” An Nhu đặt cặp l*иg lên bàn ăn, mở ra, mức độ thịnh soạn bên trong khiến cho ông cụ Mạc phải nhướng mày.

“Tiểu An à, không cần tốn nhiều công sức như vậy đâu. Chỉ cần cháo rau con đưa tới lần trước là được, bác sĩ nói phối hợp vô cùng tốt.” Ông cụ Mạc nói xong, cơ thể vẫn cực kỳ thành thật cầm đũa lên.

An Nhu cười mỉm, chuẩn bị chờ ông cụ Mạc ăn gần xong mới mở miệng.

Ông cụ Mạc là nhân tinh* cỡ nào, không cần lên tiếng cũng đã nhìn ra thiếu niên có việc muốn xin.

(*: là những người đặc biệt có đầu óc, biết tính toán, đối nhân xử thế khôn khéo)

“Nói đi.” Ông cụ Mạc bất đắc dĩ ăn đồ ăn: “Có chuyện gì?”

“Ba. Con muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Thịnh Hoan.” An Nhu hơi xấu hổ khi bị nhìn thấu: “Muốn mượn sảnh tiệc của nhà cũ dùng tạm.”

Bàn tay đang gắp thức ăn của ông cụ Mạc chợt khựng lại, sau khi im lặng một lát, ông cụ mới đưa đồ ăn vào miệng.

Lâu rồi mình chưa chúc mừng sinh nhật cho Thịnh Hoan.

“Được không ba?” An Nhu nghiêng đầu, len lén nhìn nét mặt của ông cụ.

“Được chứ, sao lại không được.” Ông cụ Mạc thở dài một hơi, nhìn về phía thư ký Lý: “Tiểu Lý, cậu giúp Tiểu An chuẩn bị đi, bất kể muốn mượn cái gì hay làm gì đều được hết.”

“Vâng, ông chủ.” Thư ký Lý nhìn An Nhu, mỉm cười chuyên nghiệp.

“Cảm ơn ba!” An Nhu cực kỳ vui vẻ, không ngờ việc có thể nói xong nhẹ nhàng như vậy.

“Tiểu An, còn thiếu gì không?” Ông cụ Mạc nhìn An Nhu: “Thiếu cái gì cứ nói đi, không cần xấu hổ.”

“Có một chút ạ.” An Nhu ngượng ngùng cười cười: “Đây là một bất ngờ, ba và thư ký Lý có thể giữ bí mật giúp con được không?”

Ông cụ Mạc vui mừng: “Người trẻ tuổi chỉ thích làm bất ngờ thôi, con có lòng chuẩn bị như vậy, tất nhiên ba sẽ giữ bí mật.”

“Cậu An, tôi cũng nhất định giữ bí mật.” Thư ký Lý mỉm cười đồng ý.

“Vẫn còn một chuyện nữa.” An Nhu nhìn ông cụ Mạc: “Con biết bữa tiệc phải mời cả nhà Mạc Thịnh Khang, để tránh người ngoài nói con cháu nhà họ Mạc bất hòa, nhưng mà con sẽ chuẩn bị bảo vệ. Nếu một khi Trương Vân bọn họ làm ầm lên, con sẽ nói bảo vệ đuổi bà ta ra trước. Đến lúc đó ba thấy thì đừng tức giận.”

Ông cụ Mạc cười khổ: “Con không cần lo lắng chuyện này đâu. Sau sinh nhật của Thịnh Hoan một tháng là sinh nhật của Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa. Nếu Trương Vân dám làm ầm lên trong bữa tiệc sinh nhật của Thịnh Hoan, vậy tiệc sinh nhật của bọn họ cũng đừng hòng tổ chức.”

An Nhu nghe xong ông cụ Mạc nói những lời này thì gật đầu, bỗng chốc cảm thấy có chút không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì không nói được.

Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa chỉ sinh sau Mạc Thịnh Hoan một tháng?

Nếu cậu nhớ không nhầm, Mạc Thành Hoàn hai mươi tuổi, vậy Mạc Thịnh Khang ít nhất cũng có thể đã ba mươi tám tuổi, vậy chẳng phải là cùng tuổi với Mạc Thịnh Hoan sao?

Có chuyện gì vậy?

An Nhu tính toán một lúc lâu, càng tính càng cảm thấy không đúng.

Ông cụ Mạc nhìn thấy nét mặt của An Nhu, phất phất tay với thư ký Lý. Thư ký Lý gật đầu rời đi, lúc gần đi còn không quên đóng chặt cửa phòng.

“Con tính không sai, Thịnh Hoan cùng tuổi với Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa. Thịnh Hoan chỉ lớn hơn bọn họ một tháng thôi.” Giọng nói của ông cụ Mạc chậm rãi.

An Nhu nhìn ông cụ Mạc bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Ông cụ Mạc thở dài thườn thượt: “Con có biết ông An có ân tình gì với ba hay không?”

An Nhu lắc đầu, cậu chỉ biết ông cụ An có ân đối với ông cụ Mạc thôi, còn cụ thể là ân tình gì, An Nhu thật sự không biết

“ n cứu mạng.” Ông cụ Mạc thở dài: “Năm đó ba nhảy sông rồi được ông An cứu, nếu không có ông ấy, ba cũng không còn.”

“Ba...” An Nhu vô cùng ngạc nhiên.

“Ông anh An là người tốt. Sai lầm duy nhất trong đời ông ấy là tìm đứa con dâu đó cho con trai mình.” Ông cụ Mạc đặt đũa xuống, cúi đầu cố gắng xây dựng lại tâm lý một hồi lâu.

“Năm đó, nhà họ Mạc không tốt được như bây giờ, chỉ coi như có chút tiền nho nhỏ thôi, muốn quan hệ mà không ai kết giao, muốn địa vị cũng chẳng có địa vị. Ba đi bàn bạc chuyện hợp tác, lại không ngờ bị người ta bỏ thuốc.”

Ông cụ Mạc quay đầu, nghĩ lại mà sợ.

“Đợi lúc ba tỉnh táo lại, nhà họ Tôn kia biết bê non xì hơi, dùng video đe dọa ba. Nếu ba không đồng ý bán mảnh đất kia cho bọn họ, bọn họ sẽ phơi bày video ra, khiến ba không ngẩng nổi đầu ở Tấn Thành.”

“Nhưng ba không thể buông tay được, lúc ấy tất cả tài sản của ba đều đặt trên mảnh đất đó. Nếu ba bán ra ngoài, thì ba phấn đấu lâu như vậy cũng xem như làm không công.”

Ông cụ Mạc cúi đầu: “Lúc nhà họ Tôn gửi video cho San San. Ba không còn mặt mũi về nhà nữa, lúc ba mất hết hy vọng đã nhảy sông, rồi lại được ông An cứu.”

An Nhu lặng lẽ nhìn ông cụ Mạc.

“Sau đó San San tìm được ba ở bệnh viện. Bà ấy là một người hiền dịu như vậy, nhưng ngày đó lại tức giận vô cùng, tát ba vài cái, hỏi ba sao lại nhảy sông.

Ba không mở miệng, San San nói cho ba biết, bà ấy đã mang thai một tháng rồi. Nếu ba cố ý tự sát, bà ấy cũng sẽ không có cách nào sống tiếp.

Lúc ấy, ba vừa vui vừa buồn, chỉ có thể nói chuyện này cho San San, vậy mà San San không trách ba.

Bà ấy hỏi ba, nếu như bà ấy bị người ta bỏ thuốc quay video, ba còn cần bà ấy nữa không.

Ba nói tất nhiên là ba cần bà ấy, ba còn muốn gϊếŧ chết đám chó hoang hãm hại bà ấy nữa, San San nói, bà ấy cũng vậy.”

An Nhu bỗng thấy cảm động.

Ông cụ Mạc thở dài một hơi: “Sau đó, San San tới tìm người nhà họ Lưu giúp đỡ. Nhà họ Tôn làm rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng bị phán phải ngồi tù.”

“Ba vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy là đã xong, không ngờ sau đó không lâu, một người phụ nữ bụng lớn tìm đến, nói cô ta là con gái nuôi của nhà họ Tôn, trong bụng mang thai con của ba.

Lúc đó, ba bị quay video chính là cùng với cô ta.

Người phụ nữ đó như sư tử ngoác miệng, muốn ba trăm vạn phí sinh con, nếu không sau khi sinh ra hai đứa bé này sẽ lập tức bóp chết.

Ba trăm vạn lúc đó, gần như là tất cả tiền tiết kiệm của gia đình. Ban đầu ba không chịu cho, mãi cho đến khi người phụ nữ đó sinh ra hai đứa con, ôm đứa bé đến, bóp cổ đứa bé trước mặt ba.

San San vừa mới sinh Thịnh Hoan được một tháng, thật sự không thể nào nhìn được cảnh này, rơi vào đường cùng, ba đành phải thanh toán ba trăm vạn đó. Người phụ nữ kia ném hai đứa con cho ba với San San, cuỗm của chạy lấy người.”

An Nhu nhíu mày, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi còn có loại người như vậy.

“Mạc Đóa Đóa rất giống mẹ nó.”

Ông cụ Mạc cảm thán: “Ban đầu, ba với San San cùng nhau nuôi ba đứa trẻ, đối xử y như nhau.

Thiên phú từ nhỏ của Thịnh Hoan đã cao, làm gì cũng tốt hơn so với anh em khác, luôn được khen. Mãi cho đến một ngày, lúc Thịnh Hoan luyện violin, nói với giáo viên là âm thanh không đúng. Giáo viên mở đàn violin ra, phát hiện bên trong lại có vài con gián chết!

Sau khi ba với San San nghiêm khắc hỏi, mới biết Mạc Thịnh Khang bị Mạc Đóa Đóa xúi giục, không những bỏ gián chết vào đàn của Thịnh Hoan mà còn lén lút nhổ nước bọt vào ly nước của Thịnh Hoan. Tranh thủ giờ làm thủ công còn cố ý cắt đi quyển sách mà Thịnh Hoan thích nhất, lúc chơi cũng cô lập Thịnh Hoan.

Thịnh Hoan cảm thấy mình là anh trai, cho nên vẫn ngấm ngầm chịu đựng không nói ra hành vi của em trai và em gái. Mãi cho đến một lần đó, ba mới hoàn toàn hiểu rõ, bộ mặt thật của hai đứa con này.”

An Nhu nghe xong nhíu mày, thật sự không ngờ thân thế của Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa lại là như vậy, càng không ngờ khi còn nhỏ, chú đã phải chịu loại bắt nạt này!

Giận muốn đánh người!

“Sau chuyện này, San San cũng vô cùng tức giận. Khi đó ba mẹ ba còn khỏe mạnh, sau khi hai ông bà nghe nói đến việc này, đã đón Mạc Thịnh Khang và Mạc Đóa Đóa đi, để tránh hai đứa nó lại làm tổn thương Thịnh Hoan.”

Ông cụ Mạc đâu đâu cũng thấy bất đắc dĩ: “Sau đó, hai ông bà lần lượt qua đời, hai đứa con lại quay về nhà họ Mạc. Thịnh Hoan cũng được nhận vào trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, xuất ngoại du học.”

“Bởi vì chuyện trước đây, Mạc Thịnh Khang đã thấy rõ bộ mặt thật của em gái, cắt đứt với Mạc Đóa Đóa, nó bị ba thúc giục sớm lập gia đình, rời khỏi nhà nội.

Sau đó Mạc Đóa Đóa cũng ra ngoài tỉnh, ý muốn của ba là khiến bọn chúng rời xa Thịnh Hoan.

Ba đã cố hết sức, nhưng tai nạn vẫn xảy ra. Thịnh Hoan bị bệnh, ba chỉ có thể gửi gắm hy vọng của nhà họ Mạc đến cháu trai.”

“Nhưng mà con cũng thấy rồi đấy.” Ông cụ Mạc nhìn An Nhu: “Thằng bé Thành Hoàn, nó đã thay đổi rồi.”

An Nhu mím môi, trong lòng cực kỳ rõ ràng tại sao Mạc Thành Hoàn lại thay đổi.

Kế thừa nhà họ Mạc mấy năm, tim cao người cũng bay lên.

“Nếu tình hình của Thịnh Hoan chuyển biến tốt đẹp, ba chắc chắn sẽ giao nhà họ Mạc cho Thịnh Hoan.” Trong mắt ông cụ Mạc mang theo vẻ mong chờ.

“Nguyện vọng của ba bây giờ là tự tay giao nhà họ Mạc cho Thịnh Hoan trước khi chết.”

Ý của ông cụ Mạc vô cùng rõ ràng, nhưng An Nhu không thể nào cho ông cụ Mạc một câu trả lời chắc chắn được.

Gây áp lực quá lớn cho chú, nếu phản tác dụng thì sao đây?

So với việc nhanh chóng kế thừa nhà họ Mạc, An Nhu cảm thấy sức khỏe của Mạc Thịnh Hoan còn quan trọng hơn.

Nếu như đốt cháy giai đoạn, có thể sẽ khiến chú giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước hay không?

Tác giả có lời muốn nói: Đào lông đam mê phát sóng thông báo chương kế: Ông cụ Mạc nâng hạn mức thẻ tín dụng cho Nhu Nhu, tiết lộ ý định bồi dưỡng chàng tiên. Nhu Nhu liên hệ với nhà tiên tri, bất ngờ biết được nhà tiên tri bị lão thần tiên nhìn trúng, muốn nhận nhà tiên tri làm học trò!

Nhu Nhu biết được “Hoa biểu 123” là chồng cũ, liên hệ Mễ Trảo hoàn tiền!

Ghi chú hoàn tiền: ông đây nghèo cũng không cần đồ chó con nhà anh chia cho! (Gói icon cảm xúc kít chó.jpg)