Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 54: Ba và con

Trình Thịnh nhìn áp suất thấp bao trùm khắp người ông bạn tốt của mình, phô ra toàn bộ tốc độ tay trên gương chiếu hậu, không dám nói lời nào.

Phòng livestream có một đại gia đấu với Mạc Thành Hoàn, hai người lấy biệt thự mèo đắt nhất đập nhau “rầm rầm”. Cậu thiếu niên vẫn luôn nói cảm ơn, nói đến miệng đắng lưỡi khô. Thấy hai người không có ý định dừng lại, vậy là dứt khoát cúi đầu bắt đầu tập trung livestream.

Mãi cho đến khi một cuộc điện thoại gọi đến.

“Thành Hoàn, con mua cái gì đó?” Giọng nói mẹ của ông bạn truyền ra từ điện thoại. Trình Thịnh nhìn dòng xe cộ từ từ chạy thông, kéo tay phanh, nhấc phanh chân ở dưới.

“Không có gì.” Mạc Thành Hoàn lạnh lùng đáp lại.

“Không có gì mà tiêu hết một triệu?” Giọng nói của Trương Vân tràn đầy bực bội: “Con sẽ không giống như ba con, cảm thấy hứng thú với đồ cổ gì đó chứ?”

“Sao mẹ biết tình hình chi tiêu của con?” Mạc Thành Hoàn nhíu mày: “Con không nhớ là đã lưu số của mẹ lúc con ở ngân hàng.”

“Thằng bé này!” Trương Vân hơi giận dữ: “Con vừa mới đầy hai mươi, mẹ không thể chú ý tình hình chi tiêu của con sao?

Mẹ chỉ sợ con học theo ba con, suốt ngày mua một mấy thứ uổng tiền. Những chị em của mẹ cười nhạo ông ấy thì thôi đi, còn bị ông nội con xem thường nữa. Con hỏi thăm cậu ba nhà họ Mạc của Tấn Thành đi, ai mà không nói một câu dễ lừa! Con mua cũng phải mua đồ có ích, nhưng tuyệt đối đừng học ba con...”

Mạc Thành Hoàn thẳng tay cúp điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ bực bội vô cùng.

Sau đấy quay trở lại phòng livestream, vị trí nhất bảng đã bị đối phương đoạt lại lần nữa. Hai cái acc nhỏ không biết từ đâu ra, còn đè Mạc Thành Hoàn biến mất khỏi top 3 trên bảng.

Mạc Thành Hoàn suýt nữa giận quá hóa cười.

“Không sao chứ người anh em.” Trình Thịnh lo lắng hỏi: “Bác gái giận cậu sao?”

“Không cần quan tâm tới bà ấy.” Mạc Thành Hoàn đóng livestream, mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

“Người đấu với cậu là ai thế?” Trình Thịnh hơi tò mò: “Sao còn có tiền hơn cả cậu nữa.”

“Là chú hai.” Mạc Thành Hoàn nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo.

“Gì? Chú hai cậu?” Trình Thịnh ngạc nhiên một lúc, sau đó mới phản ứng lại.

Cũng đúng, vị trí nhất bảng của chú dâu không phải chồng mình thì còn ai vào đây.

“Vẫn khó hiểu nhỉ, sao chú hai cậu biết là cậu tặng quà cho An Nhu?” Trình Thịnh nghĩ hoài không ra: “Chẳng lẽ chú ấy cũng công kích những người tặng quà cho chú dâu không khác giống như vậy sao?”

“Chú ấy có thể biết được nickname của tôi từ miệng An Nhu.” Sắc mặt Mạc Thành Hoàn lạnh lùng cứng rắn.

“Hoa biểu 123?” Trình Thịnh buồn bực: “Cái tên này có thể nghe ra được gì?”

“Tên của tôi là ông nội đặt, lúc ấy chú hai còn làm cố vấn ở bên cạnh.”

Vẻ mặt Mạc Thành Hoàn khó coi: “Hoàn không chỉ có nghĩa là cao lớn. Ngày xưa, ở hai bên công trình kiến trúc của mấy nhà quan có trụ gỗ mang tính biểu tượng. Loại trụ gỗ này gọi là “Hoàn”, về sau gọi là “Hoa biểu”.”

“Chẳng trách cậu lại lấy nickname kỳ lạ như vậy.” Trình Thịnh bỗng dưng phản ứng lại: “Cho nên chú hai cậu nghe được hai chữ “Hoa biểu” đã biết là cậu sao?”

Mạc Thành Hoàn không đáp lại, Trình Thịnh len lén liếc nhìn anh ta, phát hiện khuôn mặt lạnh lùng của cậu bạn thân, đang nghiêm túc nhìn cửa kính xe.

“Các cậu đúng là có văn hóa.” Trình Thịnh thật sự là một lời khó giải thích. Không có chút văn hóa thì đúng là không được rồi! Nếu không sau này tình địch tặng quà cho vợ mà mình cũng không biết!

Tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Mạc Thành Hoàn liếc nhìn cuộc gọi reo réo không ngừng mà Trương Vân gọi tới, im lặng tắt điện thoại đi.

...

Bà Triệu đi rồi, cả đêm An Nhu không được ngủ ngon giấc.

Một vài cảnh tượng kỳ quái lặp đi lặp lại trong mơ. An Nhu nhìn thấy bà Triệu lúc còn trẻ, mặt mộc rạng rỡ, mặc một bộ áo len màu trắng, cúi đầu nhìn mình, nhẹ giọng dỗ dành.

“Sênh Sênh ngoan, ngủ đi nào.”

Cảnh tượng chuyển đi, An Nhu cảm thấy tầm mắt mình rất thấp, đối diện là Bạch Sùng Đức đang vỗ tay: “Sênh Sênh, vào lòng ba này!”

Bà Triệu đứng bên cạnh Bạch Sùng Đức, tươi cười rạng rỡ: “Sênh Sênh, đừng nghe ba thúi của con, đến chỗ mẹ đi này!”

Bên cạnh bà Triệu có một cậu bé không lớn lắm, tóc bị cạo trọc, ngang ngược giơ tay: “Sênh Sênh, đến chỗ anh đi, anh dẫn em ra ngoài chơi!”

Có vẻ ra ngoài chơi hấp dẫn hơn, An Nhu cảm thấy mình đang cố gắng đi đến chỗ cậu bé, lảo đảo nghiêng ngả chưa ổn định lắm.

Cảnh tượng lại thay đổi, bà Triệu dịu dàng không thấy nữa, trước mặt là khuôn mặt dữ tợn của bà An.

“Thằng súc sinh này, giống y như mẹ mày, sao mày đói bụng ba ngày rồi mà vẫn chưa chết đi!”

Cánh tay bị véo đến phát đau, nhưng An Nhu không có sức để khóc. Đột nhiên một người đàn ông mở cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy bà An và đứa trẻ, ông ta gần như phát điên.

“Đây không phải là con trai của nhà họ Bạch sao! Quả nhiên là do cô làm, tôi phải báo cảnh sát!”

“An Hải! Cả ngày anh nghĩ đến con hồ ly tinh đó thì thôi đi, giờ anh còn muốn tống tôi vào tù!” Bà An nổi giận đùng đùng, xô xát với người đàn ông. Bà An dùng sức đánh người đàn ông, người đàn ông lui về phía sau đã giẫm phải thứ gì đó, dưới chân trượt đi, ngửa ra sau đυ.ng đầu vào góc tủ.

Sau đấy người đàn ông không còn nhúc nhích. Bà An sững sờ tại chỗ, cuống quýt đè lại vết thương đang chảy máu của người đàn ông.

“An Hải, An Hải, anh đừng dọa em sợ!”

Cửa phòng mở ra, một cậu bé đi tới, nhìn thấy tất cả trước mặt: “òa” một tiếng đã khóc lên.

“Lâm Lâm!” Bà An nhào tới cửa, che đi tầm mắt của đứa trẻ: “Đừng nhìn, mẹ lập tức gọi bác sĩ đây!”

An Nhu lẳng lặng nhìn máu tươi của người đàn ông loang ra. Màu đỏ chói mắt nhuộm khắp nơi, phủ kín cảnh tượng trong mơ.

“Nhu Nhu!”

Hình như có người đang lắc vai mình, còn sờ mặt mình nữa. An Nhu cố gắng giãy dụa từ trong mơ, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt của Mạc Thịnh Hoan, còn có sự quan tâm thầm lặng trong đôi mắt đen như mực của anh.

Giống như từ địa ngục đến nhân gian trong nháy mắt, An Nhu cố gắng ổn định hơi thở, bất chấp hết tất cả, giơ tay ôm chặt người trước mặt.

An Nhu đã gặp rất nhiều máu tươi, nhưng dường như hình ảnh trong mơ còn mang theo sợ hãi và bất lực cùng xông tới, khiến cho người ta khϊếp vía.

Cả người bị người đàn ông trước mặt chậm rãi ôm chặt, cơ thể dán chặt vào nhau. An Nhu gần như có thể nghe được nhịp tim vững vàng của Mạc Thịnh Hoan.

“Tôi, tôi mơ thấy ác mộng.” An Nhu hít sâu, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là hơi thở trên người Mạc Thịnh Hoan.

Không hiểu sao lại khiến cho người ta yên tâm.

Bàn tay sau lưng nhẹ nhàng vỗ về, giống như dỗ dành đứa trẻ, mang đến chút cảm giác an toàn.

“Tôi mơ thấy rất nhiều, cảnh tượng trong mơ giống y như thật.” An Nhu dần dần bình tĩnh lại.

Người đàn ông tên An Hải trong mơ là chồng của bà An. An Nhu hầu như chưa từng gặp ông ta, An Hải trong trí nhớ của cậu vẫn luôn nằm trên giường bệnh, trên người gắn đủ loại máy móc.

Ông cụ An qua đời sớm, nhà họ An chỉ có một đứa con trai độc đinh. Sau khi tuyên bố với bên ngoài là An Hải bị bệnh nặng, nhà họ An cơ bản đều do bà An chống đỡ. Bà An sắp xếp người nhà mẹ đẻ vào công ty của nhà họ An. Một nửa công ty đều là họ hàng, người nào cũng ngồi không ăn bám, nhà họ An phá sản cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Năm đó An Hải bỗng nhiên bị bệnh nặng, kéo theo không ít người bàn tán. An Nhu nhớ lại cảnh tượng trong mơ, lại nhịn không được hoài nghi.

“Nhu Nhu.” m cuối trong trẻo lạnh lùng quét qua đầu qua tim An Nhu, bàn tay vỗ về sau lưng càng dịu dàng hơn.

“Anh Mạc.” Đáy lòng An Nhu mềm nhũn, ôm chặt Mạc Thịnh Hoan, cằm cọ cọ lên đầu vai người đàn ông.

“Cảm ơn anh.”

Trên người chú giống như có ma lực vậy, có thể khiến cho An Nhu bình tĩnh và yên lòng chỉ trong thời gian ngắn.

Điện thoại ở đầu giường rung lên hai tiếng. An Nhu không muốn xem, ôm Mạc Thịnh Hoan không muốn buông tay.

Không biết qua bao lâu, An Nhu dựa vào Mạc Thịnh Hoan ngủ gật. Lúc cậu tỉnh lại đã là nửa tiếng sau.

Cậu ngẩng đầu nhìn, chú ôm mình cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhận ra An Nhu tỉnh lại, Mạc Thịnh Hoan thản nhiên mở mắt, hàng lông mi dài như quét qua đáy lòng An Nhu, khiến đáy lòng cậu rộn rạo.

An Nhu hơi lưu luyến rời khỏi vòng tay của chú. Cậu đứng dậy, đang định cầm điện thoại xem giờ, không ngờ lại nhìn thấy tin nhắn từ số lạ gửi tới.

‘Chào An Nhu, là ba, Bạch Sùng Đức đây. Ba rất muốn nói chuyện riêng với con một chút, không biết con có thời gian không?’

An Nhu nhớ lại cảnh tượng trong mơ, cậu mím môi, soạn tin nhắn.

‘Tôi có thời gian sau khi tan học trưa mai lúc 12 giờ.’

Sau khi phân vân một lát thì nhấn “gửi đi”, An Nhu im lặng một lát, bên kia nhanh chóng trả lời lại.

‘Cảm ơn con rất nhiều, con quyết định địa điểm đi, ba sẽ tới đúng giờ.’

Tiết học thứ hai kết thúc vào buổi trưa. An Nhu ngồi trong quán cà phê cách trường không xa, gửi một tin định vị cho Bạch Sùng Đức.

An Nhu đợi không đến mười phút, một chiếc xe dừng bên ngoài quán cà phê. Bạch Sùng Đức đi từ trong xe ra, trong tay cầm một kẹp tài liệu, bước nhanh vào trong quán cà phê. An Nhu thấy vậy, vẫy tay với người đàn ông.

Bạch Sùng Đức nhìn thấy thiếu niên vẫy tay, mỉm cười nhanh chóng đi tới, ngồi xuống đối diện An Nhu.

“Cảm ơn con bằng lòng gặp mặt ba.” Bạch Sùng Đức nhìn chăm chú cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt vô cùng hiền dịu.

“Có muốn uống gì không ạ?” An Nhu đưa thực đơn cho Bạch Sùng Đức: “Đồ uống ở đây đều rất rẻ, có lẽ ông uống không quen.”

“Có gì mà uống không quen chứ.” Bạch Sùng Đức mỉm cười, khóe mắt lộ ra mấy nếp nhăn: “Con muốn uống gì?”

An Nhu nhìn Bạch Sùng Đức đối diện. Ông ấy đã già hơn nhiều so với hình ảnh trong mơ.

“Tôi muốn một ly trà chanh đào đánh đá.”

“Ba cũng nếm thử.” Bạch Sùng Đức gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ uống.

Trong thời gian chờ đồ uống, An Nhu thấy Bạch Sùng Đức lấy ra thứ gì đó từ trong kẹp tài liệu.

“Ba muốn cho con xem những tài liệu này.” Bạch Sùng Đức cẩn thận mở tài liệu ra rồi đẩy qua.

An Nhu cúi đầu, thấy đây là hai bản báo cáo xét nghiệm DNA.

“Bản này là Bạch Tiêu nó lấy tóc của An Lâm làm giám định.” Bạch Sùng Đức lần lượt giới thiệu: “Còn bản này là làm xét nghiệm máu dưới sự chủ trì của bà An.”

An Nhu lật hai phần tài liệu đến trang cuối cùng. Tóc của An Lâm giám định không khớp, một bản xét nghiệm máu khác lại tương thích.

“Vì để nghiệm chứng lại, bọn ba đã lén lấy máu của An Lâm, làm xét nghiệm lại.” Bạch Sùng Đức lại lấy ra một bản báo cáo giám định, chu đáo lật đến trang cuối cùng đưa cho An Nhu.

Kết quả không tương xứng.

“Ba không biết có phải bà An đã nói gì đó với con hay không, cho nên con mới chắc chắn An Lâm là con trai thất lạc của ba mẹ. Nhưng kết quả thật sự là cậu ấy không phải là con trai của ba mẹ.” Bạch Sùng Đức nói chậm lại, để cậu thiếu niên trước mặt nghe rõ ràng.

“Con mới là con của ba và Minh Nguyệt.”

An Nhu im lặng hồi lâu, không biết phải mở miệng như thế nào.

Thấy nét mặt không hề bất ngờ của cậu thiếu niên, Bạch Sùng Đức đoán An Nhu đã biết kết quả này.

“Ba mẹ biết, con đã chịu rất nhiều khổ cực ở nhà họ An.” Bạch Sùng Đức hạ giọng, tha thiết lên tiếng: “Ba mẹ tìm con đã lâu, đã dùng năng lực lớn nhất của mình rồi. Ba và mẹ con, anh trai của con không có lúc nào là không nhớ đến con cả.”

An Nhu im lặng cúi đầu.

“Con đã gặp mẹ con rồi, con có thể nhận ra, trạng thái tinh thần của bà ấy không được tốt. Ngày hôm qua bà ấy không phải cố ý dọa con đâu. Sau khi con thất lạc, ngày nào bà ấy cũng rửa mặt bằng nước mắt, bị trầm cảm nghiêm trọng, bà ấy ăn không ngon, làm gì cũng không cảm thấy vui vẻ. Điều giúp bà ấy cố gắng sống là lòng tin tìm được con.

Còn có Bạch Tiêu, anh trai của con nữa. Nó vẫn luôn tự trách mình, cho rằng con thất lạc là lỗi của nó. Ban ngày nó đi theo đám người lớn tìm con, ban đêm lại khóc với mẹ, khóe mắt thực sự đã sinh ra nốt ruồi lệ.

Ba cố gắng chống đỡ gia đình, bởi vì ba vẫn tin chắc rằng, con trai của ba rất kiên cường. Nó sẽ cố gắng sống sót ở đâu đó trên thế giới này, nó sẽ chờ gia đình chúng ta đoàn tụ.”

Mắt Bạch Sùng Đức đỏ lên, người đàn ông cao lớn đối mặt với con trai mình, vành mắt ngấn nước.

“Ba cũng biết, nhà họ An khiến con cảm thấy, có lẽ ba mẹ trên đời này đều như vậy. Nhưng ba mẹ không phải như vậy, ba mẹ vẫn luôn yêu thương con.

Hằng năm, ba mẹ đều sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho con. Mỗi khi đến ngày lễ, ba mẹ đều nhớ đến con, chưa từng quên khoảnh khắc nào.

Con chưa từng làm ba mẹ, có lẽ không có cách nào để hiểu rõ tâm tình của ba mẹ. Sau khi con thất lạc, ba mẹ đã trải qua cuộc sống đen tối nhất. Ngày hôm qua, đằng sau con, lần đầu tiên ba nhìn thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của Minh Nguyệt.

Cả nhà thật sự rất yêu con, rất nhớ con.”

An Nhu ngẩng đầu nhìn Bạch Sùng Đức, sống mũi cay xè.

Tôi cũng từng làm ba.

Tôi cũng rất nhớ con của mình.