Hai bên tròn mắt nhìn nhau. Tiểu Hy ngày sau đó lùi lại một bước rồi đóng của lại. Ngồi thụp xuống trước cửa, gục mặt xuống đầu gối. Người trong phòng cởi nhanh bộ y phục cũ, lập tức khoác lên nội y mới, lớp đệm, sau đó ngoại y cuối cùng là hoàng bào. Hành động nhanh thoăn thoắt như để che đi sự ngượng ngùng.. Rồi e hèm mấy cái như cho gọi người vào. Tiểu Hy đẩy nhẹ cửa, nhìn vào liền chạm mắt với Hoàng thượng, giật mình dẫn đến cửa bị đẩy mạnh, nàng bước vào.
Hoàng thượng ngồi vào bàn làm việc, nàng quỳ ở dưới hệt như một buổi tra xét:
- Ngươi có lời nào để giải thích không?
- Không thưa bệ hạ, xin bệ hạ hãy đưa ra hình phạt nếu muốn
Câu trả lời được thốt lên, nàng không ngẩng đầu, đúng là đây không phải lỗi của nàng, hoàng thượng nên thay y phục ở một nơi riêng tư hơn. Còn nạn nhân bây giờ lại biến thành kẻ xấu, hoành thượng không ngờ đó lại là câu trả lời của người như hoàng hậu.
- Ngươi...cả gan nhìn long thể. Ta chưa thấy ai xấc xược như vậy. Giảm số lượng buổi học xuống, đó là hình phạt.
- Sao? Nhưng chúng ta đã thống nhất rồi ạ. Xin hoàng thượng đưa ra hình phạt khác.
Những lời này thực sự khiến người ngồi bên trên thấy ngạc nhiên. Không bao che, không giải thích, lại đi xin án phạt. Người trước mặt có phải Thừa Kim Oanh mà hắn biết không? Nghĩ vậy cũng thả lỏng cơ thể:
- Giờ chẳng phải cuối thu sao? Đầu mùa đông hoàng hậu sẽ nhận được hình phạt thích hợp.
Nói vậy là sao chứ? Là chưa nghĩ được nên làm gì với trọng tội này hay muốn cho nàng nếm trải hình phạt một cách bất ngờ? Dù hình phạt là gì đi nữa thì cũng không đến nỗi tra tấn đâu nhỉ? Nàng hành lễ xong định chuồn thì nghe thấy:
- Ngày mai ở giảng đường hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
...
Ngày thứ hai
Như mọi khi, anh vua trẻ được đoàn tùy tùng hộ tống đến giảng đường. Tiểu Hy đã đứng chờ ở đó, đang mò hoa bắt bướm thì nghe thấy tiếng "e hèm" của ai đó liền giật mình, nghiêm chỉnh bái kiến. Tất cả đều ngạc nhiên khi thấy Hoàng hậu mặc giáp phục, thân hình trông cứng cáp, tóc tai búi lên gọn gàng, áo giáp trên người đậm chất con nhà quan võ
- Tất cả lui xuống đi, không cần đi theo bệ hạ.
Nhà vua nhìn người của mình lần lượt rời đi mà trong lòng không khỏi bất an. Hằng ngày đi đâu cũng có người đi theo bảo vệ, phục vụ, hôm nay nữ nhân này ăn mặc chỉnh tề như thế này, lại cho người rời hết đi như vậy là có ý gì? Sau đó Tiểu Hy đưa Trần Thần đến chỗ tướng Trương Giai Thụy chính là Võ Thiên Môn là nơi huấn luyện và đào tạo binh sĩ, kho chứa vũ khí và là thao trường lớn nhất hoàng cung. Ngày ngày đến đây kiểm tra binh tình những chàng đứng nhìn từ trên cao, hôm nay xuống dưới, cùng tầm nhìn với mọi người mới thấy nơi này rộng lớn, bầu trời nhìn lên cao hơn, hay do ở xa hơn nên thấy cao hơn? Bọn Trương Giai Thụy, Tiểu Hy đưa một bộ lính phục, rồi đẩy người vào trong lều, hoàng thượng bất đắc dĩ phải cởi hoàng bào mà khoác lên bộ lính phục, bước ra với vẻ mặt ngơ ngác, chàng nhìn bản thân từ trên xuống dưới, thắc mắc:
- Này, tại sao trẫm phải mặc thứ này chứ?
- Ngài không thấy ở đây có nhiều binh lính như vậy sao? Nếu họ thấy bệ hạ cũng phải tập luyện cơ cực như họ, họ sẽ lo lắng cho an nguy của người – Trương đại nhân giải thích.
- Phải phải, nên để họ nghĩ bệ hạ cũng là lính – Tiểu Hy bồi thêm.
Nhìn quanh nơi mình đang đứng, lại nhìn vào y phục cùng với lời nói của hai người này "tập luyện cơ cực", học bá cũng phần nào đoán được hôm nay cần làm gì. Quả đúng như dự đoán, Trương Giai Thụy ném cho chàng một thanh kiếm – là loại kiếm mà các binh sĩ vẫn hay sử dụng, rồi nói như gạt hết cung quy:
- Hôm nay, đối thủ của ngài, là ta.
Nói rồi lao đến tấn công những đường cơ bản. Trương tướng vung kiếm lên cổ, thanh kiếm của đối thủ ngày lập tức chắn ngang mà đỡ, không trụ được, chàng hất thanh kiếm với lực mạnh nhất khiến Trương tướng phải lùi lại tuy vậy vẫn không bỏ cuộc. Trương Giai Thụy điều khiển thanh kiếm chém đường ngang qua hai chân đối thủ, Trần Thần theo phản xạ nhảy lên cao. Trương Giai Thụy phát hiện kỹ năng phòng thủ của đối phương không tệ, có điều kỹ năng tấn công cần bồi đắp thêm.
Trần Thần vừa đỡ kiếm vừa quan sát các chiêu thức, cách đánh của Trương tướng cũng học hỏi được không ít. Nhưng xét về nhiều mặt, vị hoàng thượng trẻ không bằng một tướng quân dày dặn kinh nghiệm quân cơ chiến sự. "Keng" Thanh kiếm của học bá vụt khỏi tầm tay, Trương Giai Thụy kề kiếm sát cổ. Sau màn tập luyện, hai bên mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng Trần Thần cũng được ngồi nghỉ.
Trương đại tướng cùng Tiểu Hy tập luyện. Mới đầu Trương tướng quân đánh rất nhẹ tay, sau đó mạnh tay lên dần, tất nhiên chưa dùng toàn bộ sức lực. Bắp tay Trương Giai Thụy dùng lực điều khiển thanh kiếm chém thanh kiếm của đối thủ khiến nó văng ra xa, đường kiếm tiếp theo là kề lên cổ nàng, Tiểu Hy nhanh chân ngồi thụp xuống khiến kiếm kia chém hụt. Trương Giai Thụy đâm thẳng vào bụng, nàng xoay người, kiếm lại hụt. Trương đại nhân vốn định thu kiếm về, không ngờ bị hoàng hậu dùng chân đá mạnh lên trời, những ngón tay thon thả bắt lấy thanh kiếm, cuối cùng kề lên cổ Trương tướng.
Kiếm ông lại kề cổ ông.
Cuối cùng tướng quân kia phải chịu thua:
- Tại hạ chịu thua, giây phút ta khiến thanh kiếm của hoàng hậu văng ra xa, vốn tưởng sẽ có thể kết thúc trận này, không ngờ quá chủ quan lại bị chính kiếm của mình kề lên cổ của mình. Hoàng hậu quả là văn võ song toàn
- Trương đại nhân quá lời - Tiểu Hy đáp lại
- Vậy hạ thần cáo lui
Trương tướng quân lại quay lại công việc chỉ huy thường ngày. Tiểu Hy bước đến ngồi bên cạnh học bá. Tay đưa lên lau bớt mồ hôi. Cả hai ngước lên nhìn bầu trời đã về trưa. Tâm tư cả hai khó đoán. Trần Thần giống Trương Giai Thụy cũng tưởng hoàng hậu sẽ thua sau khi mất kiếm, chỉ không ngờ sau đó...Tiểu Hy không ngờ những chiêu thức học được lúc tập luyện để quy phim lại có thể áp dụng vào nơi này, nhưng đạo cụ chính là đạo cụ, khi cầm hàng thật mới thấy kiếm nặng.
- Trẫm làm vua mà không bằng hoàng hậu của mình.
- Đã nói không có danh xưng Hoàng thượng, hoàng hậu rồi - sau đó là một quãng ngừng, tông giọng cũng hạ xuống - Nghệ thuật đứng đầu là lãnh đạo những kẻ giỏi hơn mình. Hôm nay đến đây thôi.
Nàng nói rồi cũng đứng dậy. Đi được một quãng thì nhớ đến một chuyện:
- Cô đơn để thống lĩnh bầu trời, câu nói ngày hôm nay.
Trần Thần nhìn dáng vẻ này, phòng thái bước đi, cách ăn nói đó của hoàng hậu cảm giác như vẻ lạnh lùng của bản thân bị con người đó cướp mất rồi.
...
Ngày thứ ba. Chàng ngồi đợi ở giảng đường không thấy người đến. Một nô tài chạy vào cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng:
- Khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậu định tự vẫn ở Thủy Lâu Cung.