- Xuân Liên, người làm ồn cái gì? Hoàng hậu nhà ngươi lại gây chuyện nữa đúng đúng không?
- Đây là chuyện sống chết, mong hoàng thượng xem xét - Đối mặt mặt với thái độ bình chân như vại đó, Xuân Liên chỉ có thể nói như vậy, sau cùng hoàng thượng cũng phải đến Thủy Lâu Cung.
Thủy Lâu Cung được xây dựng ở giữa một dòng song. Bốn bề có hoa sen, bèo xanh bát ngát. Ở giữa là tổng thể kiến trúc bằng gỗ một tầng. Quả nhiên ở chỗ nước không có bèo có sen nổi lên một bàn tay giãy dụa hất nước tứ tung. Hoàng thượng nhnh chóng cởi long bào lao xuống nước, bởi ra chỗ có bàn tay kia. Một thái giám hoảng hốt kêu lớn:
- Bệ hạ không biết bơi, người đâu mau xuống cứu bệ hạ.
Trần Thần xuống nước chỉ chìm dần xuống song vẫn cố gạt bỏ luồng nước cố đẩy cơ thể đến chỗ người mờ ảo trước mặt, nắm được cổ tay hoàng hậu, chàng cố kéo lên, nhìn xuống thì thấy một mớ rong rêu đang quấn lấy bắp chân nàng. Cả hai người họ ảm thấy l*иg ngực nhức nhối, một người không biết bơi, một người ở dưới nước quá lâu, trong người cũng không chịu nổi, nước tràn vào hai khuôn miệng đang thở những hơi thở yếu ớt cuối cùng.
...
Trong tẩm cung, bao nhiêu người vây quanh Đế Hậu.
- Bệ hạ, bệ hạ
Đôi mắt mở ra đầy nặng nề, hành động tiếp theo là ho ra nước sặc sụa. Xung quanh bao nhiêu con mắt đang nhìn chăm chú. Chàng nhìn sang bên cạnh. Hoàng hậu nằm bên cạnh mình, người ngợm đã được thay y phục mới, mái tóc vẫn ướt nhẹt, da dẻ trắng bệch. Bên cạnh có Xuân Liên khóc nức nở vì chủ tử thành ra thế này.
- Ra ngoài hết đi, Xuân Liên ở lại. – Hoàng thượng ra lệnh cho tất cả.
Mấy người không liên quan đều cáo lui.
- Tại sao nha đầu nhà người lại để hoàng hậu thành ra như vậy? – Câu hỏi được đưa ra với ngữ khí trầm thấp những ảm đảm, lạnh nhạt. Xuân Liên quỳ xuống:
- Xin bệ hạ bớt giận, là lỗi của tiểu nhân. Lúc đó, hoàng hậu sai tiểu nhân mang trà, lúc quay lại đã không thấy người đâu, chỉ thấy mãi tóc xõa ra hòa vơi làn nước
- Vô dụng. Nhìn vào ai cũng biết chỉ là tai nạn, vậy mà người báo là tự vẫn?
Xuân Liên càng run sợ, khúm núm cúi đầu không dám ngẩng mặt.
- Ra ngoài.
Hoàng thượng nằm chung một giường với hoàng hậu, cố gắng nằm xa nhất có thể, không để nàng vào tầm mắt. Thiết nghĩ vì sao lại xả thân cứu nữ nhân này, chàng vì người này mà đánh mất người mình yêu.
.
- Thẩm Tiên, nàng cầm lấy
Chàng đưa bông hoa màu đỏ cho thiếu nữ trước mặt, đối phương đủ thông minh để hiểu ẩn ý bên trong bông hoa lập tức rụt rè lùi lại phía sau. Nụ cười trên môi Trần Thần vụt tắt. Thẩm Tiên cúi đầu nhìn bông hoa mẫu đơn trên tay thái tử:
- Chuyện này...
.
"Mình lúc đó đã đưa bông hoa mẫu đơn đẹp nhất cho nàng ấy vậy mà"
.
- Thái tử, thái tử, Oanh nhi đến thăm ngài đây. A, hoa mẫu đơn, có phải cho ta không? – Vừa dứt lời, Thừa Kim Oanh cướp lấy bông hoa vốn đang hướng đến phải Thẩm Tiên rồi cài lên tóc.
.
"Giờ thì hay rồi, hành động cướp quốc hoa của người lúc đó biến người trở thành quốc mẫu, người đáng lẽ trở thành Hoàng hậu lúc đó phải là Quách Thẩm Tiên"
.
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng
- Thái tử, con cũng đã đến tuổi thành thân...
- Thừa Kim Oanh không được
- Tiệc chiêu đãi vừa kết thúc, bộ mặt cười cười nói nói của con giờ cũng cất vào rồi à? Oanh nhi làm Thái tử phi, sau này khi lên ngôi con muốn phong bao nhiêu phi tần đó là chuyện của con – Trước thái độ phản đối gay gắt của thái tử, hoàng thượng chỉ ung dung đáp lại như vậy.
..
Tiếng ngựa phi, tiếng người thúc ngựa náo loạn trong đêm. Ngựa lao về phía trước không ngại bóng tối. Ô mã dừng lại trước cửa một hộ dân. Nam tử trên ngựa trèo xuống, gõ cửa mấy cái, cả người rối bời không đợi được:
- Cho hỏi công tử tìm ai?
- Quách tiểu thư có nhà không?
- Quách tiểu thư...à cô ấy cùng thân mẫu rời khỏi đây mấy ngày rồi.
- Ngươi có biết họ đi đâu không? – Đáp lại là một cái lắc đầu.
Thái tử đứng hình, lặng người một lúc. Cánh cửa cũng đóng lại trước mặt. Thật trớ trêu, thật phũ phàng. Cánh cửa như đóng lại nỗi mong chờ của chàng, giọt lệ rơi xuống gò má.
.
Tiếng chân bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoàng thượng. Đó là một người dong dỏng cao, y phục đen từ đầu đến chân, tóc buộc cao đuôi ngựa, mặt đeo mạn màu đen, tay cầm một thanh kiếm. Thanh âm thâm trầm vang lên trong căn phòng:
- Bệ hạ, đã xử lý xong bảy tên hoạn quan rồi.
- Lui xuống
Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Tiểu Hy bên cạnh vô tình nghe được hết cuộc đối thoại ngắn gọn. Lúc người mặc y phục đen đi ra đến cửa cũng là lúc thái y đeo túi đồ nghề đi vào, y lấy làm lạ ngoái đầu nhìn người vừa đi ra...
- Thần y tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu.
Người xưng thần y bắt đầu chữa trị. Vua và hoàng hậu được bắt mạch, sắc thuốc, sau đó nghỉ ngơi. Cả hai nằm cả buổi sáng trên giường.
- Bệ hạ, dám hỏi ai đã cứu thần thϊếp vậy?
- Thợ lặn trong hoàng cung
Thực tế đúng là không phải chàng đã trực tiếp cứu hoàng hậu, nhưng vẫn là người đầu tiên lao xuống cứu người. Nghĩ lại càng thấy không đáng, bẩn tay.
Chiều
Tiểu Hy trăn trở, lật qua lật lại. Khó chịu trong người. Sau đó bật dậy, gạt chăn sang một bên, kéo hoàng thượng theo sau
- Đi thôi
...
Tiếng móng ngựa phi, dậm mạnh xuống đất. Những hàng cây bỗng chốc lùi về phía. Tiếng ngựa hí khi kéo dây cương. Cả hai nhảy xuống. Xung quanh toàn là cây cối rậm rạp bao phủ tầm nhìn.
- Bài học ngày thứ ba: săn bắn – Sư phụ mở màn, sau đó ném cho đối phương một cây cung.
- Tay trái cầm cung đưa thẳng ra trước mặt, tay phải rút mũi tên sau đó...
Mũi tên đầu tiên được bắn ra, học bá chỉ được bắn vào thân cây gần nhất
- Dây cung căng quá – Học bá than vãn
- Căng nên phải dùng lực đểkéo chứ, hướng mũi tên nhắm vào mục tiêu - Nàng vừa nói vừa đến gần điều chỉnh dây cung, lúc nắm tay hình "quả đấm" của học trò ra sau mang tai. - Rồi, bắn đi -Khi chỉnh xong tư thế, nàng quay sang , bất giác giật mình. Khoảng cách quá gần rồi, lập tức buông tay rồi lùi lại.
Tiếng chân ngựa lại rầm rập trên đất. Hai chú ngựa, hai con người hướng về phía hoàng hôn, chân trời nhuốm màu hồng đỏ, sau lưng bóng tối đang dần bao phủ lấy bầy trời và không gian.
- Nếu là thợ săn, cần tiết kiệm thời gian, có sức bền để theo kịp mục tiêu.
- Nếu là con mồi?
- Trốn thật kĩ, chờ thợ săn kiệt sức, nếu là hổ gầm một tiếng, nếu là thỏ, nhanh chân chạy trốn.
Học bá cũng hiểu ẩn ý bên trong hai câu nói kia. Nếu bị biến thành con mồi nên án binh bất động, chờ thời cơ thích hợp để phản công. Trần Thần - chàng cũng đang làm như thế.