Sắc Thụ Hồn Cùng

xx

Edit: Bơ

Sự hiện diện của cô, còn quan trọng hơn so với cha mẹ hắn.

Không biết từ khi nào, loại tình cảm này dần biến chất.

Tình cảm đầu đời của thiếu niên, cứ thể trong lòng trong mắt chỉ chứa được một người.

Thế nhưng cô cái gì cũng không biết.

Hiện giờ, người đàn ông kia đã tìm đường chết. Giang Vô Ngôn nghĩ liệu có phải đó là do lời cầu nguyện ngày ngày đêm đêm của hắn đã linh nghiệm, cuối cùng thì trời cao đã rủ lòng thương rồi phải không?

Cô là người cướp lấy trái tim của hắn, khiến hắn sớm đã tương tư thành bệnh, tẩu hỏa nhập ma.

Cõng cô cả một quãng đường về đến nhà. Giang Vô Ngôn ôm Tô Cẩm Thư vào phòng, đặt lên giường.

Thật kỳ lạ, hắn không hề cảm thấy mệt.

Chỉ có hưng phấn đến phát điên.

Nhưng trên mặt vẫn ra vẻ chính nhân quân tử, hỏi thử, "Chị A La, chúng ta đã về đến nhà, chị tỉnh chưa? Rửa mặt đi rồi ngủ tiếp."

Tô Cẩm Thư cau mày, mặt vùi vào gối ngủ thϊếp đi.

Giang Vô Ngôn lại gọi thêm vài tiếng, thấy cô vẫn không đáp lại, giấu đầu lòi đuôi mà nói, "Vậy em… Em giúp chị rửa mặt nhé?"

Ánh đèn mờ ảo trong phòng ngủ hắt vào khiến làn da của cô càng thêm bóng bẩy như ngọc.

Hai mắt hắn sáng ngời, hắn đi pha nước ấm, thấm ướt khăn rồi cúi người ngồm xổm trước giường, nhẹ nhàng lau cho cô.

Nhìn đôi lông mày thanh tú và đầu mũi nhỏ đến mê muội.

Khi lau đến môi, động tác của hắn chậm lại, ngón tay từ khăn lau đi ra, thật cẩn thận mà vuốt ve.

Nơi đó thật mềm, giống như nhung tơ thượng hạng, mềm mại ấm áp, ẩn bên trong là hàm răng trắng như tuyết.

Hắn bị mê hoặc, từng chút từng chút tiến tới.

Giống như ngậm lấy những cánh hoa đang nở rộ, từng chút một mυ'ŧ lấy chúng, hương vị tuyệt không thể tả.

Cô đang mơ màng ngủ, hoàn toàn không có khả năng phòng vệ. Trước hành động táo bạo của hắn còn hơi hé miệng ra, tựa như một lời mời thầm lặng.

Giang Vô Ngôn đương nhiên cho rằng nếu từ chối thì quá bất kính rồi.

Hôn và hôn, không biết từ khi nào, hắn đã đem Tô Cẩm Thư đè dưới thân.

Tô Cẩm Thư dường như cảm thấy hơi nặng nề, khẽ hừ một tiếng, lấy tay đẩy hắn ra.

Giang Vô Ngôn đã không thể dừng lại, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, giam chúng trên đỉnh đầu.

Hôn đến khi cô thở hổn hển, hôn đến khi cả người hắn phát đau.

Đầu óc cứ như một cây cung không có người điều khiển, khó khăn lắm mới kéo được bản thân lại.

***

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Cẩm Thư chỉ cảm thấy môi mình đau rát.

Cô soi gương một lúc lâu, sau đó quay sang hỏi Giang Vô Ngôn, "Vô Ngôn, hôm qua say rượu chị có làm gì không? Không có phát điên đấy chứ?"

Giang Vô Ngôn chột dạ không dám nhìn, trả lời qua loa, "Không làm gì cả, em đưa chị về rồi chị ngủ luôn."

"Thật không?" Tô Cẩm Thư bán tính bán nghi nhưng cũng không có hỏi gì thêm.

Giang Vô Ngôn âm thầm thở hắt, trong lòng lại có chút mất mát.

Những ngày sau đó, vì không yên tâm và sợ Tô Cẩm Thư làm những chuyện dại dột, tần suất Giang Vô Ngôn đến nhà Tô Cẩm Thư tăng dần. Hắn cũng dần trở lại dáng vẻ hoạt bát, nói càng ngày càng nhiều, cả ngày dùng mọi cách dỗ cho cô vui vẻ hơn.

***

Vào tháng 12, mùa đông đến, Tâm Ma đã hoàn thành quá trình thu thanh.

Một nhóm người đi đến Thiên Đường Thế Kỷ tham gia buổi gặp gỡ người hâm mộ.

Tô Cẩm Thư lên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trời chuyển lạnh đột ngột khiến cô có chút cảm mạo, vẻ mặt uể oải.

Một ly nước nóng nhét vào tay cô, Giang Vô Ngôn cúi người sờ trán cô, nói, "Chị A La, uống thuốc đi."

Người ở ghế trước cười nói, "A La, em trai này của cô cũng quá quan tâm đi, thậm chí còn tốt hơn cả cách bạn trai tôi chăm sóc cho tôi."

Tô Cẩm Thư cười, xoa đầu Giang Vô Ngôn, "Bọn tôi cùng nhau lớn lên, quan hệ tốt như chị em ruột thịt."

Ánh mắt Giang Vô Ngôn liền trở nên ảm đạm.

***

Khi đến nơi đã có một lượng lớn người hâm mộ tụ tập, thấy xe buýt tiến vào liền liên tiếp hét lên.

Trong số đó có không ít người vì thích giọng của Giang Vô Ngôn nên muốn đến xem dáng vẻ bên ngoài của vị đại thần này.

Khi xuống xe, Giang Vô Ngôn theo sát Tô Cẩm Thư, luôn miệng dặn dò cô phải cẩn thận.

Thời điểm chính thức ra mắt, Giang Vô Ngôn, Tô Cẩm Thư và đội hình l*иg tiếng cùng nhau lên sân khấu.

Giang Vô Ngôn có làn da đẹp, cho dù có ăn mặc kín đáo cùng trang điểm che đi nhưng vẫn bắt mắt vô cùng.

Rất nhiều nữ sinh hét lên, "Tiêu Tá! Tiêu Tá! Em yêu anh!"

Giang Vô Ngôn gãi gãi đầu, nở một nụ cười ngượng ngùng, "Chào mọi người, tôi là Giang Vô Ngôn, chịu trách nhiệm l*иg tiếng cho Tiêu Tá trong "Tâm Ma"."

"A a a a!" Tất cả các cô gái sớm đã không chịu nổi.

Tô Cẩm Thư từ lâu đã nổi tiếng trong giới, có rất nhiều người hâm mộ, phần lớn là nam, luôn trung thành và ủng hộ cô hết mình.

Một nam sinh cao lớn lao lên sân khấu, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ lớn, đứng trước mặt Tô Cẩm Thư nói, "A La, em thích chị! Hãy nhận hoa của em!"