Edit: Bơ
Tô Cẩm Thư cười cười nhận lấy bó hoa, "Cảm ơn."
Nam sinh ăn vạ không chịu đi, "Em có thể ôm chị một cái được không?"
Tô Cẩm Thư còn chưa trả lời thì Giang Vô Ngôn đã chắn người phía trước, cười từ chối, "Không thể, bởi vì tỷ tỷ là của riêng ta."
Lời này của hắn một câu hai nghĩa nhưng mọi người đều cho rằng hắn đang nhập vai nhân vật nên không khỏi cười to một trận.
Bầu không khí càng trở nên náo nhiệt.
Người dẫn chương trình đi lên sân khấu thực hiện một cuộc phỏng vấn với Giang Vô Ngôn và Tô Cẩm Thư.
"Cậu Giang, tôi nghe nói cậu chỉ mới 19 tuổi, nhưng khi xem "Tâm Ma", tôi cảm thấy cậu rất thành thạo trong việc chuyển đổi các cảm xúc khó nhằn, xin hỏi, làm thế nào để cậu làm được điều đó?"
Giang Vô Ngôn liếc nhìn Tô Cẩm Thư một cái, cười nói, "Là chị A La của tôi đã dẫn dắt tôi vào nghề, kỹ năng và cảm xúc, đều là chị ấy dạy cho tôi."
Kỹ năng là từ chính miệng cô giảng dạy, còn cảm xúc – là thứ đã bị chôn vùi trong nhiều năm.
Người dẫn chương trình đi theo ánh mắt của hắn sang Tô Cẩm Thư, cười hỏi, "Vậy thay mặt những người hâm mộ ở đây, tôi xin hỏi cậu thêm một vấn đề. Ở ngoài đời, cậu thích mẫu người con gái như thế nào?"
Lông mi Giang Vô Ngôn rũ xuống, trong lòng tràn ngập sự cô đơn, nghiêm túc nói, "Tôi thích người con gái có mái tóc đen dài, đôi mắt cong cong, cười lên thật dịu dàng, à, đúng rồi, còn phải nấu ăn thật ngon."
Mỗi một câu hắn đều liếc nhìn Tô Cẩm Thư một lần, đáy mắt tràn đầy tình ý, kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được.
Người dẫn chương trình sớm đã nhận ra được cái không khí vi diệu kia, hỏi, "Đó có phải… là vị sư tỷ của Tiêu Tá trong phim không?"
Giang Vô Ngôn nói, "Đúng vậy, đó chính là mẫu người lý tưởng của tôi."
Sắc mặt Tô Cẩm Thư khẽ biến.
***
Sau khi sự kiện kết thúc, bọn họ ngồi trên xe buýt quay về.
Tô Cẩm Thư cảm thấy đau đầu, nghiêng người và tựa trán vào cửa kính lạnh lẽo.
Giang Vô Ngôn vươn tay đỡ lấy đầu cô, đặt lên vai hắn, an ủi nói, "Chị A La, dựa vào em ngủ một lát đi."
Tô Cẩm Thư né tránh hắn.
Lời đã nói ra, Giang Vô Ngôn cũng không kiêng dè nữa, nói thẳng, "Chị A La, chị đang ốm, chờ chị khỏe thì chúng ta cùng nhau nói chuyện."
Rồi trầm mặc suốt một quãng đường.
***
Về nhà, Tô Cẩm Thư cúi đầu thay giày.
Giang Vô Ngôn đã nửa ngồi nửa quỳ, giúp cô tháo dây giày.
Tô Cẩm Thư cau mày, muốn rút chân lại nhưng bị hắn nắm lấy mắt cá chân.
Vốn dĩ hắn muốn từ từ nói chuyện với cô nhưng vừa thấy thái độ tránh né của cô, hắn liền cảm thấy mình không thể đợi thêm một giây phút nào nữa.
Sắc mặt chàng trai tĩnh lặng như nước, bình tĩnh giúp Tô Cẩm Thư cởi giày ra, thay dép trong nhà, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn cô.
"Chị A La, em thích chị."
"Chính xác mà nói, là yêu chị, si mê chị và muốn ở bên chị đến phát điên."
"Chị có biết vì sao em luôn gọi là chị A La thay vì là chị không? Bởi vì trong lòng em, chưa một ngày nào em coi chị là chị gái của em."
"Em không muốn làm em trai của chị, em chỉ muốn làm người đàn ông của chị, yêu chị, chiếm hữu chị, cả đời này che chở chăm sóc cho chị."
Tô Cẩm Thư cắn môi, thấp giọng nói, "Em điên rồi."
Nói rồi vòng qua người Giang Vô Ngôn định về phòng.
Nhưng lại bị hắn dùng sức giữ lại, hai người giằng co rồi ngã xuống sàn nhà.
Giang Vô Ngôn nằm ở dưới làm cái đệm thịt người, tay chế trụ cái gáy của Tô Cẩm Thư, đem cô kéo lại.
Một nụ hôn cứng rắn.
Hắn mấy ngày nay tựa như đã động tình, đêm nào cũng mộng xuân, ở trong mộng cùng cô làm những điều vui sướиɠ, sa đọa vào trong đó.
Càng ở trong mộng hôn cô cả nghìn lần.
Tô Cẩm Thư ra sức giãy giụa, nhưng người ốm yếu không có sức kháng cự liền bị hắn áp chế.
Không biết từ lúc nào hắn đảo khách thành chủ, đem cô đè dưới thân.
Phản ứng của Tô Cẩm Thư cũng từ chống cự kịch liệt đến mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Nhiệt độ trong phòng rất nóng, đủ để nướng chín người, chỉ trong chốc lát trên người mồ hôi đều đổ đầy.
Giang Vô Ngôn nóng đến không nhịn được, lửa giận cùng cơn nóng hừng hực trong thân thể tỏa ra từng đợt, có muốn áp xuống cũng áp không được.
Thấy cô không còn vùng vẫy nữa, hắn thả lỏng lực, tay dần dần luồn vào trong áo của Tô Cẩm Thư.
Phần eo hơi lõm vào bên trong tạo thành hình vòng cung đẹp mắt, giống như một khối ngọc bích ấm áp, khiến người ta sờ vào liền không nỡ buông tay.
Hắn giống như con thú phát điên, gặm nhấm, liếʍ, hôn, vuốt ve, mơn trớn, nhưng lại không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Tô Cẩm Thư bị hắn mơn trớn đến khó chịu, lại nhìn hắn chậm chạp không có động tác gì mới mẻ, liền mở đôi mắt mờ mịt, hỏi, "Hôn đủ chưa?"
"Vẫn chưa!" Giang Vô Ngôn lấp kín miệng cô, không cho cô nói chuyện, không cho cô nói ra những lời cự tuyệt.
Lửa đã đốt lên đến đỉnh đầu, nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ngây ngô cọ cọ loạn xạ trên người Tô Cẩm Thư.