Sáng hôm sau, A Viên ở trong sân đợi rất lâu vẫn chưa thấy Lan Trạch xuất hiện nên quyết đoán tiến lên gõ cửa.
"Hồ ly thúc thúc, sao người còn chưa ra chơi với con?"
Hơn một tháng trước, A Viên đã vô tình thấy được toàn bộ quá trình Lan Trạch biến thân. Rối rắm cả nửa ngày, A Viên mới bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng con chó xấu xí cùng Lan Trạch thúc thúc là một.
Trẻ nhỏ thường bao dung hơn người lớn rất nhiều. Chúng luôn dễ dàng quên đi cái xấu của ngươi, rộng lượng cho người lớn vô số cơ hội sửa đổi.
Lan Trạch rầu rĩ nói.
"A Viên, để ta yên tĩnh một lúc, ta đang rất phiền não."
"Thúc thúc phiền não cái gì?"
A Viên ngây ngô đặt câu hỏi.
… Ta không biết có nên chịu trách nhiệm với nương của ngươi hay không.
Những Lan Trạch đương nhiên không thể nói ra lời này, chỉ đành ậm ừ cho qua chuyện.
"Đây là chuyện của người lớn, tiểu hài tử như ngươi không thể hiểu được."
A Viên không phục, quay đầu nhìn thấy Tô Cẩm Thư, nó vẫy tay gọi.
"Nương, hồ ly thúc thúc nói người đang phiền não, nương cũng là người lớn, nương tới giúp thúc thúc đi."
"…"
Lan Trạch lập tức căng thẳng, hai tai vểnh lên cao, không dám phát ra âm thanh nào.
Nàng sẽ nói gì? Sẽ mắng hắn? Sẽ khóc lóc làm loạn? Hay vẫn cứ phớt lờ hắn?
Không lâu sau, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên như thường lệ.
"Lan Trạch, ngươi làm sao vậy?"
"Không… Không có gì."
Lan Trạch nghĩ nghĩ, đem tai ấn trở về, bước tới mở cửa.
Hắn là nam nhân, nam nhân hẳn là phải gánh vác trách nhiệm.
Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc sẽ phải trả cái giá đắt.
Lan Trạch thở dài một hơi, đang định mở miệng thể hiện quyết tâm liền bị Tô Cẩm Thư chặn ngang.
"Đêm qua ta say, cái gì cũng không nhớ rõ, ta không nói bậy gì chứ?"
Sắc mặt Tô Cẩm Thư vẫn như cũ, ánh mắt bình tĩnh.
Lan Trạch như được đại xá, hắn vội vàng trả lời.
"Không có không có! Cái gì cũng không có xảy ra!"
Tốt quá! Hắn có thể tiếp tục sự nghiệp tu luyện của mình!
Tô Cẩm Thư gật đầu.
"Lan Trạch, ta tính qua thấy ngươi ở đây làm lâu như vậy, cũng đủ để trả món nợ lúc trước rồi. Hơn nữa còn có một chút dư ra."
Nàng nói rồi đưa cho Lan Trạch hai xâu tiền.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là tiểu nhị ở đây nữa, muốn làm gì thì làm đi."
Lan Trạch ngây ngốc.
Nàng đây là, ra lệnh đuổi hắn sao?
Nàng không cần hắn nữa.
Lúc này Lan Trạch mới tỉnh táo trở lại, đêm qua vẻ mặt cùng phản ứng của nàng rất bình tĩnh, làm gì có chút nào gọi là say.
Rõ ràng là sợ hắn khó xử nên mới làm bộ không nhớ rõ, giải vây cho hắn.
Nhưng cố tình hắn vẫn như một tên ngốc, vui mừng bước xuống bậc thang mà nàng đặt sẵn để né tránh.
"Ta… Ta…"
Hắn hối hận nhưng không biết nên nói gì.
Tô Cẩm Thư không cho hắn cơ hội giải thích nữa, quay đầu rời đi.
A Viên chân ngắn vội vàng đuổi theo, năn nỉ Tô Cẩm Thư.
"Nương, con không muốn hồ ly thúc thúc đi đâu, chúng ta không thể ở bên nhau sao?"
Giọng Tô Cẩm Thư nhẹ nhàng nhưng kiên định.
"A Viên, Lan Trạch thúc thúc có việc riêng phải làm, không thể ở lại nơi này mãi được."
Lan Trạch sững sờ một hồi lâu, nội tâm gào thét cùng đấu đá hỗn loạn.
Rất nhiều hồi ức vụt qua tâm trí hắn.
Khuôn mặt lạnh lùng của nàng, nàng cười nàng mắng; nàng ôn nhu nàng cứng rắn, nàng ngồi bên cửa sổ tỉ mỉ từng đường khâu may những bộ quần áo đẹp cho hắn; còn có… còn có lúc hắn nửa đêm đói bụng, rón rén lẻn vào phòng bếp, luôn luôn tìm thấy những món ăn ấm nóng đặt ở đó.
Hắn đã làm gì rồi?
Lan Trạch thất thần đi về phía trước, vừa vén rèm lên liền thấy một công tử nhà giàu mặc quần áo gấm đang kích động lôi kéo cánh tay Cố Trinh Nương, muốn bắt chuyện với nàng.
Trong nháy mắt, lửa giận bốc cháy hừng hực, Lan Trạch rống to một tiếng.
"Đồ khốn! Buông nàng ra!"
***
Cố Hòa Quang có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn thật sự tìm được muội muội của mình.
Phụ thân hắn là Trấn Quốc Hầu dũng cảm thiện chiến, kinh động tứ phương, cùng mẫu thân hắn cử án tề mi*, phu thê tình thâm, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy trọn vẹn.
(E/N: cử án tề mi: vợ chồng cùng tôn trọng, thương yêu lẫn nhau.)
Có một chuyện trong gia đình bọn họ nhưng không ai dám nhắc tới. Trải qua bao năm, vết thương mưng mủ thành vết loét, cứ lởn vởn trong lòng, ngày đêm khiến lòng người không yên.
Hắn có một muội muội nhỏ hơn hắn mười tuổi. Phụ thân vui mừng khôn xiết, đặt khuê danh cho nữ nhi của mình là Nhạc Âm, hy vọng nữ nhi luôn sống hạnh phúc, vô lo vô ưu.
Nhưng cuộc đời không như mong muốn.
~~~
Lời tác giả:
Tô Cẩm Thư: Hừ, thích chơi trò lạt mềm buộc chặt sao, bà đây chính là tổ tông của ngươi đó.
Lan Trạch: Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, cầu xin nàng đừng đuổi ta đi…
Về vấn đề bạch bạch bạch: nhiệt chưa đủ, đợi thêm một chút. Suy cho cùng, một bên là giấc mơ đã nỗ lực ngàn năm sắp thành hiện thực, một bên là nữ nhân vừa gặp đã động lòng, vốn dĩ cần phải trải qua một quá trình rối rắm.