Sắc Thụ Hồn Cùng

[TG1] Chương 10

23 cúng ông táo, 24 quét dọn nhà cửa, 25 xay đậu hũ, 26 thái thịt, 27 chưng táo tàu, 28 dán tranh Tết…

Lan Trạch chưa bao giờ biết nhân loại ăn Tết lại để ý nhiều chi tiết như vậy.

Hắn tò mò tham gia, Tô Cẩm Thư chỉ gì làm nấy, chạy trước chạy sau, nhảy nhót lung tung, vô cùng náo nhiệt.

Đêm 30 Tết, Tô Cẩm Thư tỉ mỉ sửa soạn một bàn lớn cơm tất niên, ăn cùng Lan Trạch.

Sau khi ăn xong, A Viên buồn ngủ nên vào ngủ sớm, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Tô Cẩm Thư ném một ít đậu phộng vào bếp than hồng, một lúc sau có tiếng động vang lên, nàng lấy đậu phộng hơi cháy xém ra. Lan Trạch bóc vỏ rồi hai người chia nhau ăn.

"Ngươi buồn ngủ à?"

Nghe câu hỏi của Tô Cẩm Thư, Lan Trạch trợn mắt, thương lượng với nàng.

"Ta không buồn ngủ, ta uống chút rượu có được không?"

Ngày thường Tô Cẩm Thư nghiêm khắc cấm hắn uống rượu vì sợ khi say hắn để lộ nguyên hình. Lan Trạch thỉnh thoảng lén nàng uống hai ly nhưng căn bản không giải được cơn thèm.

Tô Cẩm Thư mỉm cười, từ ngăn dưới sau quầy lấy ra một vò rượu tử hoa quế, rót vào bầu rượu, đun trên bếp rồi rót một ly cho Lan Trạch, một ly cho mình.

Hai người nâng ly, không ai nói với ai lời nào. Một lúc sau, Lan Trạch ngà ngà say.

Hắn lặng thinh nhìn Tô Cẩm Thư một hồi, bỗng lên tiếng.

"Cố Trinh Nương, ngươi biết không? Thật ra, ta căn bản không phải là tiên nhân gì cả."

Khuôn mặt Tô Cẩm Thư không biến sắc.

"Vậy ngươi là ai?"

Nàng không ngờ Lan Trạch khi uống say lại nói thật, muốn cùng nàng ngả bài.

Nàng đương nhiên không ngại nghe hắn nói.

"Ta…"

Lan Trạch nhìn Tô Cẩm Thư, bởi vì có men say trong người nên trên mặt nổi một lớp hồng nhạt, nhìn có chút thất thần.

"Thật ra… ta là hồ ly tinh tu luyện đã được một ngàn năm."

Lan Trạch lúc này không hề phòng bị, đuôi lông của hắn xõa tung, đung đưa hai cái sau người rồi rũ xuống.

"Ta tu luyện dựa vào khế ước với phàm nhân, sau khi hoàn thành khế ước cuối cùng, ta liền có thể đắc đạo thành tiên."

Hắn ôm đầu, nghiêng mặt, biểu tình có chút u sầu.

"Cố Trinh Nương, tất cả đều tại ngươi. Vì sao ngươi cái gì cũng không muốn? Vì sao không thực hiện khế ước với ta? Vì sao lại cản bước ta thành tiên? Vì sao? Vì sao?"

"Không phải, ta đương nhiên cũng có ham muốn."

Tô Cẩm Thư nhấp thêm một ngụm rượu, lông mi run lên.

"Nhưng ta biết rõ, không có cái bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống. Sau khi cùng ngươi ký khế ước, nguyện vọng của ta có thể nhanh chóng đạt được, nhưng ta nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đau đớn."

"Ngươi thật thông minh."

Lan Trạch bĩu môi, thấp giọng oán giận. Một lúc sau, giọng hắn càng nhỏ hơn.

"Nhưng mà, ngươi không nghe theo ta, cũng thật tốt."

Nếu hắn cùng nàng đạt thành khế ước, đợi đến thời cơ chín muồi, vào thời điểm phải lấy đi linh hồn của nàng, hắn biết chính mình không thể ra tay.

Dù sao, có vẻ như đã đến lúc phải thay đổi đối tượng dụ dỗ.

"Đúng rồi, còn một chuyện mà ta không thể hiểu được."

Đuôi Lan Trạch lại dựng lên, hai tai giật giật.

Tô Cẩm Thư thoải mái nói.

"Nói đi."

"Ngươi thật sự không hận Trịnh Ngọc Lâm sao? Thật sự không nghĩ đến việc trả thù sao? Chỉ như vậy liền để hắn tự do tự tại, sung sướиɠ hưởng thụ vinh hoa phú quý?"

Qua một thời gian chung sống, Lan Trạch cũng có vài phần hiểu Cố Trinh Nương, nàng trong bông có kim, trong nhu có cương, không phải là người dễ dàng chấp nhận tủi hờn.

Tô Cẩm Thư mỉm cười.

"Thiện ác chung quy đều có báo ứng, nhân quả luân hồi, việc này tự nhiên sẽ không như vậy mà kết thúc."

Nàng không muốn nói tiếp nữa.

"Được rồi, trời đã khuya, mau đi nghỉ đi."

"A."

Lan Trạch đồng ý, vừa muốn đứng dậy thì hai chân bỗng mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.

Sau đó liền dứt khoát đè Tô Cẩm Thư dưới thân.

Tuy say nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, Lan Trạch mở to hai mắt nhìn khuôn mặt thanh tú dưới thân.

Một cánh tay đang đặt ở thắt lưng Tô Cẩm Thư, tay kia ấn lên khuôn ngực đầy đặn.

Năm ngón tay theo bản năng gập vào, bóp rồi lại bóp.

Thật mềm, thật co giãn.

Bóp hơn nửa ngày, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tô Cẩm Thư vang lên.

"Ngươi sờ đủ chưa?"

Lúc này Lan Trạch mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngu xuẩn gì.

Hắn vội vàng lùi lại, ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo, hai má nóng bừng, hơi thở dồn dập.

Có thứ gì đó ấm nóng từ trong mũi Lan Trạch trào ra, hắn đưa tay lên lau, một tay đầy máu.

… Con mẹ nó! Tại sao mình ở trước mặt nàng luôn phơi bày mặt nhục nhã nhất vậy? Phải làm sao bây giờ?

Tô Cẩm Thư khẽ thở dài một hơi, ngồi dậy sửa sang lại mái tóc rối bù rồi đưa khăn tay cho Lan Trạch.

"Mau lau đi, ngẩng mặt lên, đừng cúi đầu, ta lấy khăn lau cho ngươi."

"Không… Không cần!"

Lan Trạch nào còn mặt mũi để Tô Cẩm Thư chăm sóc, hắn lúng túng chộp lấy khăn tay che lại cái mũi, bò dậy và chạy nhanh về phòng.

Lan Trạch cả đêm quấn chăn, lăn qua lăn lại trên giường, vẫn luôn nghĩ đến một việc.

Người ta đều nói nữ nhân coi trinh tiết là của trời cho, sau khi cùng nam nhân có quan hệ xá© ŧᏂịŧ, hoặc là tự sát, hoặc chỉ có thể gả cho nam nhân kia.

Chẳng lẽ chỉ còn cách là hắn phải cưới nàng? Chẳng lẽ con đường tu tiên của hắn phải chôn vùi ở quán rượu này?

Đừng mà aaaaa!

Nhưng… nhưng… cảm giác ở đó… thật sự rất tốt…

Lan Trạch nuốt một ngụm nước miếng.