Năm Cố Hòa Quang mười bốn tuổi, biên cương báo nguy, cha nhận lệnh cùng hắn ra chiến trường.
Không lâu sau, ngoại tổ mẫu lâm bệnh nặng. Mẫu thân trên đường dẫn muội muội đi thăm bệnh thì gặp phải một toán cướp, trong tình thế cấp bách, mẫu thân giao muội muội cho hộ vệ chạy trước.
Lúc sau, quan binh kịp đuổi tới, mẫu thân gần như bình an vô sự nhưng muội muội cùng người hộ vệ kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Sự việc này kinh động cả triều, hoàng thượng còn tự mình phái người đến tận nơi điều tra, nhưng cũng chỉ tìm thấy xác của các hộ vệ.
Rất nhiều người nói, muội muội hắn chắc chắn đã chết.
Nói cách khác, một tiểu nha đầu mới bốn tuổi, không có khả năng tự vệ, cứ thế ngây ngốc mà chết đi, chỉ có thể là vậy; hoặc nếu may mắn sống sót ,cũng khó bảo toàn bởi không biết có lưu lạc đến thanh lâu, phá hoại danh tiếng của gia đình hay không.
Nhưng hắn cùng phụ mẫu căn bản không quan tâm.
Bọn họ chỉ mong nàng sống sót.
Sau hơn mười năm tìm kiếm, mặc dù Cố Hòa Quang chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ nhưng trong lòng cũng biết rõ cơ hội tìm được muội muội rất mong manh.
Không ngờ hôm nay khi đang đi giải quyết một số việc lặt vặt, hắn vô tình lạc đường đến đào hoa trấn. Hắn cũng tùy tiện tìm một tửu quán nhỏ để hỏi đường, thế nhưng lại thấy một nữ nhân có đôi lông mày và đôi mắt rất giống mẫu thân.
Ngay giây phút đó, hắn liền quên hết lễ nghi nam nữ, lập tức túm lấy cánh tay nữ nhân kia, liên tục truy vấn.
"Nhạc Âm? Ngươi năm nay có phải mười tám tuổi? Trên vai trái có vết bớt màu đỏ hình bán nguyệt?"
Tô Cẩm Thư còn chưa trả lời thì Lan Trạch đã lao tới, đẩy mạnh Cố Hòa Quang sang một bên.
Trong cơn tức giận, Lan Trạch lại quên mất mình có thể sử dụng pháp thuật, hắn xắn tay áo lên, định đánh Cố Hòa Quang.
Cố Hòa Quang không biết phải phản kháng thế nào, hắn chỉ nhìn Tô Cẩm Thư với vẻ mặt kích động.
"Nhạc Âm, là ca ca, là ca ca của muội đây!"
Lan Trạch sững sờ trong giây lát.
Tô Cẩm Thư nắm lấy tay áo Lan Trạch và kéo về sau, nhẹ giọng nói với Cố Hòa Quang.
"Công tử, người đứng dậy trước đi, có chuyện gì chúng ta ra sau nói."
Quán rượu là nơi ồn ào, không thích hợp để trò chuyện.
Tô Cẩm Thư sau đó quay sang Lan Trạch.
"Lan Trạch, phiền ngươi giúp ta coi cửa hàng một lát nhé?"
Lòng Lan Trạch nổi lên cơn chua xót, Cố Trinh Nương hôm nay đối với hắn thật khách khí, vô cùng xa lạ.
Lan Trạch tuy đã tu luyện ngàn năm nhưng tình cảm trống rỗng, nào có thể hiểu được trái tim mong manh của nữ nhân, huống hồ là cách dỗ dành người ta.
Lan Trạch rầu rĩ đáp, ngồi xổm trên ghế, sốt sắng nhìn Tô Cẩm Thư.
"Nếu hắn có mưu đồ quấy rối ngươi, cứ kêu to một tiếng, ta lập tức xông vào."
Tô Cẩm Thư mỉm cười gật đầu, sau đó cùng Cố Hòa Quang đi đến thư phòng ở sân sau, hai người hàn thuyên hơn nửa canh giờ rồi mới đi ra.
Nam nhân ngày thường thận trọng không để hỉ nộ ái ố thể hiện ra ngoài, nhưng hai mắt lúc này lại đỏ hoe, liên tiếp khẳng định.
"Không cần kiểm chứng, lần đầu nhìn thấy ánh mắt của muội, ca liền biết muội nhất định là Nhạc Âm."
Tô Cẩm Thư vén mái tóc lòa xòa trên trán, cười nói.
"Cố công tử, ta từ nhỏ không thân không thích, lẻ loi hiu quạnh nên đương nhiên cũng mong ngươi thật sự là ca của ta; nhưng ta thật không nhớ những chuyện lúc nhỏ. Cố gia là danh gia vọng tộc, sự tình quan trọng như vậy vẫn nên bàn bạc kỹ sẽ tốt hơn."
Cố Hòa Quang nhìn nữ nhân trước mắt tuy chỉ mặc quần áo thô sơ nhưng khí chất hào sảng, không vì phú quý mà dao động, hắn không khỏi cảm thấy thương yêu lẫn đau lòng.
"Nhìn cách muội trang điểm hẳn là đã gả cho người khác? Không biết gia đình tướng công muội thế nào? Là vị mới vừa rồi phải không?"
Thiếu niên kia tuy rằng cử chỉ có chút thô lỗ nhưng cũng có thể coi là ân cần chu đáo.
Tô Cẩm Thư vội xua tay.
"Không phải, Lan Trạch chỉ là người ở nhờ tại đây. Ta quả thật đã gả cho người, nhưng… tướng công vừa đỗ trạng nguyên đã cưới công chúa, hưu ta rồi."
"Cái gì?"
Sắc mặt Cố Hòa Quang lập tức tối sầm lại.
"Người mà muội nói đến có phải là Trịnh Ngọc Lâm không?"
Cố Hòa Quang cũng làm quan trong triều, hắn đã gặp qua Trịnh Ngọc Lâm vài lần. Trong ấn tượng của hắn, đó là một thư sinh mặt trắng, lịch sự văn nhã, lễ nghĩa chu đáo, phong thái khoan thai, ai ngờ người nọ lại làm ra chuyện vô lý như bỏ nương tử của mình để thành thân với người khác?
Trịnh Ngọc Lâm đúng là phò mã, nhưng người ở phủ Trấn Quốc Hầu không phải hòa thượng!
Thấy Tô Cẩm Thư gật đầu, Cố Hòa Quang nghiến răng nghiến lợi.
"Muội muội, chờ đó, đợi ta hồi kinh, ta nhất định sẽ đòi lại công lý cho muội."
Tô Cẩm Thư cười nói.
"Cố công tử, ta vừa nói qua, việc này vẫn chưa có gì là chắc chắn, ngươi trước tiên đừng nên gọi muội muội nữa."
Cố Hòa Quang khẽ gật đầu.
"Ta còn có việc, ngươi ở đây chờ ta, nhiều nhất nửa tháng, ta sẽ tới đón ngươi hồi kinh."
Mẫu thân đối với đặc điểm thân thể của muội muội biết rõ nhất, chờ hồi kinh tìm mẫu thân và kiểm tra một chút, sẽ biết được sự thật.