Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 66

Sau ngày thứ năm lâm triều, Tiết tướng quân liền dẫn binh xuất phát cùng thương đội Trương thị từ chỗ giao giới Kinh Tây và Hà Bắc.

Phía trên nền đất trống, vạn người tề tụ, tiếng trống vang lên, thanh âm hào hùng vang vọng giữa trời đất.

Cố Nguyên Bạch mặc lễ phục đế vương, một mực kính rượu thiên địa, hiến tế vì binh lính cầu phúc.

Đến sau khi y cầu phúc xong, chính là Tiết tướng quân tuyên thệ ủng hộ sĩ khí binh lính trước khi xuất chinh.

Kinh nghiệm Tiết tướng quân rất nhiều, mặc dù là tùy tay nhặt ra cũng khiến cho người nghe nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng lần này Tiết tướng quân rõ ràng cũng rất kích động, khi hắn đang nói đến việc du mục biên quan đã làm, bàn tay đã nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.

Quan quân bên trong đội ngũ sẽ đem mỗi một câu nói của Tiết tướng quân nhất nhất truyền xuống, bảo đảm mỗi người có thể nghe được chủ soái nói gì.

Chờ sau khi tuyên thệ chấm dứt, Tiết tướng quân đi nhanh đến trước mặt Cố Nguyên Bạch, lệ nóng doanh tròng nói: “Thần nhất định không phụ Thánh Thượng gửi gắm!”

Cố Nguyên Bạch cũng nghe đến nhiệt huyết sôi trào, hận chính mình không thể giục ngựa xông lên chiến trường. Y định thần, cười nâng Tiết tướng quân dậy, cũng cất cao giọng nói: “Vậy trẫm liền chờ tướng quân chiến thắng trở về!”

*

Sau khi tiễn Tiết tướng quân cùng thương đội, bởi vì có Hoàng Thượng yêu cầu, cẩn tuân thánh lệnh, tộc nhân Trương thị phụ trách tiệm sách vô cùng nỗ lực mà đem một kỳ báo chí《 Đại Hằng quốc báo 》được Thánh Thượng cố ý phân phó phân phát đến khắp nơi trên lãnh thổ Đại Hằng.

Chờ khi cường hào khắp nơi nhìn thấy phần báo chí này, thấy được việc đồng đảng quân phản loạn trước khi bị tiêu diệt đã gửi đi từng phong thư mượn sức cường hào các nơi được viết rành mạch phía trên.

Tâm bọn họ hoàn toàn lạnh.

Bởi vì thời gian không nhiều, sau mười ngày Cố Nguyên Bạch dọn tới hành cung tránh nóng, kỳ 《 Đại Hằng quốc báo 》này mới được người ra roi thúc ngựa vượt qua đông đảo núi sông cùng hiểm trở đưa đến trong tay chư vị cường hào. Mà khi ấy, việc này liền chứng cường hào hai tỉnh Kinh Hồ Nam, Giang Nam gửi ra phong thư đã nằm trong trong tay Thánh Thượng hơn một tháng thời gian.

Những cường hào này cơ hồ khi nhìn thấy phần báo chí này, ngay sau đó đều sinh ra ý nghĩ muốn tự mình đi đến kinh thành, muốn bái kiến Thánh Thượng. Mặc kệ là tự chứng minh trong sạch hay là trong lòng bất an, bọn họ nhất định phải tự mình đi nhìn một cái.

Nhưng không thể tất cả mọi người đều đi đến kinh thành a.

Vì thế nhóm cường hào các nơi chọn ra đại biểu, chuyên môn chọn lựa ra cường hào nổi danh, cũng có quan hệ đủ sâu với hay tỉnh Giang Nam, Kinh Hồ Nam, để cho bọn họ nhanh chóng chạy đến kinh thành.

Những nhóm cường hào này lên đường đuổi tới một nửa lại nghe nói Thánh Thượng đã di chuyển đến hành cung tránh nóng, vì thế nửa đường thay đổi tuyến đường, chạy nhanh về hướng Hà Bắc nơi hành cung tránh nóng mà đi.

Bởi vậy, sau khi Cố Nguyên Bạch thoải mái dễ chịu ở bên trong hành cung tránh nóng qua hơn hai mươi mấy ngày, rốt cuộc nghênh đón hơn mười vị cường hào từ bốn phương tám hướng chạy tới.

Những cường hào cho dù có tiền như nào ở trước mặt hoàng đế cũng không ngang tàng kiêu ngạo.

Bọn họ vô cùng câu nệ, hai mắt không nhìn loạn khắp nơi, trên người không mảy may xuất hiện phụ kiện nào cùng quần áo không phù hợp quy cách, sạch sẽ, thậm chí có thể nói mộc mạc mà đứng trước mặt ở Cố Nguyên Bạch, sợ sai một bước liền sẽ đắc tội quý nhân.

Mà Cố Nguyên Bạch ngược lại cho người mang lên một chậu than.

Các vị cường hào không khỏi nhìn về phía chậu than, trên mặt toát ra vài phần nghi hoặc.

Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, nghiêng đầu phân phó một câu, Điền Phúc Sinh liền đem một túi phong thư trắng tuyết đặt bên cạnh chậu than.

“Khi trẫm phái quân thảo phạt quân phản loạn tại hai tỉnh Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam, không ít cường hào địa phương đã trở thành đồng đảng quân phản loạn, bọn họ trước nguy cơ đại binh tấn công đã gửi ra từng phong tin, cầu nhận được hỗ trợ cùng lung lạc khắp nơi,” Cố Nguyên Bạch không nhanh không chậm, “Mà một túi lớn này, chính là những tin tức mà cường hào đã từng gửi ra.”

Ánh mắt các vị cường hào chuyển qua phía trên phong thư, trong lòng vạn phần sốt ruột, hô hấp cũng không khỏi cứng lại.

Cố Nguyên Bạch cười nói: “Trẫm biết được các vị tới đây là vì cái gì, những phong thư này, trẫm chưa bao giờ hủy đi, cũng hoàn toàn không nghĩ đến lấy ngôn luận của quân phản loạn để oan uổng thần dân trẫm. Nếu các vị đã chạy tới nơi này, vậy vừa lúc, Điền Phúc Sinh.”

Điền Phúc Sinh một mực cung tất kính nói: “Có tiểu nhân.”

Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đem những phong thư này đốt đi.”

“Vâng.” Điền Phúc Sinh từ bên trong túi móc ra từng phong giấy viết thư, đôi mắt cũng không chớp mà ném vào bên trong chậu than. Ngọn lửa bên trong chậu than đột nhiên bừng lên, ánh lửa chiếu lên phía trên mặt đất, ánh mắt cường hào chung quanh đã tràn đầy khϊếp sợ.

Thánh Thượng cứ sạch sẽ lưu loát đốt hết như vậy?!

Có không ít người đôi mắt sắc nhọn, liếc mắt nhìn qua một cái đi liền biết trạng thái những phong thư này xác thật là chưa bao giờ mở ra. Một ít cường hào quan hệ thân mật cùng Giang Nam, bọn họ nhận ra bút ký phía trên giấy viết thư, sau khi nhận ra chính là trong lòng cả kinh, hai chân không khỏi mềm nhũn. Bởi vì trong lòng bọn họ ẩn ẩn biết được, những phong thư đó nhất định là gửi cho chính mình.

Nhưng lúc này nhìn thấy từng phong tin bị ngọn lửa cắn nuốt, tất cả cường hào không thể nhìn được mà dâng lên một cảm giác may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết.

Bọn họ đều nghĩ mà sợ đến bắt đầu phát run, một bên kính nể mà ở trong lòng cảm kích Thánh Thượng rộng lượng trí tuệ.

Thái độ Cố Nguyên Bạch ôn hòa nói: “Trẫm nói không hề truy cứu, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, chư vị yên tâm đi.”

Chiêu thức thu mua nhân tâm ấy quả thực làm trong lòng các vị cường hào kích động không thôi, bọn họ thành thành thật thật mà thỉnh an với Cố Nguyên Bạch, rời khỏi hành cung tránh nóng, lại vẫn cứ không dám tin tưởng thật sự.

Tới khi một ngày hoàn toàn không có lòng hoảng sợ không chịu nổi, ngược lại còn khăng khăng một mực bội phục đối với Thánh Thượng.

Trí tuệ như thế quyết đoán như thế, có thể mượn cơ hội những phong thư đó sửa trị bọn họ mà nói thiêu liền thiêu, đây là rộng rãi như nào!

Bên trong cung điện, Cố Nguyên Bạch uống mấy ngụm trà, để Điền Phúc Sinh dọn dẹp chậu than cùng tro tàn, lại bắt đầu nhàn nhã xử lý chính vụ.

Trong lịch sử, người làm Nguyên Bạch nhớ rõ chuyện đốt cháy thư từ này, chỉ có hai người. Một là Ngụy Vương Tào Tháo, một là Quang Võ Đế Lưu Tú.

Hai vị này đều là thủ hạ thần tử, bởi vì cục diện bất lợi với mình mà đưa tin quy phục quân địch, nhưng sau khi bọn hắn thắng trận, phát hiện những thư từ này ở trong phủ quân địch đều lựa chọn ở trước mặt các vị thần tử đốt cháy tất cả, biểu hiện chính mình không hề truy cứu.

Làm như vậy chỗ tốt rất nhiều, một là e sợ về sau rơi vào cục diện nhân tâm hoảng sợ ngờ vực lẫn nhau, hai chính là thủ đoạn tốt để thu phục nhân tâm, cao minh, còn có thể thể hiện lòng dạ rộng lớn của người đứng trên cao.

Còn lại điều thứ ba là Cố Nguyên Bạch vẫn muốn tính toán đoạt lại ruộng đất từ trong tay cường hào. Nhưng hiện tại nội bộ còn đang phát triển, bên ngoài còn có địch quốc như hổ rình mồi, lúc này việc Cố Nguyên Bạch nên làm là hòa hoãn quan hệ giữa hoàng đế cùng cường hào.

Y đem hai tỉnh Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam thu vào trong tay chính mình, Giang Nam là nơi đông đúc liên quan đến lợi ích của thương nhân thiên hạ, lại nhân chuyện phản hủ, nhóm cường hào thấp thỏm bất an, ở thời điểm như vậy cần phải dùng thủ đoạn để có thể duy trì yên ổn.

Làm việc muốn đi trước một bước, cũng không thể hoàn toàn đặt mục tiêu ở ngoài sáng.

Như vậy mới là tốt nhất, trước làm dịu thái độ của bọn họ, bình định tâm tình bọn họ, làm bọn họ tín nhiệm hoàng đế, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác đối với hoàng đế.

Cố Nguyên Bạch đem chén trà đặt sang một bên, phê một chữ rồng bay phượng múa “Duyệt” ở trên tấu chương.

Sau một lúc lâu, trưởng thị vệ bước vào, hướng tới Cố Nguyên Bạch hành lễ, nói: “Thánh Thượng……”

Hắn muốn nói lại thôi.

Cố Nguyên Bạch nâng mắt liếc hắn một cái, lười nhác nói: “Nói.”

“Thần vừa mới đi ra ngoài, nghe được bài thơ cực kỳ tinh tế,” trưởng thị vệ có nề nếp nói, “Bài thơ này đọc lên lưu loát dễ nghe, hàm nghĩa sâu xa mà hợp âm luật, bài thơ này là do Thường đại nhân Thường Ngọc Ngôn làm. Thần hỏi thăm một phen, nghe nói là tác phẩm rất hay được Thường đại nhân cân nhắc viết ra trong hai mươi mấy gần đây.”

Cố Nguyên Bạch có hứng thú, “Đọc một lần nghe thử chút.”

Trưởng thị vệ từng câu từng chữ mà đọc ra tới.

Bốn câu đầu còn tốt, uyển chuyển mà hàm súc, dùng từ sinh động mà tuyệt đẹp, Cố Nguyên Bạch chỉ có thể ẩn ẩn đoán ra đây bài thơ viết về một nhân sĩ, chờ trưởng thị vệ tiếp tục đọc, y liền trầm mặc không nói.

Xác thật lưu loát dễ đọc, xác thật tinh diệu tuyệt luân. Cố Nguyên Bạch càng nghe cảm giác quen thuộc càng nặng, cuối cùng y trực tiếp mở miệng đánh gãy lời trưởng thị vệ, hỏi: “Bài thơ này là viết cho ai?”

Trưởng thị vệ hàm súc nói: “Thần nghe nói tên bài thơ này đó là 《 tặng bằng hữu · Buổi đêm nói chuyện cùng Tiết Cửu Dao ngày hai mươi mốt tháng bảy》.”

“……” Cố Nguyên Bạch vừa nghe tên Tiết Viễn, mới biết được cảm giác quen thuộc bên trong câu thơ là từ đâu mà đến.

Y không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác không biết nên khóc hay cười, cúi đầu uống một ngụm trà, sau khi đem cảm giác không thể miêu tả này nuốt xuống, y mới gõ cái bàn, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Tiết Cửu Dao hiện giờ như thế nào?”

Ngữ khí Thánh Thượng không hiện hỉ nộ, sắc mặt Điền Phúc Sinh ở một bên khi nghe trưởng thị vệ đọc thơ đã vô cùng quái dị, giờ phút này nghe được Thánh Thượng hỏi, hắn không khỏi lại nghĩ tới lời nói đại nghịch bất đạo Tiết Viễn đã từng nói, phía sau lưng tức khắc một trận lạnh lẽo, vội cúi đầu hạ thấp cảm giác tồn tại.

Trước khi Thánh Thượng đi gặp Tiết Viễn, trưởng thị vệ đã mang theo các huynh đệ đi làm việc cho Thánh Thượng, bọn họ lúc ấy cũng không ở. Sau khi trở lại, những người bị Điền Phúc Sinh đã cảnh cáo một lần cũng không dám nói nhiều một chữ về chuyện này, cho nên cho tới bây giờ trưởng thị vệ còn không biết tâm tư gây rối của Tiết Viễn với Thánh Thượng.

Hắn thành thành thật thật nói: “Vết thương của Tiết đại nhân, đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.”

Mí mắt Điền Phúc Sinh nhảy không ngừng, dưới đáy không ngừng lòng nói, Trương đại nhân a, ngài đừng nói nữa!

Hắn ở bên người Thánh Thượng đã nhiều năm như vậy, cũng nhìn không rõ tâm tư Thánh Thượng hiện giờ. Theo lý mà nói, Tiết Viễn nói như vậy hẳn là cũng nên xử tử. Nhưng Thánh Thượng không những không đem người xử tử, còn áp xuống chuyện này, có thể thấy được thái độ không bình thường đối với Tiết Viễn, việc như vậy, bọn họ thân là nô tài thần tử, thật sự là không thể hiểu được.

Cố Nguyên Bạch có chút nghiền ngẫm nói: “Ngươi sao lại nhớ mà đi thăm hắn?”

“Buổi sáng khi thần thay Thánh Thượng đi thăm hỏi thân thể thái phi, trên đường quay về liền gặp gã sai vặt Tiết phủ,” trưởng thị vệ nói, “Gã sai vặt Tiết phủ đang đọc bài thơ này, thần nhận ra người trong thơ viết là ai, liền tiến lên hỏi, sau khi nói nói mấy câu liền đi theo gã sai vặt đến thăm Tiết đại nhân.”

Bọn thị vệ hành hình thân thể cao to, ăn nhiều, sức lực cũng đủ. Đại bản đánh xuống, thịt cũng có thể đánh ra một mảnh bầm tím.

Theo lý thuyết thì với tố chất thân thể Tiết Viễn hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc mặc dù khi đó hắn bị thương cũng còn có sức lực để bắt lấy tay Cố Nguyên Bạch, còn có thể nói với y không ít lời như vậy.

Cố Nguyên Bạch nghĩ vậy, xuất thần một hồi, đột nhiên cười nhạo một tiếng, đứng dậy nói: “Đi thôi, trẫm đi ra ngoài nhìn một cái, nhìn xem bài thơ này rốt cuộc là chuyện như thế nào.”

Nhìn xem Tiết Viễn rốt cuộc là muốn làm cái gì.