Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 65

Tiết Viễn có thứ mà Cố Nguyên Bạch vô cùng hâm mộ, đó chính là tính tự do mà người khác trong thời đại này căn bản không có, hắn tùy tâm sở dục, có một thân thể tương xứng với tài năng chính mình.

Cảm tình cùng tính cách hắn giống như lửa, nếu Cố Nguyên Bạch là người bàng quan, y sẽ rất thưởng thức cá tính như vậy của Tiết Viễn. Nếu ở hiện đại, có lẽ y sẽ cùng Tiết Viễn trở thành bằng hữu nâng chén chè chén.

Nhưng ở cổ đại, ở vương triều phong kiến, tình cảm nóng bỏng như vậy của lại hắn giống một kẻ điên.

Cố Nguyên Bạch dùng sức đem tay rút ra.

"Đối thượng bất kính, ngôn đến có thiệt (*) ," Cố Nguyên Bạch nói, "Tiết Viễn, trẫm đã bỏ qua cho ngươi rất nhiều lần. Bỏ qua cho ngươi vì trẫm thu thập tốt hai tỉnh Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam, bỏ qua cho ngươi vì cứu trẫm mà không màng tất cả, cũng bỏ qua cho ngươi vì phụ thân ngươi cúc cung tận tụy với trẫm. Ngày thường ngươi đã làm những việc vượt quá, có một số trẫm có thể mở một con mắt nhắm một con mắt."

"Người khác hiểu được mà mượn cơ hội này càng thêm thủ lễ, tiến lùi có độ, càng làm trẫm hài lòng," thanh âm Cố Nguyên Bạch càng lạnh, "Chỉ có ngươi, không chỉ không biết thu liễm, càng thêm nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt trong lòng trẫm."

"Trẫm muốn mệnh này của ngươi, sao phải cần giãn mặt với ngươi? Người muốn liều mạng vì trẫm cũng không thiếu một người như ngươi."

Đáy lòng Cố Nguyên Bạch dâng lên lửa giận ẩn ẩn không rõ, lửa giận này xông lên từ trong lòng, tay áo đột nhiên cử động, y duỗi tay bóp lấy cằm Tiết Viễn, áp thanh, "Bất luận một người nào trong bọn họ đều nghe lời hơn so với ngươi."

Hô hấp Tiết Viễn trở nên nặng nề, thân thể căng chặt, vết thương vừa mới băng bó tốt lại lần nữa chảy máu.

Hắn kiệt lực ngăn chặn khói mù trong lòng, giả vờ không sao cả mà cười một cái, "Thánh Thượng, bọn họ đều không có hữu dụng bằng thần."

"Ngươi mạnh miệng làm trẫm muốn cười," Cố Nguyên Bạch nâng môi, lạnh lùng cười, "Nhân tài thiên tài bước qua cánh cửa hoàng gia. Tiết Viễn, ngươi mới có bao nhiêu lớn, lớn đến tất cả người trong thiên hạ cũng không thể sánh vai với ngươi?"

"Ngươi lại có bao nhiêu tự tin, tự tin không ai trong số bọn họ sẽ nguyện trung thành với trẫm hơn so với ngươi?"

Tiết Viễn trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn sâu kín thở dài.

Cố Nguyên Bạch cho rằng hắn nhận sai, thả tay buông hắn ra, "Năm mươi đại bản ngày hôm nay chính là trừng trị Tiết khanh vì tùy ý làm bậy."

"Trẫm chỉ mong ngươi hiểu rõ ràng," Cố Nguyên Bạch thấp giọng, dễ nghe đến lỗ tai người cũng phải mềm, nhưng hàn ý trong lời nói lại khiến nhân tâm lạnh lẽo, "Luật pháp Đại Hằng, không phải vì ngươi có tài năng là có thể lướt qua."

Cố Nguyên Bạch không phải người cổ hủ, tư tưởng y thậm chí so với bất luận một người nào trong thế giới này càng tiến bộ hơn.

Nhưng mà, pháp luật cổ đại, quyền thế đế vương, những thứ này tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào bước qua.

Hoàng quyền vi tôn, Cố Nguyên Bạch là hoàng đế, hoàng đế phải củng cố hoàng quyền, một khi có người phạm sai lầm không nhận trừng trị, hoàng đế còn có thể có uy hϊếp gì?

Hôm nay mặc kệ là xuất phát từ cái lý do gì, có thể chém đứt ngón tay út của thế tử An Nhạc Hầu. Vậy ngày mai, có phải lại có thể vì một lý do khác, đem mạng người khác ra chém gϊếŧ hay không?

Thánh Thượng cuối cùng nói: "Nếu như năm mươi đại bản còn chưa đủ, vậy đánh tới khi nào đủ mới thôi."

Nói xong Cố Nguyên Bạch liền xoay người đi ra ngoài.

Khuôn mặt y không chút biểu cảm, uy áp làm người trong ngoài phòng không dám nâng đầu lên chút nào. Khi một chân bước ra tới cửa, Tiết Viễn ở phía sau người nói chuyện.

"Thánh Thượng, mặc dù thần có thể không đủ, cũng có thứ mà là bọn họ không cho được cũng không dám cho," thanh âm Tiết Viễn bình tĩnh cực kỳ, "Thần --"

"Câm miệng." Cố Nguyên Bạch nói.

Tiết Viễn như có như không mà cười cười.

Mồ hôi rơi xuống làm ướt đệm giường. Mùi máu tươi càng dày đặc, Tiết Viễn thoạt nhìn so với trước đó càng bình tĩnh cực kỳ.

Hắn ngồi dậy, từ bên trong căn phòng oi bức mà nhìn Cố Nguyên Bạch, thanh âm không lớn không nhỏ, tứ bình bát ổn (*), "Thánh Thượng lúc trước hỏi thần vì sao phải cự điều chức, thần hiện tại có thể nói, bởi vì thần muốn ở bên người ngài."

"Thần tâm duyệt người," thanh âm hắn đột nhiên thấp xuống, dường như là từ nơi rất xa rất xa truyền tới, có chút sai lệch, "Chung tình với Thánh Thượng, trái tim này, người khác không dám cho."

Bởi vì người khác sẽ sợ chết.

Bùm một tiếng, những người nghe xong câu nói đó hai đầu gối đều mềm nhũn, toàn bộ quỳ xuống trên mặt đất.

Sống lưng bọn họ lạnh lẽo, mồ hôi lạnh từ đỉnh đầu chảy xuống, nghe câu nói đại nghịch bất đạo này của Tiết Viễn, chỉ hận chính mình không có nên xuất hiện tại đây.

Cố Nguyên Bạch không nói gì.

Bên trong sân nhỏ hẹp, nhiều người như vậy lại không phát ra một tiếng vang nào. Tiếng ve ồn ào kêu không ngừng, một tiếng một tiếng mà như thúc giục mạng người.

Trong viện đầy người, đều sợ bởi vì nghe được những lời này mà bỏ mệnh.

Cho dù là Điền Phúc Sinh cũng lo lắng đề phòng, vô cùng khẩn trương.

Thật lâu sau, Cố Nguyên Bạch mới hoãn thanh nói: "Điền Phúc Sinh, đem những người này dẫn đi."

Đã có người bên trong sân không khắc chế được mà phát run, biểu tình hoảng sợ như phảng phất ngay sau đó liền ném mệnh.

Thánh Thượng nói tiếp: "Để cho bọn họ biết cái gì nên nhớ kỹ, cái gì nên quên đi."

Điền Phúc Sinh run run rẩy rẩy đứng dậy, "Vâng."

Mắt Cố Nguyên Bạch nhìn thẳng, giống như mới vừa rồi chưa phát sinh bất cứ chuyện gì, cái gì cũng chưa nghe được, mặt không đổi sắc mà tiếp tục bước nhanh ra khỏi nhỏ sân này.

Ở hiện đại, Cố Nguyên Bạch cũng không thiếu người bày tỏ tình cảm với y.

Chỉ là trong đó Tiết Viễn có vẻ đặc biệt hơn, đặc biệt thì đặc biệt, Cố Nguyên Bạch không biết Tiết Viễn có phải bị chính mình hôn trong lần ý loạn tình mê kia mà bẻ cong hay không.

Nếu vậy, trong lòng y áy náy, nhưng sau khi áy náy, Cố Nguyên Bạch cũng không thể làm được gì?

Bất luận Tiết Viễn thích ai, cũng đều tốt hơn so với y.

Bất luận là ai, đều có thời gian bên cạnh hắn hơn so với Cố Nguyên Bạch.

Thánh Thượng vừa rời khỏi, người trong viện mới đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ nằm liệt dưới đất, vì bản thân có thể lưu lại một mạng mà cảm thấy may mắn.

Trong phòng.

Tiết Viễn nhắm lại mắt, nằm ở trên gối đầu, sau một lúc lâu, bên trong lòng bàn tay chảy ra vết máu nhè nhẹ.

Chạng vạng, Thường Ngọc Ngôn tự mình tới xem Tiết Viễn.

Hắn trấn an nói: "Phụ thân ngươi đã biết việc đệ đệ ngươi làm, trước khi đi xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt Tiết tướng quân thật không tốt, ta đoán, hẳn là lại muốn vận dụng gia pháp lên ngươi."

Tiết Viễn không biết là ngủ rồi hay là tỉnh, sau một lúc lâu, hắn mới dùng giọng mũi lười nhác lên tiếng.

Thường Ngọc Ngôn mở ra quạt xếp, nhẹ nhàng quạt vài cái cho chính mình, buồn bực nói: "Tiết Cửu Dao, thế mà ngươi sẽ vì đệ đệ ngươi làm ra loại sự tình này. Lấy bản lĩnh của ngươi, thế mà còn bị đệ đệ ngươi phản lại hãm hại một lần. Đệ đệ ngươi là dạng ngu xuẩn như vậy, ngươi ăn ngay nói thật, ngươi có phải cố ý hay không?"

"Cố ý?" Tiết Viễn động động miệng, "Đầu óc Thám Hoa lang thật là khác với người thường."

Thường Ngọc Ngôn từng ở trước mặt Tiết Viễn thổi phồng chuyện bản thân sẽ đạt được Trạng Nguyên, kết quả lại thành Thám Hoa. Mỗi lần miệng lưỡi Tiết Viễn nói với Thường Ngọc Ngôn là "Thám Hoa lang", Thường Ngọc Ngôn nghe vào lỗ tai giống như là đang bị châm chọc.

Thường Ngọc Ngôn buồn bực mà gõ gõ mép giường, "Cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể đoán được tám chín phần mười."

Hắn nửa là vui sướиɠ khi người gặp họa, nửa là chân tình thật lòng, "Ngoài miệng An Nhạc Hầu chưa bao giờ bỏ qua cho ngươi, Thánh Thượng chưa từng phái người đem việc này truyền ra, nhưng An Nhạc Hầu đã đem việc này nháo đến ồn ào huyên náo. Bất quá trừ bỏ tông thân, thật ra cũng không có bao nhiêu người mắng ngươi, so với ngươi, đệ đệ ngươi lại bị tranh luận rất nhiều."

Thanh danh Tiết nhị công tử này là hoàn toàn không có, trên lưng lại mang danh hiệu ngu xuẩn.

Tiết Viễn không bàn tới, một lát sau, mới nói: "Ngươi viết cho ta một bài thơ."

Thường Ngọc Ngôn ngẩn ra, "Cái gì?"

"Khen ta tư thế oai hùng," Tiết Viễn rốt cuộc mở bừng mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu, chợt nhìn thấy, giống như trong mắt tràn đầy máu tanh đáng sợ, làm Thường Ngọc Ngôn hoảng sợ, Tiết Viễn nhìn hắn, nhàn nhạt tiếp tục nói, "Tướng mạo, gia thế, trải qua, quân công...... Viết cho thật tốt."

"Này, đây là có ý tứ gì?"

"Bảo ngươi viết thì cứ viết," Tiết Viễn gợi môi, âm âm lãnh lãnh mà cười, "Viết cho tốt, gia thưởng ngươi thứ tốt."

*

Thời gian hai ngày nhanh chóng lướt qua, chờ khi đến ngày thứ ba, liền giống như ở bên trong kinh thành, các nha môn chính thức bắt đầu làm việc tại hành cung tránh.

Cố Nguyên Bạch cùng các vị thần tử lâm triều, trong lúc lâm triều, dựa theo phân phó của Thánh Thượng, Hộ Bộ thượng thư đem chuyện chỉ thu được ba phần thuế đất tại hai tỉnh Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam trước đó thông báo cho văn võ cả triều biết.

Các vị đại thần ồ lên.

Giữa chư vị gia tộc khó tránh khỏi hiện tượng sở hữu hoặc nhiều hoặc ít ẩn điền. Gia tộc sau lưng thần tử càng ngày càng giàu có, sẽ đại biểu cho hoàng đế càng ngày càng suy yếu, chờ khi suy yếu đến mức độ nhất định, quyền thần liền sẽ ra đời, đi quá giới hạn thay hoàng đế cầm quyền, tiếp theo chính là vương triều thay đổi.

Đạo lý này, rất nhiều người đều không rõ, người hiểu rõ cũng bắt đầu dưới sự cường thế của hoàng đế mà thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Trong lòng bọn họ biết thu nhập từ thuế ngày thường tuyệt đối không phải thu nhập từ thuế thực tế, nhưng ba phần? Này cũng quá dọa người rồi!

Cố Nguyên Bạch chỉ là muốn để cho những thần tử này biết đến chuyện đấy, chờ Hộ Bộ thượng thư nói xong, chúng thần hai mặt nhìn nhau, Lại Bộ thượng thư đột nhiên tiến lên một bước, khom người thật sâu, thế nhưng lại cáo tội cùng Cố Nguyên Bạch.

Đôi mắt Cố Nguyên Bạch hơi hơi nhíu lại, ý vị thâm trường nói: "Lại Bộ thượng thư đây là có tội gì?"

Môi Lại Bộ thượng thư khép mở một chút, khom lưng hai tay giao nhau nắm lại đặt trước người, "Thần hổ thẹn."

Tri châu Lợi Châu, sớm tại nửa tháng trước cũng đã bước vào bên trong bẫy rập do Khổng Dịch Lâm cùng các vị đại nhân tỉ mỉ bố trí.

Quan viên giám sát phản hủ mới vừa đi, sau lưng liền nghênh đón đám người Khổng Dịch Lâm cùng đội ngũ vận chuyển lương thực thuế bạc. Đội ngũ chuẩn bị tỉ mỉ này thật sự là quá mê người, tri châu Lợi Châu nhịn hơn mười ngày, cuối cùng vẫn là tâm ngứa khó nhịn mà không nhịn nổi nữa, hắn đem tin tức có một đầu "dê lớn béo" sắp đi qua Lợi Châu, tường tận báo cho các doanh trại thổ phỉ.

Lần này, đại họa hại thổ phỉ chung quanh Lợi Châu cùng tri châu Lợi Châu này rốt cuộc triệt triệt để để bị một lưới bắt hết.

Bởi vì nhân số thổ phỉ quá nhiều, người Đông Linh Vệ thậm chí không đủ. Còn may trước đó bọn họ đã có chuẩn bị, liên lạc tới quân phòng giữ bản địa, quân phòng giữ giấu ngựa ở chỗ tối, chưa từng rút dây động rừng, trận vây bắt châu Lợi Châu tri này chung quy thành công hạ màn.

Những người này đã bị bắt về, Lại Bộ thượng thư bởi vì nhận mệnh lệnh Cố Nguyên Bạch cùng xử lý chuyện tri châu Lợi Châu kết bè kết cánh, cũng bởi vậy với việc này cùng nhiều ít nghe được tiếng gió.

Sắc mặt Lại Bộ thượng thư tiều tụy, biểu tình một mảnh nhận mệnh.

Cố Nguyên Bạch đương nhiên biết vì sao hắn lại như thế, Lại Bộ thượng thư là chức quan cao, lại là nhân vật trọng yếu bên trong "học phái Song Thành", cũng là nhân vật đại biểu. Hiện giờ bị Thánh Thượng phân phó điều tra chuyện tri châu Lợi Châu đã cảm thấy bất an, hiện nay càng không có nửa phần hy vọng.

Đây là nguyên nhân vì sao Cố Nguyên Bạch chán ghét kết bè kết cánh nhất.

"Lại Bộ thượng thư không có phạm sai lầm, quanh năm cần cù chăm chỉ với chính vụ, làm sao lại cáo tội?" Cố Nguyên Bạch nói, "Hay là nói đến bên trong học phái các ngươi, một người phạm sai lầm, những người còn lại cũng bất luận đúng sai mà xả thân cùng cộng sinh cộng tử, không phân xanh đỏ đen trắng cũng muốn dốc hết sức duy trì?"

Lời vừa nói ra, một ít người không rõ nguyên do đang chuẩn bị bước ra khỏi hàng vì Lại Bộ thượng thư nói chuyện "học phái Song Thành", trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh toàn thân mà dừng bước.

Hoàng đế phiền nhất chính là kết bè kết cánh, là bởi vì trong đảng phái sẽ cùng chung ích lợi, bởi vì nhân nghĩa ép buộc, mà cần phải cùng những người khác bên trong đảng phái đứng chung trên một chiến tuyến.

Bọn họ nhất định phải làm như vậy, mặc dù biết làm như vậy sẽ mất nhiều hơn được, sẽ mất đi chức quan thậm chí là tánh mạng, nhưng vẻ mặt người một nhà đau khổ cắn răng cũng đứng ở bên này.

Bởi vì từ xưa đến nay đều là như thế này, hành vi như vậy trở thành tiềm thức mọi người, mà tiềm thức như vậy, không ai sẽ cảm thấy không đúng.

Bọn họ chỉ biết, người trong một phái của chính mình, sẽ vì người một nhà nói chuyện.

Cho nên khi Cố Nguyên Bạch căn bản không tính toán truy cứu Lại Bộ thượng thư, hắn lại tự mình đứng dậy, tính toán thỉnh tội.

Lại Bộ thượng thư nghẹn lời, cúi đầu không dám ra tiếng.

Cố Nguyên Bạch nhàn nhạt nói: "Lui ra đi."

Đây là ý tứ không truy cứu. Lại Bộ thượng thư theo lời lui ra, Cố Nguyên Bạch xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, thầm nghĩ, cải cách học phái, sau khi yên ổn ngoại bang xong, nhất định phải mang lên mặt bàn.

Đối với thứ có thế tác động mạnh đến học phái, có điểm giống, đó chính là tình trạng học tịch (*) của học sinh hiện đại. Còn có điểm giống nhau nữa chính là cả nước thống nhất dấu chấm câu.

Chỉ có giống như hiện đại, tất cả học sinh chỉ có thể tham gia khảo thí nếu có được học tịch của chính phủ, chỉ khi bọn họ tiến vào trường học mới có thể nhận được học tịch, những cặn bã bên trong các đoàn học phái cùng văn hóa mới có thể chịu sự tác động mãnh liệt đánh sâu vào.