Cố Nguyên Bạch cảm thấy đau đầu.
“Tiết khanh,” y lười chơi trò ám chỉ, “Ngươi có Long Dương chi hảo?”
“Thần không thích nam nhân,” hai mày Tiết Viễn nhăn lại, cơ hồ không chút do dự, “Nam nhân có cái gì tốt để thích?”
Ánh mắt Thánh Thượng mang theo dò xét cùng hoài nghi chói lọi, Tiết Viễn hơi hơi mỉm cười.
“Thánh Thượng,” hắn lại quang minh chính đại mà từ trên tóc Cố Nguyên Bạch nhặt lên một cánh hoa cúc, “Thần đối với ngài chỉ là một mảnh trung quân chi tâm.”
Này sợ không phải coi trẫm trở thành tên ngốc.
Nhưng Cố Nguyên Bạch cũng không một hai buộc Tiết Viễn phải thừa nhận tâm tư đối với y.
Cố Nguyên Bạch xoa giữa mày, mỏi mệt, “Trẫm lười phải quản ngươi.”
Tiết Viễn nâng tay, thay y xoa huyệt thái dương, thanh âm thấp thấp làm người ta buồn ngủ, “Thần không cần Thánh Thượng nhọc lòng.”
Cố Nguyên Bạch được hắn hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, cả người đều nằm liệt trong nước, thanh âm cũng mang theo một chút giọng mũi buồn ngủ, “Tiết khanh, ngươi không nên chống chế việc trẫm điều chức cho ngươi.”
“Hiện giờ giữa tháng bảy,” Thánh Thượng nói, “Ngươi hẳn là biết cha ngươi trước đó đã muốn đi Bắc Cương?”
Tiết Viễn nói: “Thần biết.”
Những ngày gần đây Tiết tướng quân đã chuẩn bị tốt, tuổi tác hiện giờ còn có thể nhận mệnh Thánh Thượng, Tiết tướng quân phi thường kích động, ngày đêm tinh thần sáng láng, Tiết phu nhân thường xuyên oán giận Tiết tướng quân bởi vì quá mức hưng phấn, trong đêm thường xuyên lăn qua lộn lại làm nàng ngủ không yên.
Trong phủ đã chuẩn bị tốt hành lý, mà nhân lúc quốc khố sung túc, lương thảo đầy đủ, mọi người trong triều cũng chưa từng mở miệng phản bác với quyết định của Thánh Thượng, tuy rằng cảm thấy mấy ngày nay số lần động binh dùng mã có chút nhiều, nhưng lục bộ Thượng Thư đại nhân còn chưa phản bác, bọn họ phản bác cái rắm.
Nguyên nhân chính là vì như thế, Cố Nguyên Bạch mới không nghĩ ra.
“Tiết tướng quân viễn chinh du mục, nhi tử trong nhà chỉ còn hai người huynh đệ các ngươi,” Cố Nguyên Bạch, “Thân là trụ cột trong nhà, ngươi hẳn là có chút chí khí.”
Thích một người có thể có lực tác động lớn như vật sao? Thế mà có thể cự tuyệt thăng quan tiến chức.
Cố Nguyên Bạch đối với chuyện này có chút không thể lý giải.
“Nhị đệ trong nhà thần bị bệnh,” Tiết Viễn định thần nhàn khí, “Không lẽ Thánh Thượng đã quên?”
Cố Nguyên Bạch mất đi hứng thủ nói chuyện phiếm, nặng nề ừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Chờ thêm trong chốc lát, Tiết Viễn thấp giọng hô: “Thánh Thượng?”
Hô hấp Cố Nguyên Bạch nhợt nhạt, dường như đã ngủ rồi.
Tiết Viễn dần dần ngừng tay, hắn đứng thẳng thân nhìn Cố Nguyên Bạch. Nhìn một hồi lâu, mới cong lưng bế người lên, ôm người bước một bước rời khỏi mặt nước.
Mí mắt Cố Nguyên Bạch không động, lười biếng nói: “Đừng chạm vào trẫm.”
Tiết Viễn dừng tay lại, chân cũng dừng lại, thân thể Cố Nguyên Bạch dán lên mặt nước, loại cảm giác hoàn toàn không trọng lực này không quá thoải mái, y mở mắt ra, bị ánh nắng trên trời chiếu thẳng vào mà nhắm lại.
“Đừng làm phiền trẫm,” thanh âm có điểm tức giận, “Đem trẫm thả lại đi.”
Thánh Thượng lười đến một chút cũng không nghĩ cử động ngón tay. Tiết Viễn ôm y, giống như là ôm một thi thể không có sức sống, trừ bỏ trong thanh âm có chút tức giận ngoài ra không có nửa điểm nổi nỏng. Tiết Viễn không thích loại cảm giác này, hắn ước lượng Cố Nguyên Bạch, đùa với y nói: “Thánh Thượng, ngài nhẹ giống như một tiểu hài tử.”
Cố Nguyên Bạch: “Lăn.”
“Lăn chỗ nào đi?” Tiết Viễn vui vẻ, không quản được miệng mình, “Lăn ngươi……” Lăn lên long sàng sao?
Mấy chữ cuối cùng vẫn là nuốt xuống đi.
Tiết Viễn lại thay đổi tư thế, hầu hạ Cố Nguyên Bạch ở trong ngực thoải mái dễ chịu, mặt khác một bàn tay nắm lấy năm ngón tay y, “Thánh Thượng, không thể ngủ trong nước.”
Cố Nguyên Bạch: “Trẫm mệt nhọc.”
Tâm Tiết Viễn đều mềm.
Hắn như là cười hai tiếng, l*иg ngực rầu rĩ, thanh âm trái tim bên trong đập lên Cố Nguyên Bạch cũng có thể nghe thấy. Đập quá nhanh, y cũng bị làm ồn ào đến nhăn mi lại.
“Thánh Thượng, thời điểm thần cùng ngài tới đây, nhìn thấy ở cách đó không xa có một ao lá sen,” Tiết Viễn thấp giọng dỗ Cố Nguyên Bạch đi vào giấc ngủ, thanh âm giống như thôi miên, “Hoa sen này cũng rụng rồi, nhưng đài sen đã chín. Thần nhìn mấy đài sen kia đều có vẻ rất là thơm ngọt.”
“Thời điểm đóng giữ biên quan trước đó, thần muốn ăn hạt sen cũng muốn đến điên rồi,” Tiết Viễn, “Thần mang theo Thánh Thượng đi hát một ít nếm thử?”
Cố Nguyên Bạch không nói chuyện. Tiết Viễn vỗ lưng y, lực đạo thực nhẹ, chờ cuối cùng khi ôm Cố Nguyên Bạch đi đến bên cạnh ao lá sen, Cố Nguyên Bạch đã ngủ.
Một tay Tiết Viễn hái một cái đài sen, nếm thử hạt sen bên trong, rõ ràng rất là thơm ngọt, nhưng kỳ quái, hiện tại hắn lại không sinh ra nổi ý niệm cảm thấy thứ này ăn ngon, thậm chí có chút lý không giải được chấp niệm muốn ăn thứ này lúc trước.
Ngược lại.
Tiết Viễn nghiêng đầu nhìn nhìn vị đế vương đã ngủ say ở trong ngực hắn.
Trong mắt nặng nề.
*
Khi Cố Nguyên Bạch tỉnh giấc thì đã trở lại trong tẩm cung.
Cung hầu giúp y lau qua mặt hắn, Cố Nguyên Bạch mới thanh tỉnh lại. Y tiếp nhận khăn từ mình dùng, “Trẫm ngủ bao lâu rồi?”
Một bên cất tiếng hỏi, một bên nhìn khắp nơi một chút, Tiết Viễn không ở đây. Cố Nguyên Bạch nhíu mày, nhớ mang máng hình như là cuối cùng bản thân ngủ ở bên cạnh Tiết Viễn.
Mất mặt.
Tiếng nước tí tách, Điền Phúc Sinh giúp Thánh Thượng sửa sang lại quần áo, cười nói: “Thánh Thượng ngủ có một canh giờ.”
Cố Nguyên Bạch tỉnh lại tinh thần, “Cho người chuẩn bị thiện đi, trẫm cũng cảm thấy có chút đói bụng.”
Mệnh lệnh truyền thiện phân phó xuống, đây là bữa cơm đầu tiên từ khi Thánh Thượng đến hành cung tránh nóng, nhóm đầu bếp ra sức dùng công phu áp đáy hòm, các loại món ăn ngon miệng nhất nhất dâng lên, còn may Điền Phúc Sinh biết Thánh Thượng không thích lãng phí, đặc biệt phân phó qua muốn giảm bớt lượng dùng.
Cố Nguyên Bạch vừa ra tới, ngửi được mùi vị liền có chút đói bụng, y ngồi xuống bên cạnh bàn, chờ khi ăn đến ngang bụng, Điền Phúc Sinh nói: “Thánh Thượng, lúc ngài ngủ, An Nhạc Hầu từng đến đây bái kiến ngài.”
“An Nhạc Hầu?” Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, “Trẫm nhớ rõ trước đó vài ngày thế tử An Nhạc Hầu phủ bị kẻ xấu chém rớt một ngón tay?”
“Đúng vậy,” Điền Phúc Sinh nói, “Thời điểm An Nhạc Hầu tiến đến bái kiến ngài, cũng mang theo thế tử cùng đến. Mặt Hầu gia mang vẻ khó chịu, hẳn là có việc cầu kiến.”
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, “Đi đem An Nhạc Hầu mời đến, trẫm xem bọn hắn có chuyện gì muốn gặp trẫm.”
Điền Phúc Sinh đồng ý, phân phó người đi đem hai cha con An Nhạc Hầu thỉnh lại đây.
Nhưng mà trước khi An Nhạc Hầu đến, Chử Vệ cùng Thường Ngọc Ngôn ngược lại cầm tay tới trước một bước bái kiến Cố Nguyên Bạch.
Hai người bọn họ một là dâng lên sổ con quan viên từ các nơi trình lên Ngự Sử Đài, một là vì dâng lên《 Đại Hằng quốc báo 》ngày mai, vừa lúc ở cách đó không xa chạm mặt, vì thế cầm tay tới.
Chử Vệ cùng Thường Ngọc Ngôn hành lễ với Thánh Thượng, cung hầu tiến lên tiếp nhận đồ vật từ trong tay bọn họ.
Thánh Thượng duỗi tay muốn cầm lấy, lại bỗng nhiên giấu tay áo, thấp giọng ho hai tiếng.
“Thánh Thượng!” Điền Phúc Sinh vội vàng đưa khăn tay lên.
Còn có người muốn tiến lên, Cố Nguyên Bạch duỗi tay ngăn trở bọn họ lại đây. Một lát sau, cảm giác bị sặc mới hòa hoãn xuống, y tiếp tục tiếp nhận tấu chương cùng báo chí, chậm rãi nhìn xem.
Chử Vệ nghe được tiếng y ho khan liền không nhịn được mà nhíu mày, đôi mắt khẽ nâng, thấy được một bàn đồ ăn vẫn còn rất nhiều.
Tay Thánh Thượng đặt ở bên cạnh bàn, so với sổ con lại giống như ánh ánh sáng lên.
Đồ ăn trên bàn đều là dựa theo khẩu vị Thánh Thượng mà làm, Chử Vệ liếc mắt một cái liền theo bản năng đem những món ăn ghi nhớ lại.
Đương kim Thánh Thượng không thích xa hoa lãng phí, bởi vậy mặc dù là trên phương diện thức ăn, nguyên liệu dùng để nấu cũng đều là những thứ bình thường có thể thấy được. Chử Vệ hoảng hốt một lát, không kiềm được nhớ tới lời nói lúc hắn từng cùng đồng học đạp thanh ngẫu nhiên gặp được Thánh Thượng quan sát trận thi đấu đá cầu.
Hắn khi đó ngại Thánh Thượng ầm ĩ, nói một câu “Thượng có điều hảo, hạ tất đầu chi”, hiện giờ mới biết được nông cạn mà mang thành kiến nhìn một người là sai lầm cỡ nào.
Chử Vệ nhắm mắt, bên tai ửng đỏ.
Nhưng ửng đỏ xấu hổ này, ở trong mắt những người khác liền có chút ý tứ không giống nhau.
Trưởng thị vệ phi thường cảnh giác với hắn, vừa thấy lỗ tai Chử đại nhân đều đỏ lên, ngữ khí tức khắc ngưng trọng mà nói với Tiết Viễn: “Tiết đại nhân, đa tạ ngươi nhắc nhở ta cần chú ý Chử đại nhân nhiều hơn.”
Tiết Viễn nặng nề lên tiếng, đôi mắt lại nhìn khẩn trương chằm chằm trên người Cố Nguyên Bạch.
Là vì sặc nước, hay là thân thể không thoải mái?
Cố Nguyên Bạch đang xem một nửa, điện tiền liền vang lên tiếng bước chân vội vàng. Y ngước mắt nhìn, đúng là phụ tử hai người An Nhạc Hầu.
Bọn họ hai người tiến vào cung điện, còn chưa tới trước mắt Cố Nguyên Bạch, liền cúi người quỳ rạp xuống đất, nức nở nói: “Thần thỉnh Thánh Thượng làm chủ cho thần một lần.”
Chử Vệ cùng Thường Ngọc Ngôn thối lui sang một bên.
Cố Nguyên Bạch trầm giọng nói: “Đứng lên đi.”
Cung hầu chuyển ghế dựa đến cho hai cha con An Nhạc Hầu, sau khi hai người ngồi xuống, hốc mắt An Nhạc Hầu đỏ bừng nâng mắt lên, ở trong điện nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tiết Viễn, lưu lại hai hàng lệ nóng: “Thánh Thượng, việc này của thần có quan hệ cùng Đô Ngu Hầu.”
Cố Nguyên Bạch kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tiết Viễn.
Tiết Viễn nâng mi, hắn đi lên trước, cung cung kính kính nói: “Còn thỉnh hầu gia chỉ giáo.”
An Nhạc Hầu chất vấn, “Ngón tay út này của con ta, có phải là ngươi cắt đứt hay không?”
Tiết Viễn nghe vậy, nhếch miệng cười, nhìn thoáng qua phía thế tử An Nhạc Hầu đang trốn đi.
Thế tử An Nhạc Hầu run lên, đột nhiên cúi đầu.
Thường Ngọc Ngôn sợ tính tình cẩu của Tiết Viễn này sẽ phát bệnh tại đây, liền tiến lên một bước, thái độ khiêm tốn nói: “Xin hỏi An Nhạc Hầu vì cớ gì lại nói ra lời này?”
Sắc mặt An Nhạc Hầu không tốt: “Con ta ra xa kinh du ngoạn, lại bị kẻ xấu chém đứt một ngón tay út. Ta làm cách nào cũng không tìm thấy kẻ xấu, nguyên bản đã từ bỏ. Ai nghĩ tới cuối cùng vẫn là nhờ phúc Tiết nhị công tử, mới để ta tìm được kẻ xấu này.”
Biểu tình An Nhạc Hầu có vài phần khinh thường, mặc dù tức giận với Tiết Viễn, nhưng cũng cực kỳ trơ trẽn với việc Tiết nhị công tử này mượn đao gϊếŧ người, hành vi bán huynh cầu vinh, quả thực khiến người ghê tởm.
Cái tên đệ đệ ngu xuẩn khi lại liên lụy đến Tiết Viễn, Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, lần này Tiết Viễn thật sự ngã xuống trong tay tên ngu xuẩn kia?
An Nhạc Hầu nhìn Tiết Viễn không bỏ, “Tiết nhị công tử cho ta đưa tới một ngón tay cùng một phong thư, nói chính là chuyện ngươi chặt đứt ngón tay út của con ta. Mà kia ngón tay út kia chính là phần bị đứt ra của con ta, Tiết Viễn ngươi nhận hay là không nhận?”
Thường Ngọc Ngôn hiểu biết nhất là tình huống bên trong Tiết phủ, sắc mặt hắn biến đổi, hiển nhiên đã tin lời An Nhạc Hầu nói, hắn nhìn về hướng Tiết Viễn, không tiếng động thúc giục hắn nhanh chóng nói nói mấy câu.
Sắc mặt Tiết Viễn lại chợt tắt, “Thần nhận tội.”
Mí mắt Cố Nguyên Bạch lại đột nhiên nhảy một chút, bỗng chốc nhìn về phía Tiết Viễn, ánh mắt sắc bén.
Hắn sạch sẽ lưu loát nhận tội như vậy, ngược lại làm mọi người ở đây ngạc nhiên không đoán được. Mặt An Nhạc Hầu đã đầy lửa giận, không ngừng thỉnh cầu Thánh Thượng làm chủ cho mình. Cũng có người cho rằng trong này có lẽ có chút hiểu lầm, khuyên giải An Nhạc Hầu tạm thời đừng nóng nảy.
Trong điện thanh âm ầm ĩ, ồn ào đến khiến đau đầu Cố Nguyên Bạch một trận.
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch lạnh xuống, y cầm lấy đũa ngọc thả lên trên bàn sứ trắng, vang lên một tiếng thanh thúy làm cung hầu trong điện đồng thời quỳ rạp xuống đất, tiếng động ầm ĩ thoáng chốc không thấy.
Thanh âm Thánh Thượng không rõ hỉ nộ, lại trước tiên dẫn đầu làm khó Tiết Viễn, “Tiết Viễn, rốt cuộc ngươi đã làm bao nhiêu việc trẫm không biết.”
Tiết Viễn trầm mặc một hồi, chỉ nói: “Thần tùy ý Thánh Thượng xử trí.”
Lần này, biểu tình Cố Nguyên Bạch hoàn toàn mà lạnh xuống. Trong mắt y kết băng, đang lúc mọi người cho rằng Thánh Thượng sẽ trực tiếp giáng xuống trừng trị, Thánh Thượng lại lạnh lùng nói: “Phái người đi tra thử sự việc này theo như lời An Nhạc Hầu nói là thật hay giả.”
Trong điện lập tức có người đứng lên rời đi, Cố Nguyên Bạch dung nhan như hàn băng, thời điểm tháng bảy cũng làm người trực diện y cảm thấy như rơi xuống hồ băng, khiến đáy lòng dâng lên hàn ý dày đặc.
“An Nhạc Hầu yên tâm,” Cố Nguyên Bạch hoãn thanh nói, “Trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.”
An Nhạc Hầu hẳn là phải cao hứng, nhưng hiện tại hắn lại có chút sợ hãi. Hắn miễn cưỡng cười cười, nói: “Đa tạ Thánh Thượng.”
Thời gian cung hầu đi ra ngoài tra xét ba mươi phút, bên trong cung điện nửa phần thanh âm cũng không có. Cố Nguyên Bạch không động đến cơm canh, một lát sau, thanh âm Tiết Viễn đột ngột vang lên: “Thánh Thượng, dùng chút cơm.”
Cố Nguyên Bạch dường như không nghe thấy, mí mắt cũng lười không nâng lên một chút.
“Thánh Thượng.” Tiết Viễn.
Một ly trà mãnh liệt nện lên người Tiết Viễn, mảnh sứ giòn nứt, lá trà trong đó chật vật văng khắp nơi, trong mắt Cố Nguyên Bạch nảy sinh ác độc: “Ngươi câm miệng cho trẫm!”
Trong mắt Tiết Viễn phù phù trầm trầm, cung cung kính kính mà ngậm miệng.
Mặc dù là lúc sau có chiêu, mặc dù là chính mình đang tự biên tự diễn, nhưng bị Cố Nguyên Bạch đối đãi như vậy, âm u đều sắp bao phủ cả người Tiết Viễn.
Không lâu, cung hầu đã trở lại, rũ mắt đem nguyên do sự tình nói x rõ ràng: “Thế tử An Nhạc Hầu kiêu ngạo ăn chơi trác táng, không chỉ có ỷ vào quyền thế mà khinh nhục người khác, còn thường mắng Tiết nhị công tử là kẻ tàn tật, nhiều lần dùng lời nói ép bức xúi giục Tiết nhị công tử nhảy hồ tự sát. Tiết nhị công tử chịu không nổi, bởi vậy mới khẩn cầu Tiết đại nhân giúp hắn giáo huấn thế tử An Nhạc Hầu một chút.”
Nguyên do vừa tra ra, ánh mắt người khác nhìn về phía Tiết Viễn lại biến đổi, mười phần quái dị.
Đây vẫn là một huynh trưởng tốt?
Là huynh trưởng tốt bị đệ đệ chính mình tính kế bán đứng?
Sắc mặt An Nhạc Hầu cũng bởi vì một nửa lời nói trước đó của cung hầu mà chợt biến đổi.
Cố Nguyên Bạch cười nhạo, không tin chuyện xưa này của Tiết đại nhân là đang chỉ Tiết Viễn.
Tiết Viễn làm một vòng lớn như vậy, hắn là đang muốn làm cái gì.
Cố Nguyên Bạch bình tĩnh xuống, y ngược lại nhìn về phía An Nhạc Hầu, “An Nhạc Hầu muốn xử trí Tiết Viễn như thế nào?”
Biểu tình An Nhạc Hầu có chút vi diệu, vừa hổ thẹn vừa là trong cơn giận dữ, nếu là bởi vì con của hắn phẩm hạnh không hợp mà tha cho Tiết Viễn, vậy khẩu khí này hắn làm sao cũng không thể nhịn nổi, “Thần chỉ biết, ai cắt ngón tay con ta, người đó liền lấy ngón tay chính mình ra đền bù.”
Đôi mắt Cố Nguyên Bạch híp lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
An Nhạc Hầu bỗng nhiên nhớ tới hắn không hề giống như những tông thân nắm thực quyền, phụ thân Tiết Viễn chính là Tiết tướng quân, là trung lương trong tay có thực quyền. Mà kẻ trung lương này, trong những ngày gần đây được Thánh Thượng ủy thác trọng trách.
Chủ nhân Tiết phủ vì Thánh Thượng bán mạng, Thánh Thượng như thế nào cũng phải chiếu cố Tiết phủ, mồ hôi lạnh trên đầu An Nhạc Hầu chảy xuống dưới.
Ba đời trung lương cũng so với một đám bao cỏ bất lực dựa vào hoàng thất mà ăn cơm như bọn hắn như thế nào cũng làm Hoàng Thượng thích hơn đi?
Đúng lúc này, thế tử An Nhạc Hầu mãnh liệt đứng lên, giống như bị dọa, bàn tay run rẩy bắt lấy cánh tay An Nhạc Hầu, lớn tiếng nói: “Ta không cần ngón tay hắn! Ta muốn đánh hắn năm mươi đại bản, lại tước bỏ quân công hắn!”
Ánh mắt An Nhạc Hầu sáng lên.
Thế tử An Nhạc Hầu không dám liếc mắt nhìn Tiết Viễn một cái, bởi vì một khi nhìn thấy Tiết Viễn, cả người hắn lập tức phát run, lập tức nhớ tới đêm khủng bố kia.
Đêm tối ngày đó, dao nhỏ ở dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, thanh âm Tiết Viễn trầm thấp, mang theo ý cười: “Nếu lão tử không bị thu lại chức, Thế tử gia, việc này đều phải trách ngươi.”
“Ta sẽ đến tìm ngươi. Mà ngươi chỉ cần không làm được,” chủy thủ vỗ ở trên mặt, người uy hϊếp đối diện thong thả ung dung mà cười, “Thì phải bị ta chơi đến chết.”
Thế tử An Nhạc Hầu như sắp khóc, “Thánh Thượng, tước đoạt quân công hắn là được.”
An Nhạc Hầu suy tư một lát, cũng cảm thấy như vậy cũng sẽ hết giận, cứng rắn đi theo nói: “Thánh Thượng, lúc trước là thần lỗ mãng, khuyển tử nói rất đúng. Một khi đã như vậy, ta xin hỏi Tiết đại nhân một câu, ngươi chịu năm mươi đại bản này hay không chịu?”
Tiết Viễn hành lễ: “Thần hết thảy đều nghe theo lời Thánh Thượng nói.”
Cố Nguyên Bạch sau một lúc lâu mới nói: “Một khi đã như vậy, liền theo như lời An Nhạc Hầu nói.”
Tiết Viễn đã bị mang ra ngoài, vì trấn an lòng An Nhạc Hầu, Tiết Viễn sẽ ở trước cửa nhận đánh năm mươi đại bản này.
Âm thanh gậy gỗ nặng nề đánh vào trên người xuyên thấu qua cửa phòng truyền vào trong điện, Tiết Viễn không hừ một tiếng, ngẫu nhiên mới có thể vang lên vài tiếng kêu rên.
Cố Nguyên Bạch tĩnh lặng trong chốc lát, đột nhiên cầm lấy đũa, mặt vô biểu tình mà tiếp tục dùng thiện.
Điền Phúc Sinh thật cẩn thận nói: “Thánh Thượng, tiểu nhân để Ngự Thiện Phòng làm lại cho ngài một phần thức ăn mới?”
Cố Nguyên Bạch: “Lui ra.”
Điền Phúc Sinh không dám nói tiếp, nhỏ giọng lui xuống.
Tiếng đũa bạch ngọc trên bàn sứ va chạm vang lên thanh thúy, từng tiếng vang lên giữa thanh âm gậy gỗ nặng nề bên ngoài. Sắc mặt thế tử An Nhạc Hầu càng ngày càng trắng theo từng tiếng gậy trầm đυ.c, mồ hôi trên đầu cuồn cuộn rơi xuống.
Trong điện không có một tia thanh âm, càng bởi vì như thế, thanh âm bên ngoài mới càng thêm rõ ràng.
Nặng nề rầu rĩ, rõ ràng lọt vào tai.
Người có thân thể yếu nhược, đánh đến tàn nhẫn thì ba mươi đại bản cũng có thể đánh chết người. Thời gian từ từ trôi qua, chờ khi bên ngoài rốt cuộc ngừng lại, trên đầu An Nhạc Hầu cũng không khỏi tiết ra tầng tầng mồ hôi mỏng.
Cố Nguyên Bạch buông đũa xuống, nhàn nhạt nói: “Tiết Viễn ở Kinh Hồ Nam bắt giữ vây cánh mấy chục người quan trọng trong quân phản loạn, binh lính cùng tù binh địa phương cũng trên vạn người. Ngón tay út của thế tử An Nhạc Hầu thật quý, quý đến mức quân công này cũng có thể xóa bỏ.”
Trong lòng An Nhạc Hầu run lên, phụ tử hai người vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Thần sợ hãi, thần nói lỡ……”
“Mấy chục vạn dân chúng ở Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam, cùng với tánh mạng bá tánh trong chiến loạn đấu đá cũng không thắng nổi một ngón tay thế tử,” Cố Nguyên Bạch tiếp tục nói, “Kiêu ngạo ăn chơi trác táng, ương ngạnh không nói đạo lý, thế tử An Nhạc Hầu thật sự rất giỏi, ngón tay cũng thật sự đáng tiền.”
An Nhạc Hầu cùng với thế tử đã bắt đầu run bần bật.
Thật lâu sau, Cố Nguyên Bạch mới nói: “Lui ra đi.”
An Nhạc Hầu không dám nhắc lại chuyện quân công, hắn cùng thế tử An Nhạc Hầu hai người miễn cưỡng đứng dậy, hành lễ với Cố Nguyên Bạch, vội vàng từ cung điện lui ra.
Thị vệ hành hình bên ngoài đi đến, bẩm báo nói: “Thánh Thượng, năm mươi đại bản đã hành hình xong.”
Tâm tình Chử Vệ cùng Thường Ngọc Ngôn đứng ở một bên nghe được lời này trở nên phức tạp.
Cố Nguyên Bạch hướng tới một bên nhìn thoáng qua, để cho bọn họ lui xuống. Khi Chử Vệ từ bên trong cung điện đi ra ngoài, thấy được vệt nước đầy đất cùng mùi máu tươi.
Hắn thu lại mặt mày, áp xuống muôn vàn nỗi lòng trong lòng.
Cố Nguyên Bạch bưng ly nước trà lên, uống được nửa nước ly, y đột đứng lên, mi đè thấp, “Mang trẫm đi xem hắn.”
*
Ngự y đã trị liệu qua cho Tiết Viễn, thời điểm Cố Nguyên Bạch tới, trừ bỏ ẩm ướt, ngoài mùi máu tươi còn kèm theo mùi thảo dược.
Nơi này nhỏ hẹp, áp bức. Cố Nguyên Bạch không biết có phải bởi vì tác dụng tâm lý hay không, thậm chí y cảm thấy căn phòng này cực kỳ tối tăm, khiến y thấy khó thở.
Thánh Thượng chậm rãi đi đến mép giường Tiết Viễn, rũ mí mắt xuống, từ trên cao nhìn xuống Tiết Viễn nằm ở trên giường.
Tiết Viễn thế nhưng vẫn còn duy trì thanh tỉnh, sắc mặt hắn khó coi, mồ hôi ướt thái dương, ướt cổ áo. Hắn nghe được thanh âm, theo động tĩnh nhìn theo, môi khô khốc kéo ra, hướng tới Cố Nguyên Bạch lộ một nụ cười mệt mỏi mà hắn chưa bao giờ thể hiện qua.
“Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch nói: “Ngươi vì thay huynh đệ trút giận mà bị trừng trị. Phẩm hạnh tuy tốt, nhưng trẫm hy vọng về sau ngươi biết đây là luật pháp không thể không trị.”
Tiết Viễn cười cười, thân mình không động đậy, chỉ có thể nằm bò, mùi máu tươi trên người gay mũi, trộn lẫn mùi thảo dược bao quanh người Cố Nguyên Bạch. Hắn dịu ngoan nói: “Thần đã biết.”
“Đến chuyện thế tử An Nhạc Hầu đề nghị tước đoạt quân công,” ngữ khí Cố Nguyên Bạch đột nhiên lạnh lùng, “Trẫm không có đồng ý.”
Ý cười trên khóe miệng Tiết Viễn đột nhiên cứng đờ.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm mà đáng sợ, giả vờ dịu ngoan rút đi, dư lại đều là lệ khí cùng sát ý.
Bàn tay chợt nắm chặt, thân thể lúc trước còn suy yếu đột nhiên như rót vào sức lực, sống lưng căng chặt, giống như tùy thời đều có thể bạo khởi.
Cố Nguyên Bạch lạnh lùng cười, sau đó liền xoay người rời đi. Nhưng mà y mới vừa đi ra hai bước, góc áo đã bị một bàn tay túm chặt, Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn xuống, theo ngón tay này nhìn đến mắt Tiết Viễn.
Trong mắt Tiết Viễn sâu thẳm, hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Thánh Thượng, ngài thật tàn nhẫn nha.”
Cố Nguyên Bạch nói: “Buông ra.”
Tiết Viễn kéo một thân máu tanh, lôi kéo Cố Nguyên Bạch khiến y không thể rời đi. Một cánh tay khác của hắn chống ở trên giường, nửa người trên nâng lên, vết máu trên quần áo cũng rơi vào đáy mắt Cố Nguyên Bạch.
“Thánh Thượng, ngài rõ ràng biết thần ăn năm mươi đại bản này, thần cắt đứt ngón tay út của thế tử An Nhạc Hầu, thậm chí đệ đệ ở nhà bệnh tình nguy kịch,” Tiết Viễn một bên chậm rãi nói, một bên giơ tay kéo tay Cố Nguyên Bạch qua, trên tay còn lưu lại vết máu nhéo vào lòng bàn tay khi hắn miễng cưỡng nhịn đau, những vết máu này nhiễm đỏ tay Cố Nguyên Bạch, “Ngài rõ ràng biết, thần làm một vòng lớn như vậy, chính là muốn lưu tại bên cạnh ngài.”
“Nhưng người cố tình không cho ta được như ý nguyện.”
Tiết Viễn cười cười, đem tay Cố Nguyên Bạch dán lên trên mặt ướt đẫm mồ hôi của chính mình, “Thánh Thượng, người để thần rời đi, thần cũng như là điên rồi.”
“Thần cũng không biết chính mình có thể làm ra những việc càng quá mức hay không.”
Cố Nguyên Bạch lẳng lặng đối diện cùng Tiết Viễn, “Tiết khanh.”
Tiết Viễn, tâm tư ngươi đối với ta không bình thường.
Nhưng những lời này, Cố Nguyên Bạch cũng không muốn nói ra.
Hỏi ra thì thế nào? Bất luận Tiết Viễn trả lời đúng hay là không, đáp án của Cố Nguyên Bạch đều hay không.
Y không thích nam nhân, không thích đồng tính, càng không thích bản thân về sau sẽ lưu lại trong lịch sử rất nhiều lời đồn đại diễm sắc, lưu lại dã sử chuyện xưa của hoàng đế cùng thần tử nào đó.
Huống chi thân thể này của Cố Nguyên Bạch cũng không thích hợp yêu đương.
Y không nghĩ chậm trễ cô nương, nhưng cũng không đại biểu y nguyện ý chậm trễ nam nhân.
Cố Nguyên Bạch lãnh khốc vô tình mà muốn rút ra tay, Tiết Viễn phát giác ý đồ của y. Hắn nắm chặt bàn tay như ngọc trong tay, cúi đầu, ở trên tay Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng hôn xuống.
Trắng trợn táo bạo, rốt cuộc không áp chế được mà hôn xuống.
Tiết Viễn không muốn nhìn thấy biểu tình Cố Nguyên Bạch như vậy.
Sắc mặt tốt, hắn chỉ muốn nhìn thấy sắc mặt Cố Nguyên Bạch tốt với hắn, cười với hắn.
“Ngươi cười với ta một cái,” Tiết Viễn thấp giọng, “Cười một cái, ta liều mạng cho ngươi.”
Quân công, ngón tay, trái tim đang đập loạn nhịp này.
Cố Nguyên Bạch muốn cái nào thì là cái đó, chỉ cần cười, tất cả đều có thể lấy.