Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 63

Người truyền chỉ từ trong cung tới, đem những lời này truyền tới lỗ tai Tiết Viễn.

Tiết Viễn mang theo tươi cười, phong độ nhẹ nhàng nói: “Tạ Thánh Thượng ân điển.”

Đợi đến khi người truyền chỉ đi rồi, hắn còn chậm rãi đi tới ngoài cửa phòng Tiết nhị công tử, nhìn sắc mặ Tiết nhị công tử t đông lạnh đến xanh mét, cả người run bần bật, ánh mắt sâu thẳm.

Tiết nhị công tử chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo đánh úp lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Viễn, nhất thời bị ánh mắt hắn làm sợ tới mức run lên.

Ngự y bắt mạch cho hắn xoa xoa râu, trấn an nói: “Còn thỉnh Tiết tiểu công tử chớ có lộn xộn.”

Sau nửa canh giờ, ngự y cùng cung hầu trong cung đều đã rời đi. Tiết Viễn từ từ bước vào phòng Tiết nhị công tử, hắn ngồi ở một bên, khí thế nuốt núi sông mà ngồi xuống, dư quang liếc qua rất rất nhiều dược liệu quý được cung hầu lưu lại.

Tiết nhị công tử đột nhiên nhanh trí, “Nếu đại ca là muốn thì cứ việc lấy đi.”

Tiết Viễn nghe vậy nhếch miệng cười, hướng về phía người hầu hầu hạ bên cạnh Tiết nhị công tử nói: “Kéo chăn ra, lấy hai thùng nước đá giúp nhị công tử hạ hỏa.”

Tiết nhị công tử đã lạnh đến độ trong mùa hè đắp lên hai lớp chăn, nhưng người hầu nghe lời Tiết Viễn nói lại như là không nhìn thấy một màn này, thẳng tay túm chăn Tiết nhị công tử vén lên, ôm tới hai thùng băng cùng nước lạnh hắt lên trên người Tiết nhị công tử từ đầu đến chân.

“A!” Tiết nhị công tử kêu thảm thiết.

Tiết Viễn cười cười, chân tình chân ý nói: “Lâm ca nhi, ở đây ca ca có một chuyện, ngươi không thể không làm.”

Hàm răng Tiết nhị công tử run đến phát ra âm thanh va chạm, hắn hoảng sợ mà nhìn Tiết Viễn.

Tiết Viễn hơi hơi mỉm cười, “Ngươi vẫn luôn bệnh cho đến sau khi Thánh Thượng đi hành cung tránh nóng cho ta, được không?”

Tiết nhị công tử run lên, hắt xì một cái thật lớn.

“Người tới, lại lấy thêm cho nhị công tử hai thùng nước đá,” Tiết Viễn bỗng chốc đứng lên, hắn bước nhanh đến mép giường, bóng đen áp bách, “Tiết lão nhị, lão tử nói cho ngươi.”

Hắn hạ giọng, dọa người, “Nếu trước khi Thánh Thượng khởi hành ngươi có thể lên giường, ăn một ngụm cơm, lão tử liền đem đầu lưỡi ngươi rút ra, đem tay chặt đứt.”

“Nhưng nếu ngươi có thể ngoan ngoãn,” Tiết Viễn nói, “Thế tử An Nhạc Hầu đúng không? Mắng ngươi tàn phế? Lão tử cắt ngón tay hắn cho ngươi chơi?”

Tiết nhị công tử bị doạ đến lời nói cũng nói không nhanh nhẹn, “Cảm, cảm ơn đại ca.”

Tiết Viễn thật sự cảm thấy bản thân biến thành một huynh trưởng tốt, hắn vui mừng mà nhìn Tiết nhị công tử, thẳng đến sau khi nhìn Tiết nhị công tử cả người tê dại, mới xoay người nhanh như điện chớp mà rời khỏi nơi này.

Tiết nhị công tử thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nhìn hai thùng nước đá mới đặt ở mép giường, khẽ cắn môi, nhớ tới mặt thế tử An Nhạc Hầu kiêu ngạo trào phúng, run run nói: “Đem nước, đem nước tới tưới lên bản công tử.”

*

Thời gian năm ngày thoảng qua.

Trong lúc này đã xảy ra một việc không lớn không nhỏ, khi thế tử An Nhạc Hầu ra ngoài du ngoạn, lại bất hạnh thất lạc người hầu trong phủ, gặp phải kẻ xấu giựt tiền. Sau khi kẻ xấu đoạt xong tiền còn chặt bỏ một ngón út của thế tử An Nhạc Hầu.

Chuyện này phát sinh ở bên ngoài kinh thành, tuy rằng còn ở trong vòng kinh thành thuộc khu vực tuần tra của phủ doãn, nhưng bởi vì quá xa, phủ doãn kinh thành cũng không thể chú ý đến chỗ kia. Cũng không biết vì cái gì mà thế tử An Nhạc Hầu lại đi đến địa phương xa như vậy, nhưng địa phương xa xôi kia, vết chân lui tới thưa thớt, thật sự không dễ tra.

Chẳng sợ tính tình An Nhạc Hầu đã bạo phát bao lớn, ai cũng đều biết kẻ xấu này phỏng chừng không thể bắt được.

Cố Nguyên Bạch cũng nghe nói đến việc này, mày y nhăn lại, âm thầm phái người tăng cường tuần tra một phen, tăng cường phòng hộ tại những nơi mà phủ doãn kinh thành không rảnh bận tâm.

Trước một ngày đi hành cung tránh nóng, Tiết Viễn đúng giờ xuất hiện ở trước mặt Cố Nguyên Bạch.

Hắn ăn mặc xiêm y Đô Ngu Hầu, sắc mặt có chút mỏi mệt, “Thần bái kiến Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch hôm nay ăn mặc tùy ý, chỉ lấy mát mẻ làm chủ. Y cười như không cười, từ trước người Tiết Viễn đi qua: “Tiết khanh nếu không yên lòng đệ đệ, cũng không cần một hai phải bồi ở bên cạnh trẫm.”

Tiết Viễn nhắm mắt đi theo đuôi Cố Nguyên Bạch, tùy ý cười cười, “Gia đệ không có việc gì, thần lãnh bổng lộc lại không tới bên cạnh Thánh Thượng, trong lòng mới rất bất an.”

Cố Nguyên Bạch không biết có nghe vào được hay không, y cũng không thèm nhìn tới Tiết Viễn, tiến thẳng lên xe ngựa. Tiết Viễn một mình bên đứng xe ngựa trong chốc lát, mới lui ra phía sau xoay người lên ngựa, giục ngựa đi cạnh một bên xe ngựa Thánh Thượng.

Cố Nguyên Bạch vào xe ngựa, sau khi chuẩn bị tốt liền ra lệnh một tiếng, một đội ngũ bắt đầu tiến lên thật dài. Ở phía sau xe ngựa Thánh Thượng chính là đội hộ vệ, còn lại là xe ngựa các vương công đại thần, tông thân hoàng thất cùng gia phó. Cấm quân bảo hộ ở bốn phương tám hướng, chậm rãi mà đi về phía hành cung tránh nóng.

Trên đường đi tới hành cung tránh nóng, Thánh Thượng cùng đại thần trong triều cũng không chậm trễ chính sự. Lâm triều không cần lên, nhưng mọi người đều ở trong xe ngựa từng người xử lý chính vụ, Thánh Thượng cũng sẽ thường xuyên gọi vài đại thần đi đến bên trong thánh giá bàn bạc quốc sự.

Kể từ đó, trên đường đi đến hành cung tránh nóng, hiệu suất xử lý chính vụ của nhóm chư vị đại thần ngược lại so với ở nha môn càng cao hơn.

Cố Nguyên Bạch là một lão bản tốt, y sẽ không quá áp bức cấp dưới, ngẫu nhiên ở trên đường gặp được phong cảnh đẹp, sẽ để đội ngũ tạm thời nghỉ ngơi, để các vị thần tử cùng tông thân mang theo gia quyến dừng lại ngắm cảnh vật thiên nhiên tươi đẹp một phen. Hứng thú tới, liền mang theo mọi người leo núi, chơi nước, tìm hiểu danh thắng cổ cảnh tại địa phương một phen, nhàn hạ thoải mái, tận hứng mà tới, vừa lòng mà về.

Có khi mở cửa sổ xe ngựa ra, nhấc mành lên, gió nhẹ mang theo hương thơm cỏ xanh từ bên ngoài xe ngựa xuyên qua, cũng là hết sức mười phần thích ý.

Kinh thành cách hành cung tránh nóng rất gần, mặc dù đội ngũ hoàng đế hành tẩu đường dài mà thong thả, nhưng cũng sau bảy ngày, toàn bộ đều đã đến hành cung tránh nóng.

Bên trong hành cung tránh nóng có rất nhiều hồ nước, cảnh quan nhỏ cũng nhiều không đếm xuể. Cố Nguyên Bạch đi đến nơi này cũng có hai ba lần, nhưng chỉ có hiện giờ đây mới là lúc thích ý nhất, gió mát lạnh từ hồ thổi qua, mồ hôi trên người y nháy mắt khô.

Cố Nguyên Bạch giải tán mọi người, để họ đi phủ đệ chính mình thu thập đồ vật, sau đó nghỉ ngơi trước hai ngày, ngày thứ ba lại bắt đầu chế độ là việc giống như ở kinh thành.

Chờ mọi người lui xuống, Cố Nguyên Bạch cho người chuẩn bị nước, lau đi lớm mồ hôi mỏng trên người.

Mà Tiết Viễn một đường trầm mặc, nhìn bóng dáng y, trong lòng nặng nề nghĩ, như thế nào mới có thể làm Cố Nguyên Bạch lưu hắn lại bên cạnh.

Trong bảy ngày này, Cố Nguyên Bạch giống như là không nhìn thấy Tiết Viễn, chưa bao giờ cho Tiết Viễn một ánh mắt thoáng qua.

Y trên dưới xe ngựa, kêu đều là trưởng thị vệ Trương Tự. Bàn tay trắng nõn của Thánh Thượng cũng thường xuyên bị trưởng thị vệ nâng, trưởng thị vệ trung thành và tận tâm, khi nắm tay Cố Nguyên Bạch, chỉ cần Thánh Thượng không rút về, hắn cũng không hiểu phải buông tay.

Nhưng đặt ở trên người Trương Tự, Thánh Thượng không cảm thấy đây là vượt qua. Đặt ở trên người Tiết Viễn, Thánh Thượng căn bản không đem Tiết Viễn để vào mắt.

Cố Nguyên Bạch nhất định là phát giác ra cái gì.

Trong lòng Tiết Viễn biết rõ ràng.

Hắn biết cơ hội để hắn có thể cho lưu lại bên cạnh Cố Nguyên Bạch, chỉ có lần đi đến hành cung tránh nóng này.

Sau khi Cố Nguyên Bạch tắm gội đi ra, y mặc vào áo trong, ngồi nghỉ ngơi một hồi, đợi khi hơi nóng đỡ hơn, mới gọi người tiến vào.

Điền Phúc Sinh bưng tới một ấm trà cho y, Cố Nguyên Bạch uống lên mấy ngụm, mới cảm thấy thoải mái hơn chút, “Cửa sổ bên trong đóng thật chặt, bức bối đến nỗi làm trẫm khó chịu.”

“Rốt cuộc cung nhân tại hành cung cũng không thể so với cung hầu trong kinh thành,” Điền Phúc Sinh nói, “Sơ ý chút, hôm nay tiểu nhân sẽ dạy bọn họ làm việc.”

Cố Nguyên Bạch lại uống thêm một ly trà, thở ra một ngụm khí nóng, chờ sau khi sửa sang quần áo lại đầy đủ hết, mới bước nhanh đi ra cung điện mờ mịt sương mù.

Điền Phúc Sinh nghĩ nghĩ, “Thánh Thượng, nếu trong điện không thoải mái, bên trong hành cung cũng có tuyền trì lộ thiên, ngâm mình ở chỗ kia, hẳn là so với ở bên trong cung điện càng hợp ý ngài.”

“Ồ?” Cố Nguyên Bạch quả nhiên động tâm, “Lần sau mang trẫm đi coi một chút.”

Thời điểm lúc trước Cố Nguyên Bạch tới hành cung tránh nóng, bởi vì quyền lớn không ở trong tay, y không có tâm tình hưởng thụ, cho nên đối với hành cung này, y cũng không quen thuộc.

Sau đó, Cố Nguyên Bạch liền đi đến chỗ ở của Uyển thái phi, hành lễ với Uyển thái phi.

Chờ lúc từ chỗ Uyển thái phi trở về, lúc này Cố Nguyên Bạch mới xem như không có việc gì.

Y cũng tính toán để bản thân nghỉ ngơi hai ngày, trừ bỏ sự vụ khẩn cấp, những việc khác sau đó lại nói.

Bên trong hành cung tránh nóng, có một cái đảo nhỏ giữa hồ, rất giống như hồ Thái Dịch bên trong Đại Minh Cung.

Trên đảo được bao bọc gió lạnh từ bốn phía, cho dù là ngày mùa hè cũng có thể cảm nhận được gió thu mát mẻ, dùng xong cơm trưa, Cố Nguyên Bạch liền lên thuyền, mang theo một ít người tùy hầu, từ từ đi đến phía đảo trong hồ.

Vì trước đó hành cung tránh nóng trồng nhiều cây trúc, đảo giữa hồ cũng đổi tên từ lúc đó, hoàng đế khai quốc đặt cho nó cái tên gọi là đảo Nam Hồ.

Trên đảo Nam Hồ đảo được quét dọn sạch sẽ, nhưng thân thể của Cố Nguyên Bạch này không chịu nổi mệt nhọc, lúc thuyền còn chưa tới trên đảo, đã vì thuyền gỗ lắc qua lắc lại mà ngủ say.

Vì không quấy nhiễu đến Thánh Thượng, con thuyền liền bắt đầu chuyển động một vòng lại một vòng vây quanh đảo Nam Hồ, chờ khi Cố Nguyên Bạch tỉnh lại, trên mặt phần lớn bọn thị vệ đều đã nhiễm sắc thái say tàu.

Cố Nguyên Bạch còn đang tỉnh thần, có chút choáng váng. Y xoa xoa trán, người chèo thuyền đem thuyền chèo đến bên cạnh bờ, Cố Nguyên Bạch đứng dậy đi hai bước, thiếu chút nữa bị thuyền lắc lư làm mất cân bằng.

Tiết Viễn mặt không đổi sắc mà đỡ y, nâng y lên bờ. Cánh tay hắn cực kỳ có lực, Cố Nguyên Bạch cơ hồ không hề phí sức mà đã ổn định vững chắc dẫm lên trên mặt đất.

Thanh âm y khàn khàn hỏi: “Trẫm ngủ bao lâu?”

Tiết Viễn nói: “Hơn ba mươi phút.”

Cố Nguyên Bạch hoảng hốt, không thể tin được chính mình mới ngủ nửa giờ. Y đẩy ra Tiết Viễn đang nâng đỡ, quay đầu lại nhìn về phía Điền Phúc Sinh, lão nô này đã hoàn toàn hôn mê, khó chịu đến ghé vào bên hông thuyền, động cũng không động nổi.

Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, “Khó chịu thì trở về nghỉ ngơi đi.”

Điền Phúc Sinh gian nan rưng rưng nói: “Vậy ngài ——”

Tiết Viễn cười nói: “Điền tổng quản, bên cạnh Thánh Thượng còn có ta.”

Nếu là trước kia, Điền Phúc Sinh đương nhiên là thưởng thức Tiết Viễn, có Tiết Viễn ở bên cạnh Thánh Thượng hắn cũng yên tâm. Nhưng ở hiện giờ khi biết Thánh Thượng cố ý điều Tiết Viễn rời khỏi, hắn lại không biết có nên để Tiết Viễn ở bên cạnh Thánh Thượng hay không.

Điền Phúc Sinh liếc mắt nhìn Thánh Thượng một cái, Cố Nguyên Bạch chú ý tới tầm mắt hắn, tùy ý nói: “Trở về đi.”

Điền Phúc Sinh cung kính nói: “Vâng.”

Một đám người rốt cuộc không kiên trì nổi bị người chèo thuyền đưa trở về. Trưởng thị vệ cũng có chút khó chịu, nhưng hắn lại kiên trì muốn đi theo bên cạnh Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch mang theo người đi đến chỗ đình hóng gió, ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi cho sắc mặt mọi người chuyển biến tốt đẹp chút, y mới tiếp tục mang theo người đi đến phía trước.

Tiết Viễn một đường trầm mặc không lên tiếng, nhưng khi khom lưng phất đi cành lá cây liễu đυ.ng vào đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch, lại đột nhiên mở miệng: “Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Tiết Viễn khẽ mỉm cười, hướng tới Cố Nguyên Bạch giơ tay ra: “Phía trước là dốc đứng, ngài nắm chặt thần tay.”

Giữa đám thị vệ, không ai có thể có tinh lực tràn đầy so với Tiết Viễn. Mọi người bởi vì di chuyển từng vòng trên nước nên tinh thần cũng có chút uể oải, nhưng Tiết Viễn lại giống như lúc vừa mới xuất phát, so với Cố Nguyên Bạch đã ngủ một giấc tinh thần còn muốn sáng láng.

Cố Nguyên Bạch thu hồi tầm mắt, giống như thuận miệng nói, “Tiết khanh, trẫm là nam nhân.”

Tiết Viễn biết lời này của Cố Nguyên Bạch là đang nhắc nhở hắn. Thánh Thượng là nam nhân, mà Tiết Viễn không nên sinh ra loại tâm tư này với một người nam nhân.

Mặc dù thân thể Thánh Thượng yếu nhược, dung nhan lại đẹp, cũng là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ.

Y là thiên hạ chi chủ, đối với quyền lực có du͙ƈ vọиɠ cùng bừng bừng dã tâm, không hơn không kém, là người lộ ra cường thế cùng mị lực từ trong xương cốt, Tiết Viễn sao có thể không hiểu được, đây là nguyên nhân làm bụi cỏ dưới đáy lòng hắn điên cuồng sinh trưởng.

Tiết Viễn cười thu hồi tay, “Vậy chờ khi Thánh Thượng yêu cầu, thần lại đỡ ngài.”

Đi qua nơi dốc chênh vênh, liền nghe được tiếng động dòng nước róc rách. Đoàn người đến gần liền thấy một cái ao hồ cạn nước trong vắt đang lưu động, gió nhẹ thổi qua, nước gợn sóng.

“Thánh Thượng muốn xuống nước chơi thử không?” Tiết Viễn hỏi, “Ở chỗ này cũng không tồi, nhìn dòng nước chắc hẳn là chỉ cao tới ngực.”

Một đám người đi đến mồ hôi đầy đầu đều có ý động, tha thiết mà nhìn Thánh Thượng.

“Dòng nước như thế nào?” Cố Nguyên Bạch hỏi.

Tiết Viễn tới gần thử thử, “Rất ôn hòa, Thánh Thượng hẳn là có thể chấp nhận được.”

Cố Nguyên Bạch nheo mắt, cảm thấy cảnh này có vẻ quen thuộc, y tự mình ngồi xổm xuống, duỗi tay tìm tòi, đầu ngón tay chạm vào nước, lại có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Tiết Viễn: “Xác thật là vừa đúng……”

Ngâm nước ao một ngày, vừa lúc đang hơi nóng, là nhiệt độ bơi lội vô cùng thoải mái.

Người rót nước ấm lên trên tay trước đó cũng không phát hiện được là nóng, hiện tại lại cảm giác rõ ràng dòng nước mát lạnh ôn hòa này.

Cố Nguyên Bạch không khỏi nhìn về phía nước đặt ở trong tay hắn.

Ngón tay Tiết Viễn vẫn không nhúc nhích, khiến Thánh Thượng thấy được rõ ràng.

Hắn nhìn đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch, tóc đen mềm mại, nhưng mặc dù là đầu tóc mềm mại, gương mặt lại nhu hòa, cũng không ngăn được sự vô tình của Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn thầm nghĩ, tâm lão tử cũng sắp lạnh.

Cho đạp, cho nghiền, trước vài lần còn cho vả mặt. Long sàng cũng đã bò lên, miệng cũng đã hôn, sờ cũng sờ rồi.

Vì cái gì một khi biết hắn thích y, liền muốn đem hắn điều đi?

Tiết Viễn cũng là người, hiện tại lúc này, tuy rằng tuyệt đối sẽ không lui về phía sau một bước, nhưng tâm tình cũng thật sự không thể tốt được.

Cố Nguyên Bạch hồi thần, để bọn thị vệ xuống nước mát mẻ ở nơi đây một phen, còn y lại men theo dòng nước đi lên đằng trước, tìm được một nơi lớn nhỏ an tĩnh thích hợp.

Y ăn mặc trung y xuống nước, sau khi bơi vài vòng qua lại liền nghiền.

Cố Nguyên Bạch lười biếng mà dựa vào bờ, bờ hồ ngày mùa hè có không ít cánh hoa cúc rơi xuống trôi trên mặt nước.

“Bùm” một tiếng.

Cố Nguyên Bạch mở to mắt nhìn, thì ra là Tiết Viễn đã cởϊ áσ ngoài nhảy vào nước, hắn đang bơi đến trong chỗ sâu, Cố Nguyên Bạch nhìn hắn một hồi, nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, Cố Nguyên Bạch đột nhiên cảm thấy làn nước bên người đang chuyển động. Y ngước mắt lên nhìn, Tiết Viễn đã đến gần y rồi, bọt sóng đánh lên một đợt lại một đợt, khi đánh tới bên người Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn cũng ngừng lại ở trước mặt Cố Nguyên Bạch.

Tiết Viễn duỗi tay, từ trên cổ Cố Nguyên Bạch nhặt lên một cánh hoa nhỏ màu vàng, giơ tay đặt ở trong miệng chính mình.

Cánh hoa này dính ở cổ Thánh Thượng một lúc lâu, Tiết Viễn cũng nhìn theo một lúc lâu, lúc này rốt cuộc cũng nếm được hương vị, hai mắt nhíu lại, thật ngọt.