Chờ khi từ sau thân cây đi ra, trong thời gian này nổi bật chính là trên mặt nhân tài tướng soái Tiết đại công tử đã có hai vết đỏ một trái một phải đối xứng thật sâu.
Trên mặt Tiết đại công tử là bộ dạng cười tủm tỉm, tựa hồ cũng không coi đây là sỉ nhục, ngược lại coi đây là vinh dự. Hai dấu ấn bàn tay rõ ràng mà chọc người chú ý, một đám người Điền Phúc Sinh ngạc nhiên tầm mắt nhìn qua cũng không thấy vị đại gia này có chút biểu tình nan kham cùng hổ thẹn nào.
Tiết Viễn bằng phẳng hào phóng cực kỳ, đem hai dấu tay trên khuôn mặt tuấn tú coi như là khoe mẽ, lông mày hơi nâng, đôi tay đặt ở phía sau, thản nhiên đi theo bên cạnh Cố Nguyên Bạch.
Mặt Cố Nguyên Bạch không đổi sắc mà đi đến bên hồ, biểu tình ẩn ẩn như đang suy tư gì.
Bởi vì ẩn ẩn như suy tư gì này, y lập tức quên việc trừng trị Tiết Viễn làm càn.
Tiết Viễn cách xa chút, bọn thị vệ quanh thân liếc mắt một cái lại liếc mắt một cái mà nhìn lên mặt hắn. Trưởng thị vệ nghẹn một hồi, không nhịn được nói: “Ngươi đây là có chuyện gì?”
Tiết Viễn duỗi tay sờ sờ sườn mặt, chạm đến bên má đột nhiên cười, giấu giếm đắc ý, “Hâm mộ?”
Trưởng thị vệ: “……”
Tiết Viễn nhìn người khác ăn mệt, trong lòng sảng khoái, hắn bước chân nhẹ nhàng, dư quang liếc Cố Nguyên Bạch đi ở phía trước, nhìn trong chốc lát, mới dời tầm mắt, câu môi cười.
Quần áo Thánh Thượng được may vừa vặn dán sát thân hình, mỗi tháng đều có đồ mới đưa tới cung điện, y phục Cố Nguyên Bạch mặc, bất luận là thường phục hay là lễ phục vô cùng đứng đắn, đế vương phức tạp cùng nghiêm túc đã lộ ra từ trên một thân quần áo này.
Nhìn chỉ cảm thấy uy nghiêm, cũng không làm người dám dâng lên bất luận lòng khinh nhờn gì.
Nhưng trong mỗi một bước đi, áo bào dưới chân theo cất bước mà nhẹ nâng, dường như lại là nơi cho người khác có thể nhìn trộm.
Tiểu hoàng đế a.
Tiết Viễn than thở, quá hợp tâm ý hắn.
*
Chờ một ngày này qua đi, tin tức bốn ngày sau hoàng đế sẽ di chuyển đến hành cung tránh nóng đã truyền xuống.
Các vương công đại thần cùng tông thân hoàng thất sớm đã chuẩn bị tốt tùy thời khởi hành, sau khi nghe được mệnh lệnh lập tức bắt đầu chuẩn bị những thứ cuối cùng.
Bên ngoài hành cung tránh nóng, đại bộ phận bọn họ đều có phủ đệ của chính mình, bên trong hành cung cũng có nơi nha môn làm việc. Hiện giờ giữa tháng bảy, trước nửa tháng, các vị đại thần cùng tông thân đều nóng đến đầu óc không được rõ ràng, chờ đợi việc Hoàng Thượng chuẩn bị dời đến hành cung tránh nóng.
Hành cung tránh nóng ở phía Kinh Tây bên chỗ Hà Bắc, mùa hạ mát lạnh, mùa đông ấm áp, mùa mưa phồn đa, chính là cảnh bốn mùa như xuân chân chính.
Người trong cung cũng đang bận rộn chuẩn bị đồ vật cuối cùng. Ngày này, Hộ Bộ thượng thư tiến đến bái kiến Cố Nguyên Bạch, cùng Hộ Bộ thị lang bẩm báo tình hình tiêu diệt quân phản loạn trước đó cùng tổng cộng số lượng tiền quyên được với Thánh Thượng. Hai người bọn họ mặt mày hồng hào, không ngăn được tươi cười, vừa báo số lượng cụ thể, Cố Nguyên Bạch cũng phản ứng trong chốc lát, mới hồi thần.
Hiện tại hai tỉnh Giang Nam cùng Kinh Hồ Nam đều bị hoàng đế vững chắc mà nắm ở trong tay, Giang Nam đất lành, phúc đến lưu du, san bằng đám cường hào kia, tài sản thu về cũng có thể đủ lấp đầy mấy cái quốc khố, có thể đem lương thực cùng thịt trên cả nước bổ sung đến tràn đầy.
Mười mấy năm tích góp của cường hào, tổng số lượng lớn đến kinh người.
Càng đừng nói tiền quyên được từ bốn phương tám hướng đưa tới kinh thành, cho tới bây giờ, số tiền quyên được còn đang cuồn cuộn không ngừng mà thu vào kinh thành, hai nơi này thu vào nhiều đến đem Hộ Bộ cũng muốn hôn mê.
“Mặc dù là thời điểm triều ta phồn thịnh nhất, thời điểm quốc khố sung túc nhất,” Hộ Bộ thượng thư cười đến thấy răng không thấy mắt, khiêm tốn nói, “Cũng không so được một phần mười hiện giờ.”
Cố Nguyên Bạch phục hồi tinh thần, trong lòng cũng cao hứng, nhưng cũng còn có thể bình tĩnh, y vui đùa nói: “Hiện giờ không nói trẫm lãng phí tiền bạc?”
Hộ Bộ thượng thư cười mỉa: “Thần làm sao dám.”
Cố Nguyên Bạch hừ một tiếng, “Trẫm về sau nuôi quân, sửa đường, tạo thuyền, đều hào phóng cho trẫm.”
“Vâng, lời nói hôm nay của Thánh Thượng, thần cùng đại nhân tất nhiên thời thời khắc khắc để ở trong lòng,” Hộ Bộ thị lang ở một bên cũng cười nói, “Thánh Thượng, thần cùng đại nhân tới đây kỳ thật cũng là vì chuyện sửa đường.”
Mỗi triều đại Trung Quốc cổ đại, mỗi châu huyện đều sẽ sửa đường lớn (*), bất luận kẻ nào cũng có thể hành tẩu ở trên đường lớn, lại không cho phép bất luận kẻ nào đem con đường này chiếm cho riêng mình.
[(*) Nguyên văn là Quan đạo (官道)]
Đường lớn ở các châu phủ kỳ thật đều đã được tu sửa không sai biệt lắm, hiện giờ chỉ là tu sửa hoặc là bổ sung thêm con đường giao thông trước đây chưa được làm, hai vị đại nhân tới đúng là vì dò hỏi về vấn đề Thánh Thượng muốn tốn nhiều tiền tài, đem các con đường sửa đến huyện nhỏ hay không.
Sửa đường ở cổ đại, hầu hết các vật liều đều là đất, đá, gạch, ngói, kỳ thật trình độ sửa đường ở cổ đại so với trong tưởng tượng của Cố Nguyên Bạch tốt hơn nhiều, đá lát đường thời nhà Hán đã tu sửa đến bóng loáng san bằng, con đường giữ lại từ thời Đường cho tới bây giờ cũng là thập phần chỉnh tề sạch sẽ.
Đặc biệt là từ Tần triều xây thẳng đến Đại Tần, từ Tây An vẫn luôn xây đến Mông Cổ, cơ hồ chính là một đường thẳng tắp, gặp núi liền đào núi, có nước liền xây cầu, độ rộng con đường cũng có thể chạy bốn cái xe ngựa, mặc dù tới đời sau, bởi vì những con đường nay được xây dựng quá dày đặc, vẫn luôn không có cây cối có thể mọc ra.
Việc tu sửa đường đã không cần Cố Nguyên Bạch phải lo lắng nhiều. Y nghe nói đương nhiên là gật gật đầu, “Đem đường xây dựng đến bên trong trấn nhỏ, xây đến trong thôn bọn họ, đánh vỡ tình cảnh chùn chân bó gối của bọn họ, đây là yêu cầu của trẫm, cũng là mục tiêu khi tại vị của trẫm. Trẫm không yêu cầu một bước là có thể hoàn thành, từ từ làm là được, trạm dịch đông đúc phải thẳng đường với nhau, việc vận chuyển không thể dứt. Quân tiên phong có thể đến được, trạm dịch đồng hành, đã hiểu chưa?”
Sau khi nói xong, nhìn Hộ Bộ thượng thư cùng Hộ Bộ thị lang, Cố Nguyên Bạch bừng tỉnh đại ngộ, “Sửa đường là việc của Công Bộ.”
“Ngươi đi đem lời nói kia của trẫm chuyển cáo cho Công Bộ thượng thư,” Cố Nguyên Bạch bật cười, “Thang khanh, Công Bộ thượng thư sao lại không tới cùng ngươi?”
Hộ Bộ thượng thư Thang đại nhân cười nói: “Thần đây không phải tới hỏi Thánh Thượng một chút về phí sửa đường phải dùng bao nhiêu? Lời này nếu bị Ngô đại nhân nghe được, lại đến ầm ỹ cùng thần một phen.”
Nói xong việc này hai vị đại nhân đem sổ con đặt xuống, hành lễ rời đi.
Hộ Bộ dâng sổ con, các phần thu chi viết rất rõ ràng. Cố Nguyên Bạch cầm lấy nhìn kỹ, quả nhiên kiếm tiền sẽ khiến người vui sướиɠ, y nhìn nhìn, không tự giác mà trên mặt liền mang ý cười.
Chờ buổi trưa vừa đến, Tiết Viễn so với Điền Phúc Sinh còn đúng giờ hơn, “Thánh Thượng, nên dùng bữa.”
Cố Nguyên Bạch mới buông tấu chương, tâm tình suиɠ sướиɠ mà dùng cơm trưa.
Sau khi dùng xong đồ ăn, cung hầu ở sau bình phong giúp Thánh Thượng thay xiêm y mỏng ngủ trưa, đám người Tiết Viễn ở bên ngoài xin đợi. Lại trong chốc lát, Thánh Thượng giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, ngữ khí lười biếng vang lên, “Tiết khanh, ngày mai trẫm liền sẽ hạ chỉ, năng lực ngươi xuất chúng, thực lực phi phàm. Ở bên cạnh trẫm thực sự ủy khuất, chờ hết hôm nay trở về, liền ở trong phủ chờ chỉ đi.”
Tiết Viễn vừa nghe, trong chớp mắt sắc mặt lạnh lẽo, ngón tay nắm chặt, “Thần không cảm thấy vất vả, ở bên người Thánh Thượng sao có thể cảm thấy ủy khuất?”
Nhanh như vậy, là bởi vì trước đó hắn nói những lời kia sao?
Tiết Viễn đã sớm chuẩn bị tốt nghênh đón thủ đoạn lôi đình của Cố Nguyên Bạch, trừng trị như thế nào đều có thể. Giống hắn nói như vậy, khiến hắn chảy máu cũng có thể.
Lại chờ được Cố Nguyên Bạch nhanh như vậy ban xuống một tờ giấy.
Biểu tình Tiết Viễn khó coi, hắn tình nguyện bị phạt cũng không nghĩ rời khỏi Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch đổi quần áo xong, lại cầm khăn rửa sạch mặt, tiếng nước ở sau bình phong vang lên, Tiết Viễn kiên nhẫn chờ y nói. Thật vất vả, Cố Nguyên Bạch mới ra tiếng, “Đây đều là ngươi nên được thưởng.”
Ý tứ chính là không thể từ chối.
Tiết Viễn tức khắc cười lạnh một tiếng, cung cung kính kính nói: “Thần tuân chỉ.”
*
Ban thưởng nhanh không thể chậm, sau khi để các vị công thần nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau, thánh chỉ luận công ban thưởng liền được đưa xuống.
Chủ tướng Tiết Viễn bắt được quân chủ lực của quân phản loạn, một hơi từ Đô Ngu Hầu ngũ phẩm thăng bước quân lên phó Đô Chỉ Huy Sứ. Điều đến trong quân doanh thống lĩnh bộ binh, chức quan bay lên, nhưng người lại bị điều ra hoàng cung.
Một nhà Tiết phủ đều là hỉ khí dương dương, một mình Tiết Viễn trầm khuôn mặt lãnh thánh chỉ, đối mặt với thái giám tuyên đọc thánh chỉ, lộ ra cười cũng có chút vô vị.
Nhìn sắc mặt hắn khó coi, Tiết tướng quân mắng hắn mấy câu, nhưng lần này Tiết Viễn lại giống như không nghe thấy hắn nói, một mình sắc mặt trầm đến đáng sợ.
Vậy liền có chút nghiêm trọng.
Người khác mắng Tiết Cửu Dao, Tiết Cửu Dao không cãi lại, việc này rất không giống bình thường.
Tiết tướng quân ngậm miệng, phân phó người khác đừng làm phiền hắn, đỡ có trực tiếp chọc giận kẻ điên trong Tiết phủ này.
Phòng ngủ Tiết phủ.
Nơi này Tiết Viễn có ba thứ của Cố Nguyên Bạch.
Khăn tay nhặt được trong hồ, tay khăn Cố Nguyên Bạch lau trong cung, còn có cái ly bạch ngọc.
Hiện tại Tiết Viễn ngồi ở bên cạnh bàn nhìn ba thứ này đặt trên bàn, trong mắt đen tối không rõ.
Sau một lúc lâu, hắn gọi nô bộc tới, “Đi đem Tiết nhị công tử khiêng đến đây.”
Tiết nhị công tử bị Tiết Viễn đánh gãy chân, xương cốt cắt thành hai nửa. Hiện giờ chỉ có thể nằm ở trên giường, ăn uống tiêu tiểu đều để cho người khác hầu hạ, không thể chịu đựng lăn lộn.
Nhưng một câu này của Tiết Viễn, Tiết nhị công tử không dám không nghe, hắn bị nô bộc nâng tới ngoài cửa Tiết Viễn, thấy Tiết Viễn đế cửa cũng không cho hắn vào, hắn đành phải nằm ở hành lang, gân cổ lên kêu: “Đại ca kêu ta?”
Ngữ khí Tiết Viễn âm trầm từ bên trong cánh cửa truyền đến: “Lần trước ngươi tìm ta là muốn nói cái gì?”
Tiết nhị công tử rùng mình một cái, lại hối hận lần trước tới tìm Tiết Viễn, thanh âm hắn càng ngày càng nhỏ, “Thế tử An Nhạc Hầu phủ mắng ta là tàn phế, hắn còn xúi giục ta treo cổ, nhảy hồ tự sát, ta không thích nhìn hắn, liền muốn tìm đại ca cho người giáo huấn hắn một trận.”
Tiết Viễn không ra tiếng, Tiết nhị công tử càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng cũng phát run.
Thật lâu sau, Tiết Viễn mới cười lạnh một tiếng, “Lão tử đi giáo huấn thế tử An Nhạc Hầu phủ cho ngươi, mà ngươi, ngẫm ra biện pháp cho lão tử.”
Ngữ khí hắn như là ác quỷ dưới nền đất, âm trầm đến làm cho người ta sợ hãi, “Làm lão tử bệnh nặng một trận.”
*
Hôm qua Cố Nguyên Bạch mới vừa ban thánh chỉ luận công ban thưởng, ngày hôm sau đã bị Tiết Viễn chối từ trở về.
Hắn dâng lên một cái sổ con, nội dung trong sổ con chính là Tiết nhị công tử bệnh nặng, bệnh tình tới rào rạt. Tiết Viễn thân là huynh trưởng, vô cùng lo lắng cho gia đệ, bởi vậy tạm thời từ chối nhậm chức Thánh Thượng ban thưởng, muốn ở lại trong phủ chuyên tâm chiếu cố Tiết nhị công tử.
Nếu như nhận bổng lộc hoàng đế, tâm thần lại bất an mà không hoàn thành được chức trách của mình, cuối cùng cũng chỉ là cô phụ tín nhiệm của Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch đem sổ con ném lên trên bàn, quay đầu hỏi Điền Phúc Sinh: “Ngươi thấy thế nào?”
Điền Phúc Sinh cười mỉa hai cái, thầm nghĩ chân Tiết nhị công tử cũng là Tiết đại nhân đánh gãy, hiện giờ nói như vậy, thật sự là khiến người khác nghẹn đến không thể nói ra được cái gì.
“Nói vậy bệnh Tiết nhị công tử thật sự nặng,” Điền Phúc Sinh uyển chuyển nói, “Nhìn một cái, Tiết đại nhân cũng nóng nảy.”
Cố Nguyên Bạch cười như không cười, “Hắn là đang coi trẫm như tên ngốc.”
Nhưng người viết sổ con này rất tốt, huynh hữu đệ cung (*), làm huynh trưởng muốn chiếu cố đệ đệ, ai cũng không thể ngăn cản, hoàng đế cũng không thể.
[(*) Huynh hữu đệ cung (兄友弟恭): Anh em hoà thuận tôn kính nhau]
Cố Nguyên Bạch đơn giản không thèm để ý, y tùy tiện nói: “Một khi đã như thế, vậy thì để ngự y trong cung đi Tiết phủ nhìn một cái, lại mang thêm mấy loại dược liệu qua đi.”
Điền Phúc Sinh: “Vâng, tiểu nhân phân phó xuống liền.”
“Thuận tiện nói một câu với Tiết Viễn,” Cố Nguyên Bạch mở ra một quyển tấu chương khác, cầm lấy bút lông, không chút để ý nói, “Trẫm chờ ngày hắn có thể thượng trị.”