Cố Nguyên Bạch đã hơn hai mươi ngày không nhìn thấy Tiết Viễn.
Y bận bịu việc sự vụ, cũng không muốn nghĩ đến những thứ khác. Lúc này nghe được trưởng thị vệ đi vào, ngoan ngoãn đem bài thơ này đọc cho y nghe, kỳ thật Cố Nguyên Bạch có chút buồn cười.
Bị chọc cười lại như muốn cười.
Thủ đoạn này của Tiết Viễn, là thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất để xây dựng thanh thế cho chính mình.
Y đứng dậy ra điện, mang theo mọi người đi một vòng ngoài. Hành cung thực sự lớn, Cố Nguyên Bạch từng bước từng bước đi chung quanh, ngẫu nhiên cũng nghe được có cung hầu đang ngâm xướng bài thơ này.
Bài thơ này đã được phổ thành khúc, hơn nữa thêm vài từ vào cuối, khiến toàn bộ bài thơ đều mang phong vị khác. Cố Nguyên Bạch ngồi ở bên trong đình hóng gió, kiên nhẫn nghe cung nữ vẩy nước quét nhà nhẹ hát, nghe xong một hồi, y đột nhiên nói: “Mỏng.”(*)
[(*) Nguyên raw: 黏糊 ai biết từ này như nào thì cứu toi T.T]
Điền Phúc Sinh không nghe rõ, khom lưng tới gần: “Thánh Thượng có gì phân phó?”
“Phổ điệu của bài thơ có chút mỏng,” Cố Nguyên Bạch nói, “Đều khiến cho bài thơ thay đổi.”
Điền Phúc Sinh không hiểu những thứ này, nhưng lại nghe ra ý tứ Cố Nguyên Bạch. Hắn nhìn thoáng qua phương hướng cung nữ đang vẩy nước quét nhà, dò hỏi: “Tiểu nhân đi hỏi một chút là ai phổ khúc?”
“Đi thôi,” Cố Nguyên Bạch thu hồi tầm mắt, từ trong tay người bên cạnh lấy quạt xếp qua, nhẹ nhàng vỗ xuống hai, “Hỏi nàng là học được từ ai.”
Điền Phúc Sinh đồng ý, bước nhanh qua.
Cố Nguyên Bạch cảm thụ được gió nhẹ từ quạt, đột nhiên nghe thấy được vài phần mùi mực nhẹ nhàng, y đem mặt quạt chuyển qua liền thấy phía trên đề một bài thơ, vẽ một bức tranh sông núi uốn lượn.
“Đây là ai đưa tới?”
Trưởng thị vệ tiến lên một bước, không quá tình nguyện nói: “Thánh Thượng, đây là Chử đại nhân đưa tới.”
Bút pháp tinh tế cùng chữ viết ẩn chứa khí khái xác thật hợp với hình tượng Chử Vệ.
“Trẫm nhớ rõ sinh thần của trẫm là hơn nửa tháng sau nữa,” Cố Nguyên Bạch buồn cười, “Hiện tại đã bắt đầu hiến đồ vật lên cho trẫm rồi.”
Chữ viết cùng tranh vẽ vô cùng tốt, Cố Nguyên Bạch rất thích phần tâm ý này của Chử Vệ. Y đứng lên, đi đến cạnh đình hóng gió nhìn về phía xa.
Gió mát từ từ, lá liễu cách đó không xa theo gió lay động, dư quang Cố Nguyên Bạch thoáng nhìn, lại liếc thấy một góc xiêm y ở phía sau thân cây.
Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, biểu tình hơi hơi động, y thu hồi quạt xếp xoay người ra đình hóng gió. Người phía sau vội vàng đuổi kịp, Cố Nguyên Bạch bước xuống một bước cầu thang cuối cùng, liền đi về phía cây liễu kia.
Khi sắp đi đến, y dừng chân lại, tất cả mọi người trái phải không hiểu được cũng đi theo ở phía sau.
Cố Nguyên Bạch xoay người hỏi trưởng thị vệ, “Ngày ấy Tiết Viễn lĩnh năm mươi đại bản, đánh bị thương nghiêm trọng sao?”
Trưởng thị vệ cười khổ nói: “Thánh Thượng, người có thân thể ốm yếu, ba mươi đại bản cũng có khả năng sẽ bị đánh chết. Mặc dù là người thân thể cường tráng, cũng không dễ dàng lĩnh phạt năm mươi đại bản này, bất tử cũng sẽ trọng thương. Thân thể Tiết đại nhân tuy rất tốt, nhưng cũng yêu cầu nghỉ ngơi ở trên giường hai ba tháng.”
Cố Nguyên Bạch một lát sau, mới nhẹ giọng nói: “Hắn đáng.”
Quốc vô pháp, tắc sẽ đại loạn.(*)
(Nguyên raw国无法,则会大乱 : Nước không có luật pháp, nhất định sẽ đại loạn)
Trong《 Hàn Phi Tử 》đã giảng qua rất nhiều thứ về đạo lý, thế lực, tầm quan trọng cùng quan hệ quân chủ, Cố Nguyên Bạch nghiên cứu kỹ lưỡng. Luật pháp đã cấm, không thể vì Tiết Viễn mà bỏ qua.
Mặc dù hắn làm một vòng lớn như vậy tất cả đều là vì lưu tại bên cạnh Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch thở dài một tiếng, tìm hòn đá bằng phẳng ngồi xuống, chỉ chỉ những cây liễu đó, nói: “Đi nhìn một cái phía sau những cây đó có người nào không.”
“Vâng.” bọn thị vệ từ phía sau Cố Nguyên Bạch chạy qua, cẩn thận đi xem xét tình huống phía sau cây liễu.
Cố Nguyên Bạch xoay xoay ngọc ban chỉ trên tay, còn đang nhìn tình huống chỗ kia. Phía sau lại đột nhiên có thanh âm khàn khàn vang lên, “Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch chợt dừng,y xoay người lại nhìn theo, là Tiết Viễn một thân hắc y đứng thẳng tắp ở cách đó không xa,.
*
Vết thương trên người Tiết Viễn kỳ thật vô cùng nghiêm trọng.
Mục đích của hắn là vì ở lại bên người Cố Nguyên Bạch, đến nỗi hắn chém đứt ngón tay út của thế tử An Nhạc Hầu, còn lĩnh năm mươi đại bản. Nhưng đối tượng không phải thế tử An Nhạc Hầu, mà là Thánh Thượng. Hắn là vì để Thánh Thượng nguôi giận mới cam tâm tình nguyện thật sự ăn năm mươi đại bản này.
Tiết Viễn mặc dù cường tráng, nhưng hắn cũng là người, năm mươi đại bản mạnh mẽ đánh lên trên thân thể, huyết nhục mơ hồ, không dưỡng thương hai ba tháng không thể khỏe được.
Nhưng Tiết Viễn không thể không tới nhìn Cố Nguyên Bạch.
Tiết Cửu Dao trước nay chưa từng biết cái gì gọi là lui về phía sau.
Vết thương thành như vậy, hắn cũng có thể cho người nâng mình dậy, nhân cơ hội khi Cố Nguyên Bạch đi ra cung điện tản bộ thì liếc nhìn y một cái. Không nhìn không được, Tiết Viễn sẽ điên. Thời điểm Tiết Viễn điên lên, không ai có thể ngăn cản được. Tiết tướng quân đã sớm đi rồi, Tiết phu nhân cũng từng tự mình chặn ở ngoài cửa lớn Tiết phủ, ngăn cản Tiết Viễn không cho hắn đi ra ngoài.
Khi đó Tiết Viễn được nô bộc đỡ lấy, hắn nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua mẫu thân hắn, đôi mắt đỏ ngầu cùng quầng thâm dưới mặt như là người mắc bệnh nặng, “Nương, nhi tử chỉ đến nhìn một cái.”
Giọng nói khàn khàn giống như là hỏng rồi.
Nhìn cái gì một cái, hắn chưa nói. Nhưng biểu tình hắn đã nói rõ ràng, ai cũng không ngăn được hắn, liếc mắt một cái này hắn nhất định phải đi.
Tiết phu nhân biết nhi tử chính mình bướng bỉnh, bướng bỉnh tới nông nỗi có chút cố chấp, nếu không cho hắn đi ra ngoài, hắn thậm chí có thể dùng hai tay chính mình bò trên mặt đất, thẳng đến khi bò tới nơi hắn muốn đi mới thôi.
Tiết phu nhân lau nước mắt nhượng bộ.
Cho đến hôm nay.
Thời điểm Cố Nguyên Bạch cho rằng y cùng Tiết Viễn chỉ có hơn hai mươi ngày không gặp, kỳ thật ở Tiết Viễn trong mắt không có hai mươi ngày dài như vậy, nhưng cũng giống như so với hai mươi ngày còn muốn dài hơn.
Không phải Cố Nguyên Bạch mỗi ngày đều sẽ ra cung điện tản bộ, khi tản bộ cũng không phải mỗi lần đều đi cùng một địa điểm. Tiết Viễn hoàn toàn dựa vào vận khí, có đôi khi thật vất vả đợi một ngày, kết quả đến sợi tóc cũng chưa thấy.
Cuộc đời Tiết Viễn máu loãng cũng đã ngâm qua, mùi hôi thi thể trên người hắn đều bị che lại, ruồi bọ, sâu, thời điểm cuộc đời chật vật, so với một con chó rơi xuống nước còn chật vật hơn.
Cho nên chỉ vì để liếc mắt nhìn Cố Nguyên Bạch một cái mà dùng mọi thủ đoạn, với hắn mà nói đây căn bản là không tính cái gì.
Khó nhịn thì khó nhịn, hắn muốn trò chuyện cùng Cố Nguyên Bạch.
Thường Ngọc Ngôn đem thơ truyền ra ngoài. Theo sự thịnh hành của《 Đại Hằng quốc báo 》, thanh danh của tên gia hỏa này cũng nhanh chóng tăng cao bành trướng theo, thanh danh hắn càng lúc càng lớn, cũng khiến cho 《 Đại Hằng quốc báo 》 cũng càng ngày càng có địa vị trong vòng văn nhân, hình thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp.
Tiết Viễn dùng chút thủ đoạn nhỏ liền mời được trưởng thị vệ đến cửa.
Sáng sớm hôm nay chỗ vết thương còn chưa tốt lên, Tiết Viễn liền chọn hắc y che đi vết máu. Lưng đứng thẳng, chân bước, coi như vết thương phía sau không tồn tại, dùng ý chí mạnh mẽ bày ra bộ dạng bước đi bình thường không việc gì.
Giống như là lúc này đứng ở trước mặt Cố Nguyên Bạch.
*
Cố Nguyên Bạch nhìn Tiết Viễn.
Mặt mày Tiết Viễn trầm ổn, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong mắt lại che kín tơ máu, râu mọc trên cằm lộ ra điểm chật vật.
Có một cỗ ý vị nam nhân chán chường.
Người lớn lên tuấn tú, cho dù lộ ra tình trạng chán chường như thế cũng mang một vẻ tiêu sái. Nhưng cũng kỳ quái, nếu nói là tuấn mỹ, dung nhan Chử Vệ kia lại càng phi thường tuấn mỹ, nhưng nếu Chử Vệ chật vật như thế, rồi lại không bì kịp với thái độ tiêu sái của Tiết Viễn.
Cố Nguyên Bạch thu hồi suy nghĩ, nhẹ nhàng gấp lại quạt xếp, trên mặt không có tức giận, cũng không có vui mừng, “Vết thương đã tốt?”
Lúc trước trưởng thị vệ mới nói qua Tiết Viễn phải nằm trên hai ba tháng mới có thể khỏe, mà hiện giờ thoạt nhìn, Tiết Viễn thật sự là quá bình thường, hoàn toàn không giống như bộ dạng đang bị trọng thương.
Khóe miệng Tiết Viễn nâng lên, đứng thẳng tắp, bộ dạng vô cùng cường hãn như cũ, “Thần rất khỏe. Thời gian này Thánh Thượng có khỏe không?”
Nhưng thật ra thanh âm trầm thấp khàn khàn của hắn lại giống như người bệnh nặng, cảm giác lúc nói chuyện dường như mang theo cát, ba chữ cuối cùng “Có khỏe không” mờ mịt hư xa phảng phất từ nơi xa truyền đến.
“Trẫm đương nhiên rất khỏe,” Cố Nguyên Bạch khép lại quạt xếp, “Ngươi lo lắng cho trẫm, không bằng lo lắng cho chính ngươi.”
Tiết Viễn hơi hơi mỉm cười, văn nhã khéo léo phảng phất như là văn nhân được nuôi dưỡng bởi thư hương thế gia, “Biết thời gian này Thánh Thượng rất khỏe, thần liền an tâm.”
Cố Nguyên Bạch chợt ngưng, nghiêm túc đánh giá hắn.
Ánh mắt y đảo qua trên người Tiết Viễn một cái, sắc mặt Tiết Viễn không thay đổi, chỉ là hạ thấp tầm mắt, “Thánh Thượng nhìn thần làm cái gì.”
“Tiết khanh dường như có chỗ nào không giống,” mày Cố Nguyên Bạch nhíu lại, lại không nói được là nơi nào không giống, y nhìn Tiết Viễn một lần lại một lần, “Tiết khanh tựa hồ……”
Y đột nhiên phát hiện, hình như là Tiết Viễn hiện giờ trở nên quy củ.
Đứng ở nơi một lúc, cũng chưa từng tiến lên một bước về phía Cố Nguyên Bạch. Hắn mắc một thân hắc y nặng nề đè ép, đến khí thế cũng bắt đầu lắng đọng xuống.
Giống như những tâm tư lúc trước, những lời nói đại nghịch bất đạo, đều bị chôn bên trong ký ức của một vài người, hiện giờ đứng ở nơi này, chính là một thần tử sạch sẽ, cái gì cũng chưa làm qua.
Tiết Viễn dường như không có việc gì mà cười cười, tay đặt ở sau người ổn định vững chắc mà nắm lại, hắn chậm rãi nói: “Thánh Thượng, hiện giờ đã tám tháng. Trời nổi gió lên, Thánh Thượng có muốn đi thả diều?”
Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn nhìn ngọn cây, ngọn cây thon dài bị gió tùy ý thổi phất khắp nơi. Thời tiết sáng sủa, có chút cảm giác mát mẻ cuối thu. Xác thật là thời tiết đẹp để thả diều.
Bọn thị vệ xem xét phía sau cây liễu sau hai tay trống trơn mà chạy trở về, bọn họ vừa thấy Tiết Viễn đến đều có chút kinh ngạc. Đặc biệt là trưởng thị vệ biết rõ thương thế của Tiết Viễn, ánh mắt nhìn Tiết Viễn muốn nói lại thôi, phi thường khó chịu.
Tiết Viễn lại không để ý đến bọn họ, hắn đang đợi Cố Nguyên Bạch nói.
Một lát sau, Cố Nguyên Bạch mới gật gật đầu, “Đi thôi.”
Tiết Viễn đã chuẩn bị tốt diều, hắn cong lưng đem diều nhặt lên, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi. Áo đen che lấp, miệng vết thương đã hơi hơi vỡ ra. Mặt Tiết Viễn không đổi sắc mà đi ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch, khi đi qua một mảnh cỏ, đột nhiên nói: “Thánh Thượng, nếm thứ vị cỏ ngọt qua chưa?”
Cố Nguyên Bạch bị hấp dẫn chú ý, quay đầu lại nhìn hắn, mày hơi chọn: “Cỏ có vị ngọt?”
Y chỉ biết hoa có vị ngọt, hút một cái dưới đáy hoa liền tiết ra mật hoa ngọt ngào.
Tiết Viễn cười, tinh tế nhìn về phía mặt cỏ một phen, bước nhanh tiến lên vài bước, ở trong thảm cỏ xanh thẳm hái xuống vài ngọn cỏ cùng bông hoa nhỏ màu trắng. Hắn cố ý dùng ngón tay nghiền nát những ngọn cỏ này, mùi hương cỏ xanh thanh u cùng vị nước ngọt ngào tràn ra, chính chính đáng đáng che đậy mùi máu tanh như có như không trên người Tiết Viễn.
Tiết Viễn không thích bản thân lộ ra tư thái mệt mỏi ở trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Hắn đem những ngọn cỏ này đưa đến trước mặt tiểu hoàng đế, chính mình dẫn đầu nếm một ngụm, hơi hơi nheo lại mắt, vừa lòng gật gật đầu.
Thấy hắn ăn, biểu tình cũng không tệ lắm, cung hầu bên người Cố Nguyên Bạch mới tiếp nhận một mảnh lá cây, dùng nước trong rửa qua rồi lại dùng khăn lau sạch sẽ, mới đưa tới trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch giơ tay tiếp nhận, tính nếm thử một ngụm, kinh ngạc phát hiện thứ này thế mà lại có vị ngọt không khác biệt lắm với cây mía, y lại nếm một ngụm, “Cái này kêu là gì?”
“Các bá tánh đều kêu là cỏ ngọt,” Tiết Viễn nói, “Ngọt sao?”
Cố Nguyên Bạch không khỏi gật gật đầu, “Vị ngọt như vậy, nếu như pha trà uống, hẳn là có thể trở thành một loại đồ uống không tồi.”
Chuyện gì đều có thể liên quan đến chính vụ, đây là đặc điểm của Cố Nguyên Bạch. Tiết Viễn kịp thời sửa lại đề tài, “Thánh Thượng, cũng có không ít thứ có vị ngọt giống vậy. Mật hoa mật cỏ, bá tánh mua không nổi đường, khi hài tử trong nhà muốn ăn ngọt, có thể ăn mấy thứ này.”
“Hương vị rất ngọt,” Cố Nguyên Bạch như suy tư gì, “Cũng không biết nuôi sống được không.”
Nhìn vừa mới thấy Tiết Viễn tùy ý là có thể tìm được thứ này, loại cỏ ngọt này hẳn không phải là thứ rất khó gieo trồng. Nếu như thứ này có ở khắp nơi trên đường phố, vậy ở Đại Hằng cũng không tính là quý giá, nhưng đối với quốc gia không có thứ này, Tây Hạ, Đại Việt, quốc gia chung quanh con đường tơ lụa …… Vậy hẳn là bán khá tốt.
Có thể bán đi ra ngoài một phần chính là kiếm thêm một phần bạc trắng, thân thể Cố Nguyên Bạch không tốt, sống không được bao lâu. Nhưng nếu y có thể sống được lâu chút, y nhất định phải đem thứ này bán ra nước ngoài, hung hăng kiếm một khoản vàng bạc từ các quốc gia ngoài biển.
“Thánh Thượng,” trưởng thị vệ nói, “Thánh Thượng?”
Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt trưởng Thị vệ hàm chứa nhiều thứ xẹt qua Tiết Viễn, cuối cùng vẫn ngậm miệng, “Chỗ này rất trống trải, nếu như nói là thả diều, ở chỗ này là đủ rồi.”
Tiết Viễn nhìn trái phải một phen, gật gật đầu tán đồng: “Chỗ này đúng thật là có thể.”
“Vậy thả đi,” Cố Nguyên Bạch nói, “Diều Tiết khanh đâu, nó trông như thế nào?”
“Ở chỗ này.” Tiết Viễn đem diều thả ra, có thị vệ phối hợp với hắn, giúp hắn đem diều giơ cao lên, chờ khi trận gió to tiếp theo thổi tới bỗng nhiên theo gió mà buông tay.
Diều từ từ bay lên trời, ở phía trên hành cung tránh nóng trở thành một phong cảnh độc đáo. Cố Nguyên Bạch lấy quạt xếp che khuất ánh nắng chói mắt trên trán, ngẩng đầu nhìn lên trên liền thấy được hình dạng của con diều kia.
Hơi có chút kinh ngạc, con diều này thế mà lại là một con diều hình chim én phổ phổ thông thông.
Y nguyên bản cho rằng với tính cách như vậy của Tiết Viễn, diều đem thả hẳn là sẽ rất to lớn kiêu ngạo. Lại không nghĩ rằng sai mười phần, diều này cực kỳ bình thường, bình thường đến nỗi Cố Nguyên Bạch cũng có chút kinh ngạc.
Sau khi kinh ngạc, Cố Nguyên Bạch có chút buồn cười, y cong cong khóe môi, đang muốn thu hồi tầm mắt, gió mạnh đột nhiên ngừng, con diều kia lắc lư lay động như sắp rơi xuống đất, trước khi rơi xuống đất, Tiết Viễn kịp thời kéo kéo dây diều, vừa lúc lại có một trận gió thổi tới, con diều này lại lần nữa bay lên.
Chỉ là trong chớp mắt kia, Cố Nguyên Bạch như là nhìn thấy được mấy dòng chữ viết ở trên cánh diều hình chim én.
Thả diều trong chốc lát, trưởng thị vệ liền tiến lên tiếp nhận diều từ trong tay Tiết Viễn, hắn âm thầm tận tình khuyên bảo: “Tiết đại nhân, thân thể làm trọng. Hiện giờ ngươi nâng thân thể bệnh tật đến trước mặt Thánh Thượng, còn không phải bản thân ngươi chịu tội, hà tất phải như thế?”
Bọn họ còn không biết sự việc phát sinh trước đó, chỉ đơn thuần cho rằng Tiết Viễn vì báo thù cho đệ mà đắc tội An Nhạc Hầu, bởi vậy mới bị Thánh Thượng khiển trách.
Thị vệ trưởng càng ở chung cùng Tiết Viễn, càng cảm thấy Tiết Viễn là người tốt nhưng khi nói chuyện lại không dễ nghe, thái độ không tốt. Hắn thật sự lo lắng Tiết Viễn: “Ngươi lăn lộn thân thể chính mình như vậy, tới rồi cuối cùng, chỗ bị thương chẳng phải sẽ càng thêm nghiêm trọng sao?”
Tiết Viễn nói: “Vậy chịu đi.”
Hắn đem diều giao cho trưởng thị vệ, đi nhanh về phía Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch đang cân nhắc chữ viết trên diều, thấy hắn lại đây liền thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Thần tùy tay viết hai hàng chữ,” Tiết Viễn tùy ý liếc mắt một cái, thu hồi tầm mắt, “Viết chơi, Thánh Thượng không cần để ý.”
Cố Nguyên Bạch ừ một tiếng, không có hứng thú xem diều, cùng Tiết Viễn đi xuống, cùng nhau đi tới nơi nghỉ ngơi râm mát bên cạnh ngồi xuống. Nhìn trưởng thị vệ mang theo người còn đang cực cực khổ khổ mà thả diều.
“Thánh Thượng, lúc trước là thần vượt quá phận,” Tiết Viễn đột nhiên nói, “Lôi đình mưa móc đều là hoàng ân. Thần kiến thức thiển cận, ánh mắt lại rất nông cạn, đọc ít sách vở, nên không hiểu quy củ.”
Cố Nguyên Bạch không khỏi quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Khóe môi Tiết Viễn gợi lên, nếu không phải trong mắt đều là tơ máu chật vật, nhất định ôn tồn lễ độ nhẹ nhàng phóng khoáng.
Đây không phải Tiết Viễn, hoặc là nói, loại cảm giác này cũng không phải là cảm giác mà Tiết Viễn mang đến cho Cố Nguyên Bạch.
Mày Cố Nguyên Bạch không khỏi nhăn lại, một lát sau nhàn nhạt nói: “Trẫm đã đã quên.”
Ý cười của Tiết Viễn cũng chưa biến mất, chỉ là gật gật đầu, ngay sau đó liền đem ánh mắt đặt lên con diều cách đó không xa.
Liều mạng nói ra, đè nặng cảm tình trong lòng, lần đầu tiên trong cuộc đời Tiết Viễn nói ra loại lời nói này.
Cứ như vậy bị Cố Nguyên Bạch quên đi.
Nhưng không quan hệ.
Tiết Viễn sẽ chuẩn bị cho thứ khác tốt hơn.
Phía trước bọn người trưởng thị vệ đang chuyên tâm nhìn diều chim én, phía sau Cố Nguyên Bạch cùng Tiết Viễn từ nơi râm mát mà chậm rãi đến một cái đình tứ giác gần nhất.
Đình tứ giác được đựng lên bằng gỗ, hai bên đều là ao hồ xanh biếc, chim tước bay tới, trước khi có người tới gần lại bỗng chốc bay đi.
Tiết Viễn thấy rõ quạt xếp trong tay Cố Nguyên Bạch, “Thánh Thượng, cây quạt này là từ trong tay người nào?”
“Chử Vệ.” hai chữ này vừa nói ra, Cố Nguyên Bạch liền cảm thấy có chút vi diệu, hiện tại nam chủ công trong nguyên văn có tâm ý với y, vậy nam chủ thụ trong nguyên văn làm sao bây giờ?
Y đau đầu mà xoa giữa mày, không nghĩ tới trừ bỏ ngoài làm hoàng đế, còn phải kiêm chức tư vấn tình cảm cùng ban hôn.
Tiết Viễn từ trên cây quạt thu hồi tầm mắt, “Nguyên lai là do Chử đại nhân làm.”
“Bút tích cùng tranh chữ của hắn đều là đệ nhất,” Cố Nguyên Bạch thuận miệng nói, “Sợ là trăm năm về sau cũng có thể trở thành trân bảo trong tay người khác.”
Tiết Viễn cười cười, chợt duỗi tay chỉ chỉ phía trước: “Thánh Thượng, ngài xem, phía trước có chim mẹ đang mớm mồi cho chin con ăn.”
Cố Nguyên Bạch nhìn theo chỗ hắn chỉ, lại không nhìn thấy: “Ở đâu?”
“Thần cả gan xin phép nắm chặt tay Thánh Thượng,” Tiết Viễn nói, “Thần chỉ cho ngài xem.”
Cố Nguyên Bạch dừng một chút, không nhìn, “Không cần.”
Tiết Viễn cũng không bắt buộc, hắn chậm rì rì hầu hạ ở bên cạnh, bước chân không nhanh không chậm, mặc dù bị cự tuyệt cũng không có thất vọng.
Chờ sau khi tới đình tứ giác, Cố Nguyên Bạch đang muốn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Tiết Viễn lại trước nói: “Thánh Thượng đừng vội, thần lau qua một lần.”
Hắn từ trong lòng móc ra một chiếc khăn tay màu trắng, lau đi bụi bán trên ghế ngồi trong đình. Trên thực tế cũng không có chỗ nào cần lau, từ khi Thánh Thượng giá lâm đến hành cung tránh nóng tới nay, thái giám cùng cung nữ vẩy nước quét nhà đều cần cù chăm chỉ, mọi nơi đều sạch sẽ chưa từng có chút nào bụi bặm nào, là bởi sợ va chạm Thánh Thượng mà chịu trừng phạt.
Tiết Viễn cong eo, Cố Nguyên Bạch đã ngửi được một cỗ mùi máu như có như không, hắn mày nhăn lại, theo mùi máu tới gần, ngửi ngửi, rồi lại cảm thấy một ít mùi hương thảo dược cùng cỏ xanh.
Cố Nguyên Bạch ngửi ngửi, ngửi càng nhiều, ngược lại rốt cuộc không ngửi thấy mùi máu tươi ban đầu. Y còn muốn tiến sát lại một bước, không nghĩ đến Tiết Viễn đột nhiên đứng lên, phần lưng mạnh mẽ đánh úp lại, bỗng chốc va phải mũi Cố Nguyên Bạch.
“……”
Trong nháy mặt thân thể Tiết Viễn cứng đờ, nhanh chóng xoay người, bởi vì sốt ruột, miệng vết thương cũng mãnh liệt nứt ra. Nhưng hắn vừa nhìn thấy mũi vừa bị va phải đang được che lại, tiểu hoàng đế ngày thường lãnh khốc vô tình hiện tại trong mắt lại như ánh lên tinh quang, nói cái gì, động tác gì cũng đã quên.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Thì ra tiểu Vô Lương Tâm còn biết đau.
Mũi Cố Nguyên Bạch bị va chạm, trực tiếp đυ.ng phải tuyến lệ. Y nhịn đau, nhưng thân mình quá mức kiều quý, lần va chạm này, tuyến lệ trực tiếp chảy ra nước mắt.
Quá mất mặt.
Nhưng cho dù chật vật như vậy, Cố Nguyên Bạch cũng không muốn mất mặt trước mặt Tiết Viễn. Y chịu đựng nhức mỏi, mặt không đổi sắc mà trấn định. Giống như đôi mắt này cùng y một chút quan hệ cũng không có.
Tiểu hoàng đế quật cường cực kỳ, sau khi Tiết Viễn lấy lại tinh thần, buồn cười mà khom lưng, thấp giọng dụ dỗ: “Đừng nhúc nhích, ta nhìn xem.”
Thanh âm Cố Nguyên Bạch tức giận: “Xem cái rắm.”
Tiết Viễn lấy tay Cố Nguyên Bạc đang che lại mũi ra, vừa nhìn thấy, còn tốt, chỉ là nơi bị va phải có chút đỏ, không có bị thương. Trước mắt Cố Nguyên Bạch t một mảnh mơ hồ, thời điểm cảm thấy đau nhất, sau đó mới bắt đầu chậm rãi rút đi.
Y trước đó không lâu, bộ dáng đối đãi với Tiết Viễn vẫn là lãnh khốc. Tiết Viễn thường xuyên nhìn vẻ mặt của y, phần lớn là hàm chứa uy nghiêm hoặc là thân thiết tươi cười, một khi tức giận, đó là hàn băng lạnh run.
Nhưng chưa bao giờ gặp qua Cố Nguyên Bạch hai mắt đẫm lệ mông lung.
Hắn đè thấp thanh âm, ách thanh: “Thánh Thượng, thần muốn lau nước mắt cho ngài.”
Cố Nguyên Bạch cũng ách thanh trả lời: “Lau đi.”
Tiết Viễn vừa định muốn gặp phải đi, Cố Nguyên Bạch lại nói: “Không được dùng khăn tay lau ghế kia để lau.”
Như thế nào có thể lấy khăn tay lau nước mắt cho ngươi.
Tiết Viễn không tiếng động buồn cười, nụ cười trời sinh có vài phần mang ý vị châm chọc. Hắn vô cùng nghiêm túc mà nâng mặt Cố Nguyên Bạch trong lòng bàn tay, ngón cái nhẹ nhàng cọ qua, lau đi một chút nước mắt ở khóe mắt Cố Nguyên Bạch.
Nhưng tay đột nhiên chạm vào, giống như lại đem nước mắt ban đầu còn ở bên trong hốc mắt chọc ra, thời điểm bản thân Cố Nguyên Bạch cũng không phát hiện ra, vài giọt nước mắt lại chảy xuống.
Tiết Viễn bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Cố Nguyên Bạch vĩnh viễn không biết chính mình biểu tình trấn định mà rơi lệ khi, là bộ dáng chọc tâm Tiết Viễn cỡ nào.
Thật vất vả, trải qua hơn hai mươi ngày giả vờ quy củ, trong nháy mắt đều sắp rách nát thêm lần nữa.
Tiết Viễn kề sát vào Cố Nguyên Bạch, hô hấp cực nóng, khoảng cách duỗi lưỡi là có thể cuốn đi nước mắt, nhưng chung quy hắn không làm cái gì, mà chỉ cầm vạt áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
Chờ thời điểm Cố Nguyên Bạch đã ổn, y mới phát giác chính mình không biết khi nào đã ngồi xuống, mà Tiết Viễn liền đứng ở cách y hai bước.
Cố Nguyên Bạch hoãn một hồi mới lấy lại tinh thần nghĩ lại trước đó Tiết Viễn làm cái gì. Y nhìn thoáng qua phía Tiết Viễn, ánh mắt Tiết Viễn cũng không ở trên người y, mà là đôi tay đặt ở sau người, dáng người đĩnh bạt mà trông về phía xa.
Sau khi nhận thấy được tầm mắt Cố Nguyên Bạch, hắn mới quay đầu lại, đỉnh mày nhăn, hướng tới Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười.
Cố Nguyên Bạch trong thoáng chốc nhớ tới một câu.
Chó không sủa sẽ cắn người.