Cố Nguyên Bạch ở cùng Uyển thái phi hết một ngày, trong một ngày này Tiết Viễn đều thành thành thật thật. Chờ thời điểm trở về, nửa đường Cố Nguyên Bạch đem Tiết Viễn ném trên đường phố kinh thành, ngữ khí cứng rắn: “Ngươi tán trị.”
Tiết Viễn cưỡi ngựa bị bỏ lại, tại chỗ dạo bước một hồi lâu, mới cưỡi ngựa quay đầu về phía sau, hướng thẳng đi đến cửa hàng ngọc bích kia.
Thời điểm hắn đến, lão bản cửa hàng ngọc còn nhớ hắn, mặt đầy nhiệt tình tươi cười chào đón, “Quan gia, hộp ngọc lần trước ngài mua dùng tốt không?”
Tiết Viễn kỳ quái liếc hắn một cái, “Dùng nó làm cái gì?”
Tiết Viễn mua đồ vật kia chỉ là vì nhất thời chóng mặt nhức đầu. Sau khi mua về, thứ này lại không phải là thứ hắn cần, bạch ngọc toàn thân trong suốt vẫn rất khó coi. Hắn tùy tay ném vào trong phòng, rốt cuộc không đυ.ng đến qua, mất trắng tiền.
Chủ tiệm ngọc xấu hổ mà cười một chút, đáy lòng chửi thầm không thôi, “Vị quan gia này hôm nay muốn đến mua cái gì?”
Tiết Viễn nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua tiệm, đôi mắt dừng lại trên một cái nhẫn ban chỉ bằng ngọc phỉ thúy.
*
Sau khi Cố Nguyên Bạch trở về, liền cho người triệu Chử Vệ lại đây, Chử Vệ đang đang vội vàng ở Ngự Sử Đài tiếp nhận tin tức của quan viên từ các nơi đưa về, lúc nghe được Thánh Thượng triệu hoán, lập tức buông việc trong tay xuống mà vào cung.
Trong thời gian này Ngự Sử Đài rất bận, đệ nhất mỹ nhân kinh thành cũng có chút tiều tụy, nhưng dù tiều tụy cũng vô cùng tuấn mỹ. Chử Vệ cúi người hành lễ với Thánh Thượng, “Thánh Thượng vạn an.”
Cố Nguyên Bạch nói: “Những ngày gần đây Chử khanh hẳn là rất bận rộn?”
Chử Vệ ăn ngay nói thật, “Tuy là bận rộn, nhưng lại phá lệ phong phú.”
Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Trẫm còn có một chuyện giao cho Chử khanh đi làm.”
Chử Vệ không chút do dự nói: “Còn thỉnh Thánh Thượng phân phó.”
“Ngươi cùng Tiết Viễn đi hiệp trợ Trương thị, bọn họ phải chuẩn bị nhiều hơn nhưng bên cạnh không có quan viên triều đình, bắt đầu làm việc vẫn có ít phiền toái,” Cố Nguyên Bạch khổ tâm kiệt lực kéo dây tơ hồng, “Hai người các ngươi một văn một võ, vừa lúc bổ sung cho nhau.”
Cố Nguyên Bạch đều đem lời ám chỉ nói rõ.
Hôm nay mặc dù Tiết Viễn thật sự là trung quân chi tâm, lo lắng y bị thương mới lột quần y. Nhưng qua hai đời trước nay không bị người cùng giới lột quần qua, Cố Nguyên Bạch cảm thấy vẫn là nhanh chóng tác hợp hai người này đi.
Tiết Viễn muốn lột thì lột Chử Vệ, nghĩ muốn lột như thế liền như lột như thế đấy, tốt nhất là nên biết việc lột quần lầ việc chỉ có thể làm với Chử Vệ làm, như vậy mới tốt.
Sắc mặt Chử Vệ cứng đờ, tùy ý gợi lên tươi cười lãnh đạm hàm chứa trào phúng, nói: “Thánh Thượng, thần sẽ cùng Tiết đại nhân làm tốt chuyện này.”
Vốn dĩ trong thời gian này Chử Vệ vội đến độ không trở lại Hàn Lâm Viện, liền có chút lo lắng Tiết Viễn ở bên cạnh Thánh Thượng có thể có mưu đồ gây rối hay không, hiện giờ vừa lúc.
Có lẽ có thể mượn cơ hội này tìm được chứng cứ Tiết Viễn đối với Thánh Thượng lòng mang ý xấu.
Đôi mắt rũ xuống, thần sắc bình tĩnh.
Nhất định phải tìm cơ hội làm Thánh Thượng ghét bỏ Tiết Viễn.
*
Cùng lúc đó, ở ngoài kinh thành cách xa ngàn dặm nơi Kinh Hồ Nam đầy đất.
Các phạm nhân thân khoác áo tù, mang theo còng tay xích chân biểu tình trống rỗng, bọn họ ở trên xe chở tù, bị mang đến đại bản doanh tàn quân đào vong Lư Phong.
Những người này đúng là thám tử ở kinh thành trong thời gian trước bị Cố Nguyên Bạch đào ra, trong đó phần lớn đều là gia phó có tiếng nói trong phủ các tông thân đại thần, ở trong phủ tuy rằng không trải qua những ngày như chủ tử, nhưng so với lúc này cũng tốt hơn gấp trăm lần. Một đường này bọn họ tuy ở trên xe chở tù, nhưng cũng chịu tra tấn, trong đó có vài nữ tử không chịu được nhục nhã khổ cực, rất nhiều lần đều muốn cắn lưỡi tự sát.
Nhưng chung quy có rất nhiều người như bọn họ bị đưa đến Kinh Hồ Nam.
Quan binh đưa người đến Kinh Hồ Nam tự nhiên sẽ cho người tiếp tục duy trì mạng sống của những kẻ này, phát huy tác dụng còn lại của bọn họ.
Cứ điểm tàn quân phái Lư Phong tại Kinh Hồ Nam.
Bên trong tàn quân Lư Phong, có hơn trăm người tả hữu lớn lớn bé bé từ kinh thành chạy ra. Trong đó, Lư Phong tuy chết nhưng lại có không ít môn khách cùng học sinh hắn có thể liều chết tránh thoát lưỡi hái của hoàng đế, giáo úy Từ Hùng Nguyên một đường từ trong quân doanh dẫn binh chạy trốn tới nơi Kinh Hồ Nam đầy đất.
Thế lực tại Kinh Hồ Nam rắc rối phức tạp, dân phong hỗn loạn, cường hào ở địa phương này phạm tội trái pháp luật, thậm chí chém gϊếŧ mạng người, khống chế quan lại, muôn vàn đất đai bị thâu tóm, hình thành thế lực đen tối khổng lồ, địa phương hỗn loạn như vậy, vừa lúc thích hợp để quân phản loạn âm thầm sinh trưởng.
Nhóm tàn quân Lư Phong tự nhận là ngay lúc đó hoàng đế tuy biểu lộ ra thủ đoạn lôi đình nhưng không thể tẩy rửa các thế lực thêm một lần nữa, liền không có năng lực đuổi theo bọn họ, chờ đến hiện giờ hoàng đế có năng lực, lại không biết bọn họ đến tột cùng đang mai phục ở nơi nào.
Mà bọn họ âm thầm xây dựng danh nghĩa cho chính mình gọi là Giáp Thân Hội.
Hai chữ “Giáp thân” chính là chữ tinh giá (*), đồng âm với hai chữ thăng hà cùng thăng tự, mà này hai chữ này mang ý tứ thiên tử băng hà, ác ý trong đó có thể thấy được một chút.
[(*)Tinh giá (星驾) đọc là: xīng jià, đồng âm với hai chữ “Thăng hà” (升霞) Shēng xiá và “thăng tự” (升字) shēng zì)
Hiện giờ trong một vòng lớn này, hơn hai mươi nhân vật trọng yếu của phái Lư Phong đều tề tụ tại đây, thương nghị về vấn đề thiếu tiền bạc thiếu lương thực trong những ngày gần đây.
Khi Từ Hùng Nguyên trốn chạy mang theo năm ngàn sĩ binh, hơn nữa những binh lính hơn trăm người chỉ biết ăn không ngồi rồi chưa từng chịu qua khổ cực (*), núi vàng núi bạc bọn họ mang từ kinh thành đế đây cũng sắp bị tiêu xài không còn.
[(*) Chịu qua khổ cực: bản raw là 从没下过地 ý chưa từng chạm đất qua. Nên mình edit lại là chưa từng chịu khổ thì dễ hiểu hơn]
Đồ vật Lư Phong lưu lại cho bọn họ, bọn họ đều không sai biệt lắm dùng hết.
Bên trong sảnh lớn một mảnh tiếng động tranh luận. Trước mắt Từ Hùng Nguyên chính là thủ lĩnh Giáp Thân Hội, trong tay hắn có binh lính, những người khác đều đến nghe lời hắn. Trong đó có mấy môn khách tương đối thông minh, đã bị hắn coi như quân sư mà dùng.
Trong đó một vị quân sư đang luận rộng đàm cao, liền thấy bên ngoài truyền đến một trận động tĩnh. Một đám người xoay người vừa thấy chính là quân sư Triệu Chu ngày thường được Từ Hùng Nguyên tín nhiệm đang dẫn một người tiến vào.
Từ Hùng Nguyên mày nhăn lại, thanh âm to lớn vang dội hỏi: “Triệu tiên sinh, vị này chính là?”
Nguyên danh của Từ Hùng Nguyên chính là họ Từ tên Hùng Chí, sau khi trốn chạy, bởi vì dã tâm bừng bừng liền đem này chữ cuối sửa thành chữ Nguyên trong Cố Nguyên Bạch.
Triệu Chu cười đem người đưa tới trước mặt Từ Hùng Nguyên, nói: “Tướng quân, đây là bằng hữu tại hạ, người Giang Nam Kiến Khang, tên là Lưu Nham.”
Tướng mạo Lưu Nham bình thường, thoạt nhìn lại nho nhã phi thường, một bộ dạng người làm công tác văn hoá. Hắn hướng tới Từ Hùng Nguyên hơi hơi cúi người, cười nói: “Tiểu nhân từ xa đã ngưỡng mộ đại danh tướng quân, vừa gặp liền biết cái gì mới gọi là anh hùng thế gian.”
Từ Hùng Nguyên trong lòng biết quân sư sẽ không dẫn đến cho chính mình một người vô dụng, vì thế ngửa đầu cười ha ha, “Hổ thẹn hổ thẹn, không biết hiện giờ Lưu tiểu hữu tới tìm ta là có chuyện gì?”
Biểu tình Lưu Nham biến đổi, cố nén bi thống cùng hận ý, “Đều bởi vì đương kim hoàng đế kia đem ta bức đến muốn tìm tướng quân tương trợ!”
Từ Hùng Nguyên không khỏi nhìn qua Triệu Chu, quân sư hơi hơi mỉm cười, hướng tới hắn hơi hơi gật đầu. Từ Hùng Nguyên trong lòng vui vẻ, cũng ra vẻ kinh ngạc nói: “Cẩu hoàng đế kia lại làm chuyện gì?!”
Lưu Nham cúi đầu, “Trong nhà tiểu nhân là thương nhân, có vài phần tiền nhàn rỗi. Ngày thường cùng những quan gia trong nha môn lui tới cũng thân mật, hiện giờ hoàng đế bắt đầu phản hủ, thế nhưng không phân xanh đỏ đen trắng đem một nhà ta phán tội, nói ta mang tội cấu kết quan lại, đều là tội lớn chém đầu ngồi tù, tiểu nhân không có biện pháp, đành phải mang theo gia tài đào vong.”
Từ Hùng Nguyên lại hỏi: “Vậy cha mẹ người nhà ngươi đâu?”
“Bọn họ chưa thoát được ra,” Lưu Nham thanh âm đã nghẹn ngào, “Bọn họ đều đã bị, đều đã bị ——”
Triệu Chu thanh âm ôn hòa nói tiếp: “Đều đã bị đương kim hoàng thượng làm hại.”
Lưu Nham nghẹn ngào rơi lệ, không nhịn được gật đầu.
Từ Hùng Nguyên đều thiếu chút nữa không ngăn được cười.
Ha ha ha ha, nhìn một cái a, nhìn một cái a, trời cũng giúp Từ mỗ hắn!
Bởi vì lương thực tiền tài đã không có, liền đưa đến tiền tài lương thực, trong lòng Từ Hùng Nguyên vui sướиɠ vô cùng, hắn làm bộ làm tịch mà an ủi Lưu Nham một phen, sau khi chờ Lưu Nham chính thức gia nhập Giáp Thân Hội, nhìn một xe lại một xe vận chuyển vàng bạc cùng từng túi lớn lương thực phía sau, rốt cuộc không rời được mắt.
Lưu Nham đứng ở phía đám người, bóng tối che khuất gương mặt hắn, rất nhiều rất nhiều người đã ghé vào từng chiếc xe tài phú bên canh, không ai quan tâm hắn.
Lưu Nham ngẩng đầu, bi thương trên mặt đã không còn, hắn nhìn đồ vật chung quanh, đánh giá toàn bộ cứ điểm của quân phản loạn.
Đây là Giáp Thân Hội a.
Là cường hào Giáp Thân Hội mà Thánh Thượng muốn san bằng a.
Tên này thế mà lại quá khó nghe, Lưu Nham nghĩ.
Nhưng là hắn sẽ nghiêm túc ở lại đây, dùng từng xe từng xe lương thực cùng vàng bạc mà Thánh Thượng cho hắn đổi lấy một vị trí bên người Từ Hùng Nguyên.
Tiêu tốn nhiều tiền tài vàng bạc như vậy, như thế nào cũng phải đổi được một vị trí có có tiếng nói phải không?
*
Bên trong kinh thành, hai vị đại nhân đang làm việc.
Tiết Viễn cùng Chử Vệ đứng ở trước mặt Trương thị, trên mặt hai người đều vô biểu tình, chờ thời gian vừa đến, cùng tộc trưởng Trương thị khách sáo hai câu, lập tức từng người liền đi đến bên ngựa.
Chử Vệ tuy rằng biết được người bình thường sẽ không ở trước công chúng làm ra việc uy hϊếp tánh mạng quan viên triều đình, nhưng Tiết Viễn không phải người bình thường. Bởi vậy hắn cố ý phân phó người trong phủ phái tới một gã sai vặt thân cường thể tráng điều khiển ngựa cho hắn, trước khi lên xe ngựa, Tiết Viễn cưỡi ngựa từ bên cạnh hắn đi lên.
Tiết đại công tử thanh âm nặng nề, “Chử đại nhân, xin khuyên ngươi một câu.”
Thanh âm hắn thấp xuống, thấm người, “Đừng đi trêu chọc người không nên trêu chọc.”
Khóe miệng Chử Vệ lạnh lùng gợi lên, “Tại hạ cũng xin khuyên Tiết đại nhân một câu, đừng đi mơ ước người không nên mơ ước.”
Tiết Viễn nâng môi, liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt âm quang nặng nề, cuối cùng cưỡi ngựa rời đi.
Chân ngựa giơ lên bụi đất, Chử Vệ sặc đến bưng kín miệng mũi.
Chử Vệ bất động.
Ánh mắt kia của Tiết Viễn làm Chử Vệ có một loại cảm giác Tiết Viễn vừa rồi thật sự muốn gϊếŧ hắn.
Người ở chiến trường phù phù trầm trầm, một thân sát khí cùng sát ý mãnh liệt làm người khác vô pháp bỏ qua. Nếu đây không phải ở trên phố……
Chử Vệ thở ra một hơi, xoay người lên xe ngựa.
Người này quá mức nguy hiểm, như thế nào có thể đặt ở bên người Thánh Thượng?
Sau khi hồi phủ Tiết Viễn ở võ trường luyện võ suốt một canh giờ mới áp xuống sát ý tràn ngập bên dưới đáy lòng. Thời điểm hắn từ võ trường đi ra, cả người đều đã ướt đẫm, mặt vô biểu tình mà đi nhanh đến trước phòng tắm.
Gã sai vặt phía sau chạy chậm khó khăn đuổi kịp, “Đại công tử, nhị công tử nói muốn gặp ngài.”
Tiết Viễn bọc sát khí nói: “Nói hắn bò đến ao rồi ngã xuống lại bò dậy, sau đó đến nói chuyện cùng ta.”
Bước chân gã sai vặt dừng lại, âm thanh run run chạy đến trong phòng Tiết nhị công tử: “Vâng, vâng, tiểu nhân sẽ nói nhị công tử làm theo.”
Mặt Tiết Viễn vô biểu tình một đường đi về phòng, phòng tắm bên cạnh đã có người chuẩn bị sẵn nước. Hắn cầm áo ngoài sạch sẽ đi vào trong phòng tắm, cửa phòng “Ầm” một tiếng, bị tay hắn đập đến leng keng rung động.
Suốt một ngày chưa được nhìn thấy Cố Nguyên Bạch.
Một ngày.
Đôi mắt Tiết Viễn đều con mẹ nó muốn nghẹn ra tơ máu đỏ.
Tiết Viễn là người thô lỗ, không quan tâm nước nóng hay lạnh, cũng không thích chậm rì rì mà tắm rửa. Hắn trực tiếp cầm nước tưới lên người từ trên đầu xuống, càng tưới sắc mặt càng đen trầm, trong đầu một hồi lại hiện lên mặt Cố Nguyên Bạch, trong chốc lát lại hiện lên mặt Chử Vệ.
Trong chốc lát lại hiện lên mặt hai người bọn họ đối diện cười!
Tiết Viễn tưới lên đầu bản thân một gáo nước lạnh.
Nước xôn xao rơi ở trên mặt đất, biểu tình Tiết Viễn lạnh lẽo nhìn theo dòng, dư quang lại đột nhiên liếc đến một điểm màu trắng dưới góc ngăn tủ.
Mí mắt hắn đột nhiên nhảy dựng, đi nhanh tiến lên bước qua dòng nước khom lưng nhặt lên, là một cái màu khăn tay trắng.
Trên khăn tay có dính vết nhơ dơ dơ, có vẻ như là bị dấu chân dẫm qua.