Tiết Viễn nghĩ tới đây là chiếc khăn đã lâu trước đó hắn cùng Thường Ngọc Ngôn nhặt ở trong hồ, bữa tối hôm ấy dùng xong đồ ăn từ trong cung mà Hoàng Thượng thưởng xuống, hắn tùy ý cầm khăn tay nghiền dưới lòng bàn chân đem vào tắm phòng, thời điểm tắm rửa lại tùy tiện ném qua một bên.
Cái phòng tắm này chỉ có Tiết Viễn cùng gã sai vặt quét tước tiến vào, khăn tay này thế mà không thể hiểu được lại bị lưu lại tới hiện tại.
Đây là khăn tay Cố Nguyên Bạch.
Mặt trên còn có hoa văn hình rồng.
Hình ảnh từng không chút để ý nghiền lên trên khăn tay hiện ra rõ ràng trước mắt, Tiết Viễn nhìn nước bùn ở trên mặt khăn mà sắc mặt đổi tới đổi lui, liền đang tắm một nửa cũng đều quên. Bước đi đến thau tắm trước mặt bắt đầu giặt khăn.
Tiết Cửu Dao, hắn thầm nghĩ, ngươi dẫm cái gì không dẫm mà một hai phải đi dẫm khăn?
*
Theo thời tiết càng ngày càng móng, trái cây tươi mới trong mùa cũng đều đặt ở trên bàn cơm Cố Nguyên Bạch.
Thân thể Cố Nguyên Bạch không tốt, không chịu nổi lạnh, cũng không chịu nổi nóng. Hiện giờ đã qua tháng sáu, chờ đến thời điểm cuối tháng sáu đầu tháng bảy, liền phải bãi giá đến hành cung tránh nóng, ở nơi đó qua hết mùa hạ.
Trong tháng sáu Uyển thái phi sẽ dọn qua trước, những ngày gần đây ngự y tới cùng Cố Nguyên Bạch bẩm báo qua tình huống thân thể của Uyển thái phi trước mắt có thể xem là ổn định, chỉ cần mùa hạ này không phát bệnh nặng, vậy hẳn là có thể chịu đựng.
Cố Nguyên Bạch gõ người hầu hạ bên cạnh Uyển thái phi một phen, sau khi bị Thánh Thượng dặn dò, khi nhóm người này hầu hạ Uyển thái phi càng thêm thật cẩn thận.
Thương lộ có khả năng phải chuẩn bị đến tháng bảy tháng tám, vậy sẽ đúng là vào tiết trời thu. Lúc thương lộ tới biên quan nói không chừng đều đã đến chín tháng.
Mùa thu, đối với Đại Hằng mà nói là mùa thu hoạch, dân tộc du mục cũng thường thường sẽ lựa chọn vào mùa thu mà tiến công biên quan.
Chiến mã bọn họ khi đó béo tốt cường tráng, nhóm kỵ binh thiện võ hữu lực, bọn họ sẽ thừa dịp thời điểm mùa thu Đại Hằng thu hoạch lương thực mà xâm nhập vào Trung Nguyên, cường đoạt toàn bộ lương thực mùa đông.
Thời gian khi ấy vừa đúng lúc, Cố Nguyên Bạch vừa ăn trái cây vừa nghĩ, thời điểm y tránh nóng tại hành cung, biên quan hẳn là cũng nên khai chiến, khiến cho toàn bộ người du mục không có lương thực mùa đông, chỉ có thể cầm thứ tốt đi trao đổi cùng thương đội, đây là trạng thái lý tưởng nhất.
Nghĩ đến biên quan, Cố Nguyên Bạch liền ngẩng đầu nhìn về hướng Tiết Viễn, "Tiết thị vệ?"
Tiết Viễn không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe vậy mới lấy lại tinh thần đi nhanh tiến lên, "Thánh Thượng?"
"Nếu như Trẫm phái ngươi đi biên quan, ngươi sẽ làm như thế nào?" Cố Nguyên Bạch hỏi.
Tiết Viễn cười như không cười, không hề thân thiện, "Gϊếŧ hết bọn họ."
Này liền có chút...... Không tốt.
Đầu tiên Cố Nguyên Bạch suy xét đến toàn bộ ích lợi của Đại Hằng, hiện tại kỵ binh Đại Hằng không có cách nào chống cự toàn bộ dân tộc du mục trên thảo nguyên phương bắc. Chiến mã Đại Hằng rất ít, cho nên bước đầu tiên phải mang chiến mã về từ tay người du mục trước, chờ sau khi huấn luyện đủ kỵ binh, trọng kỵ binh, chờ sau khi giao thông nhanh và tiện, mới là thời điểm gϊếŧ hết bọn họ, thu phục Bắc Cương.
Cho nên hiện tại Cố Nguyên Bạch muốn chính là đem bọn họ đánh sợ, không phải đánh ra thù.
Hiện tại không phải thời điểm báo thù, chỉ có thể làm cho bọn họ không thể xâm phạm biên quan, không thể mạo phạm con dân Đại Hằng. Muốn chân chính báo thù ít nhất cũng phải đợi hai ba năm sau.
Trong thời điểm này, vẫn là phái một tướng lãnh có lý trí mà lại lấy đại cục làm trọng xuất quân là tốt nhất, vừa lúc xúc tiến chợ chung biên quan thành lập.
Tiết Viễn, cứ đợi đến thời điểm y có thể thu phục Bắc Cương lại đi.
Lão tướng đồng dạng quen thuộc với người du mục, quen thuộc với biên quan còn có tính cách trầm ổn, trong đầu Cố Nguyên Bạch chợt lóe, Tiết tướng quân.
Tiết Viễn kêu một tiếng: "Thánh Thượng?"
Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần, nói thẳng: "Nhưng trẫm hiện tại cũng không cần ngươi đi gϊếŧ hết bọn họ."
Tiết Viễn nhàn nhạt nói: "Thần biết."
Nhưng ý tứ này của Thánh Thượng, là thật sự muốn phái hắn xuất binh sao?
Trái tim Tiết Viễn đột nhiên nhói lên.
Một ngày hôm qua chưa thấy được Cố Nguyên Bạch, hắn giống như sắp điên rồi. Hiện tại chỉ cần suy nghĩ đến hai ba tháng không thấy được Cố Nguyên Bạch, liền muốn trực tiếp phản kháng lại lời Cố Nguyên Bạch.
Trong phủ hắn lớn như vậy, biên quan lớn như vậy, dưỡng một tiểu hoàng đế kiều quý, Tiết Viễn tính tính bạc cùng bổng lộc của chính mình, tựa hồ cũng không phải không thể.
Trong lòng đã có kế hoạch, Cố Nguyên Bạch cho Tiết Viễn lui ra. Xử lý chính sự hết một buổi sáng hôm nay, thời gian cơm trưa vừa đến, Điền Phúc Sinh liền đúng giờ nhắc nhở. Cố Nguyên Bạch đành phải buông chính vụ, cho người truyền thiện.
Thời điểm y dùng bữa, Tiết Viễn liền ở một bên nhìn, trưởng thị vệ thấy ánh mắt hắn, có lòng nghiêng thân đi, hảo tâm nói: "Tiết đại nhân, nếu ngươi thấy đói, không bằng đi ăn cơm trước."
Tiết Viễn nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch ăn đến dính lên môi, yết hầu ngứa, không nghe rõ, "Đói cái gì?"
Trưởng thị vệ tăng lớn thanh âm một chút: "Nếu ngươi đang đói bụng, vậy đi ăn trước đi."
"Đi ăn?" Tiết Viễn không rời được mắt, thanh âm nghẹn lại, "Có thể ăn sao?"
Miệng có thể ăn?
"Có cái gì không thể ăn?" Trưởng thị vệ cười một chút, cảm thấy Tiết Viễn có thể nhắc nhở hắn cảnh giác Chử Vệ chính là người tốt, "Đồ ăn trong cung mỹ vị lại nhiều, ngươi muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu."
Muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu ......
Hô hấp Tiết Viễn nóng lên, đột nhiên căng chặt lên, nhưng khẩn trương ngược lại chính mình bị sặc, phát ra tiếng ho khan thấp thấp.
Cố Nguyên Bạch ngừng lại, hướng tới bên cạnh ý bảo: "Cho hắn một chén nước."
Cung hầu bưng chén nước đưa cho Tiết Viễn, Tiết Viễn tiếp nhận một ngụm uống sạch, dư quang liếc nhìn Cố Nguyên Bạch, nhìn sườn mặt trắng sứ của y lại xuất thần.
Một bữa cơm yêu cầu bao nhiêu bạc, trong đầu không khỏi tính ra, tính toán tiền Tiết Viễn có thể trả nổi, không thể hiểu được, bản thân Tiết Viễn liền vừa lòng cong môi nở nụ cười.
Cơm trưa xong, Cố Nguyên Bạch ngủ một giấc trong chốc lát.
Sau khi tỉnh lại, vừa lúc ngủ một canh giờ. Cố Nguyên Bạch nằm ở trên giường hoãn hoãn thần, bên ngoài có động tĩnh truyền đến, nâng lên mí mắt vừa thấy cửa phòng bị người mở ra.
Điền Phúc Sinh nói: "Thánh Thượng, đến canh giờ."
Cố Nguyên Bạch rầu rĩ ừ một tiếng.
"Bên ngoài ồn ào gì vậy?"
Điền Phúc Sinh nói: "Thời điểm vài ngày trước đó ngài bị bệnh, Tiết đại nhân ôm tới hai con sói con đặt ở trong cung, hôm nay cung nhân thấy thân thể ngài đã khỏe, liền tới hỏi một chút có muốn ôm hai con sói con tới cho ngài giải buồn hay không."
Cố Nguyên Bạch cười nhạt, "Trẫm nói muốn sói, thật sự là mang đến cho trẫm."
Tâm tình y không tồi, xốc chăn lên, nói: "Đứng dậy đi."
Da lông hai con sói con có màu xánh bạc, thập phần xinh đẹp. Sau khi chúng nó bị ôm lại đây, lúc nhìn thấy Tiết Viễn liền cao giọng kêu ngao ô.
Tiết Viễn đi tới, tự mình đem sói con không ngừng kêu chộp trong tay, sau đó đưa tới trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Sói con khi còn nhỏ đáng yêu thật sự, nhưng đã có dã tính công kích người, lúc Cố Nguyên Bạch vươn tay hướng tới hai con sói con, hai con sói con này liền há to miệng, ngo ngoe rục rịch mà muốn duỗi đầu cắn một ngụm lên ngón tay Thánh Thượng.
Tiết Viễn cúi đầu thoáng nhìn, tay lớn bóp chặt mạch máu hai con sói con, hai con sói con rũ lỗ tai cùng cái đuôi xuống, nhút nhát sợ sệt ngao ô một tiếng.
Ngón tay Cố Nguyên Bạch liền an an toàn toàn mà đặt ở đỉnh đầu sói con.
Bộ lông mượt mà, Thánh Thượng rõ ràng yêu thích động vật lông tơ mềm mại như vậy, con cáo lông đỏ lần trước cũng được nuôi ở trong cung.
Hai con sói nhỏ rất cơ linh, biết nhìn xuống đĩa đồ ăn. Trừ bỏ vừa mới bắt đầu muốn cắn Cố Nguyên Bạch một chút, lúc sau vẫn luôn ngoan ngoãn để Cố Nguyên Bạch vuốt lông, âm thanh ngao ô cũng phá lệ khả ái.
Loại mãnh thú hung hãn này khi còn nhỏ luôn khả khả ái ái như vậy, đáng yếu đến lòng người đều mềm, đến sau khi lớn lên bộ dạng lại hoàn toàn thay đổi.
Cố Nguyên Bạch nhớ tới hai con sói lớn đã từng nhìn thấy ở Tiết phủ, hai con sói kia lông mao đen nhánh, răng nanh lộ ra ngoài, nước dãi từ trên răng nhọn chảy xuống, sau khi trưởng thành cùng lúc còn nhỏ hoàn toàn không thể so.
Sau khi chơi trong sói con chốc lát, Cố Nguyên Bạch liền thu hồi tay, ngược lại đi xử lí chính vụ, nhưng Tiết Viễn lại đột nhiên đem hai con sói con ôm trong ngực ném lên trên mặt đất, hai con sói con bị dùng lực quăng ngã, thiếu chút nữa trong mắt toàn sao trời.
Tiết Viễn nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch, trước khi Cố Nguyên Bạch nhíu mày, hắn hơi hơi mỉm cười, từ trong ngực móc ra một cái nhẫn ban chỉ bằng ngọc phỉ thúy, mang lên ngón cái tay trái của Cố Nguyên Bạch.
Ngón tay Thánh Thượng thon dài mà trắng nõn, là đôi tay sống trong nhung lụa duy nhất trên đời. Lúc ngón tay mang lên ngọc ban chỉ màu xanh trong suốt mà tao nhã giống như đột nhiên sống lại, trắng lại càng trắng, xanh lại càng xanh, hai màu tương giao, càng hiện lên sự tinh xảo.
Tiết Viễn thích đến muốn nâng lên ở bên môi hôn xuống, hắn cười, "Ánh mắt thần còn coi như không tồi."
Cố Nguyên Bạch rút tay ra, nhìn ra ngọc ban chỉ này một phen, trên tay y xoay chuyển, ngược lại có chút hợp ý ngoài dự đoán.
Khuôn mặt Thánh Thượng hơi hiện nhu hòa, đôi môi nhạt màu gợi lên cười, "Tiết thị vệ dụng tâm."
Ngươi nguyện ý mang lên, sao có thể kêu là lo lắng?
Tiết Viễn đã mở miệng, lời nói hắn cho rằng chỉ là một câu phổ phổ thông thông, nhưng khi lỗ tai nghe được thanh âm chính mình, chính hắn cũng cảm thấy ngữ khí mềm đến có chút không thể tưởng tượng: "Thánh Thượng, đêm nay chính là ngày đầu tiên của tiết hoa đăng, có muốn thần bồi ngài đi xem hay không?"
Nếu những cấp dưới cùng môn khách trong phủ của Tiết Viễn nhìn thấy Tiết Viễn cũng có tư thái như vậy, sợ là muốn kinh ngạc rớt đầu.
Hai con sói con nằm bò trên ủng đen Tiết Viễn, túm quan bào hướng lên trên bò, Tiết Viễn đem hai con nhãi con đá xa, hai mắt nhìn chằm chằm người không bỏ, "Thánh Thượng?"
Cố Nguyên Bạch bừng tỉnh, "Nguyên lai hôm nay đã là hoa tiết đăng."
Y hứng thú dạt dào, "Vậy nhất định là phải đi, thời gian trước trẫm làm hoa đăng còn không phải là để lại hôm nay dùng sao?"
*
Tiết hoa đăng diễn ra ba ngày, ba ngày này kinh thành không cấm đi lại ban đêm, tới buổi tối tiếng trống vang lên, các nhà các hộ treo lên hoa đăng, toàn bộ kinh thành giống như ngọn đèn trong đêm tối.
Từng nhà mặt mang miệng cười, già trẻ lớn bé trên mặt cười vui.
Có thư sinh đứng ở trên đầu cầu thượng, cất cao giọng nói: "Cẩm khai phương yến, lan đỏ tươi thời trẻ. Nhục màu dao phân mà, phồn quang xa chuế thiên.(*)".
[(*) Nguyên gốc :
锦里开芳宴,兰缸艳早年。
缛彩遥分地,繁光远缀天。
接汉疑星落,依楼似月悬。
别有千金笑,来映九枝前。
(Lư Chiếu Lân)
Hiện tại vẫn chưa có bản dịch thơ của bản thơ này nên mình dùng luôn convert]
Những người khác cười ha ha, trừ bỏ mấy thư sinh ngâm thơ câu đối ở ngoài, còn có không ít người cầm trong tay 《 Đại Hằng quốc báo 》, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ cười nói cái gì.
Hoa đăng đầy màu sắc, đem sắc trời nhuộm thành ngũ quang thập sắc (*). Muôn người đều đổ xô ra đường, bên trong mỗi người hoan thanh tiếu ngữ(**), ở trong lui tới còn có nam nữ tuổi trẻ, sắc mặt đỏ bừng mà bày tỏ tâm tư của lẫn nhau.
[(*) Ngũ quang thập sắc (五光十色): muôn màu muôn vẻ; màu sắc đẹp đẽ phong phú; màu sắc đa dạng
(**) Hoan thanh tiếu ngữ (欢声笑语) cười nói rôm rả.]
Đại Hằng phồn vinh hưng thịnh.
Trời yên biển lặng.
Cố Nguyên Bạch ở bên trong tòa Bất Dạ Thành này, nội tâm bởi vì hình ảnh như vậy mà trở nên mềm mại.
Y mang theo người ở trên đường phố đi qua từng đám người, thường thường có thể nhìn thấy binh lính tuần tra toàn thân áo giáp eo đeo đại đao. Mỗi năm đến ngày hội chúc mừng như vậy, phủ doãn kinh thành đều sẽ phái thêm người nghiêm túc bảo hộ, nghiêm cấm ăn trộm ăn cắp cùng ăn mày tồn tại.
Cố Nguyên Bạch xách theo hoa đăng vô cùng đơn giản của y, ở dưới đêm tối trở nên nổi bật, Tiết Viễn gắt gao đi theo bên người y.
Hắn như là con sói cao lớn nhất đi bên cạnh Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch bởi vì nhiều lần có đám người chen chúc phía trước mà thiếu chút nữa đâm vào trong ngực Tiết Viễn, đều được Tiết Viễn nhất nhất đỡ lên. Cùng với hành vi ngày ấy tự tiện lột quần y mà so sánh thì hôm nay Tiết Viễn có thể nói là vô cùng quy củ.
Cố Nguyên Bạch cười cười, trêu ghẹo nói: "Tiết thị vệ, ngươi đã làm việc nhiều ngày cùng Chử Tử Hộ, cảm thấy như thế nào?"
Sắc mặt Tiết Viễn không thay đổi: "Thánh Thượng, Chử Tử Hộ người này không được."
Cố Nguyên Bạch nhăn mày, "Nga?"
Nếu hắn đi biên quan, mấy tháng sẽ không thể quay về bên cạnh Cố Nguyên Bạch, lưu lại Chử Vệ lòng mang ý xấu với Cố Nguyên Bạch, cảm thấy như thế nào cũng nguy hiểm. Tiết Viễn nghiêm trang nói: "Hắn có Long Dương chi hảo."
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt quái dị.
Tiết Viễn nói lời giả dối lại giống như thật: "Lớn lên nhân mô cẩu dạng, thực tế không biết có bao nhiêu xấu xa. Thánh Thượng, người này tâm tư thâm trầm, ngài vạn lần đừng bị mê hoặc."
Cố Nguyên Bạch cảm thấy có chút vi diệu.
Theo lý thuyết Chử Vệ tựa hồ thích nam nhân mới là bình thường, nhưng xem thần thái cùng ngữ khí này của Tiết Viễn hiện giờ, dường như Chử Vệ thích nam nhân là một việc ghê tởm.
Hơn nữa ở trước mặt hoàng thượng trắng trợn bôi đen người khác như vậy, Tiết Cửu Dao chính là người đầu tiên.
Cố Nguyên Bạch trong lòng tò mò, y cũng trực tiếp hỏi, "Vậy ngươi có thích nam nhân hay không?"
Sao có thể.
Tiết Viễn muốn nói không thích.
Nam nhân? Thích nam nhân cái gì?
Từ xưa đến nay âm dương kết hợp mới là đạo lý, đều là đàn ông, thích nam nhân cứng rắn thì có gì tốt.
Hắn muốn nói ra, muốn nói trắng ra "Lão tử làm sao có thể thích nam nhân", nhưng những lời này ra đến yết hầu, đột nhiên bị ngăn chặn.
Nói như thế nào cũng không ra?
Tiết Viễn hé miệng, nhưng lời nói luôn bị chặn lại trong họng, trái tim chậm rãi nhảy lên nặng nề mà đem những lời này đè xuống. khiến Tiết Viễn như thế nào cũng không nói nên lời.
Những người trẻ tuổi cả nam lẫn nữ nhìn nhau cười, bên đường hoa đăng lóe lên đủ mọi màu sắc.
Bên trong kinh thành, năm gần đây tuy rằng thịnh hành Long Dương chi phong nhưng đến hôm nay, phóng mắt nhìn cũng chỉ là nam nữ tuổi xấp xỉ. Nơi chốn phồn hoa náo nhiệt như thế, nhưng Tiết Viễn lại nói không ra được một câu.
Giọng nói hắn nghẹn lại, chỉ có thể nhìn Cố Nguyên Bạch, nhìn đêm tối cùng mặt nước lấp lánh ánh sáng, sau đó hỏi chính mình, Tiết Cửu Dao, ngươi thích nam nhân sao?
A.
Binh doanh nhiều nam nhân như vậy, Tiết Viễn chỉ cần nghĩ một chút liền cảm thấy ghê tởm muốn chết, hắn không thích nam nhân.
Nhưng nếu --
Nếu là Cố Nguyên Bạch?
"Oanh" một tiếng.
Trái tim thong thả nhảy lên đột nhiên bắt đầu nhanh dần.
Tiết Viễn gian nan mà mở miệng: "Ta --"
Cố Nguyên Bạch đã quên câu hỏi vừa thuận miệng hỏi kia, y hứng thú bừng bừng mà nhìn cảnh sắc chung quanh, nghiêng đầu hướng tới Tiết Viễn hơi hơi câu môi, "Ngươi cái gì?"
Tiết Viễn trầm mặc không nói.
Hắn nhìn Cố Nguyên Bạch, trong ánh mắt đen tối không rõ.
Mặt Cố Nguyên Bạch ánh ánh đèn, vẻ ngoài của tiểu hoàng đế rất đẹp, nhưng ngoài vẻ ngoài ra thì cũng là nam nhân.
Một đêm này Cố Nguyên Bạch cũng chỉ là tản bộ, nhưng cũng nhìn đến no, thời điểm hồi cung cảm thấy thập phần mỹ mãn.
Tiết Viễn cũng trở về phủ. Chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, Tiết Viễn nằm ở trên giường, đầu óc lại một lần vang lên câu hỏi kia của Cố Nguyên Bạch.
"Vậy ngươi có thích nam nhân hay không?"
Sau khi Tiết Viễn ngủ rồi trong mơ cũng đều là những lời này.
Thời điểm đêm hôm khuya khoắt hắn chợt bừng tỉnh.
Giường đệm bỗng nhiên vang lên một tiếng, Tiết Viễn mặt vô biểu tình mà ngồi dậy, bước nhanh đi tới trong phòng tắm cầm nửa thùng nước lạnh vội vàng dội xuống đầu.
Nước lạnh chảy xuống, trong đầu cũng thanh tỉnh.
Tiết Viễn nhìn nước lạnh, cúi đầu khiến vết nước trên đầu rơi xuống trên thân người.
Cố Nguyên Bạch không thích nam nhân.
Tiểu hoàng đế không thích nam nhân, Tiết Cửu Dao hắn, một hán tử thẳng như thép, vì cái gì lại thích nam nhân?
Hô hấp thô nặng, nước lạnh chảy qua bên miệng cũng biến thành cay đắng. Mặt Tiết Viễn vô biểu tình đứng dậy, đi về trong phòng. Ánh trăng bên trong sân rất sáng rất tròn, bầu trời đầy sao như là tùy tay hái được, dư quang Tiết Viễn liếc qua, bước chân tạm dừng tại chỗ.
Hắn không tự chủ được nghĩ ánh trăng xinh đẹp như vậy nếu Cố Nguyên Bạch cũng có thể nhìn thấy thật tốt.
Lấy lại tinh thần liền phát hiện chính mình suy nghĩ cái gì, khuôn mặt Tiết Viễn trầm lại, đi nhanh về hướng phòng ngủ.
Vài tiếng sói tru nổi lên.
Tiết Viễn ngồi xuống mép giường, lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Ánh trăng bên ngoài dần dần không còn, chân trời dần dần sáng lên, ánh sáng chiếu vào trong phòng, chiếu sáng đáy mắt tối đen của Tiết Viễn.
Hắn lau mặt, thầm nghĩ, xong rồi Tiết Viễn.
Ngươi thích tiểu hoàng đế.
Không phải trung quân chi tâm.
Là ngươi muốn hắn.
*
Ngày thứ hai.
Thời điểm Cố Nguyên Bạch đang ở phê duyệt tấu chương, cảm giác được một tầm mắt như có như không.
Y theo cảm giác ngẩng đầu liền thấy Tiết Viễn đáy mắt đen trầm cười có lệ với y, "Thánh Thượng, ngài nên nghỉ ngơi rồi."
Điền Phúc Sinh không ở đây, nhiệm vụ nhìn Thánh Thượng để kịp thời nhắc nhờ Thánh Thượng nghỉ ngơi liền giao cho Tiết Viễn. Tiết Viễn lá gan lớn, dám nói dám làm, dùng sinh mệnh đi khiêu chiến điểm mấu chốt của Cố Nguyên Bạch, Điền Phúc Sinh rất xem trọng hắn.
Vừa lúc đôi mắt Cố Nguyên Bạch có chút chua xót, y ngừng bút, "Cũng tốt."
Lần đầu tiên Tiết Viễn thích người khác, rất không quen.
Tối hôm qua hắn một đêm không ngủ, toàn suy nghĩ đến Cố Nguyên Bạch.
Nghĩ đến việc tiểu hoàng đế không thích nam nhân.
Tiết Viễn còn nhớ rõ biểu tình Cố Nguyên Bạch khi lấy chân dẫm lên nam căn hắn, ánh mắt như vậy cùng dự cảm không ổn từ đáy lòng dâng lên, tựa hồ chỉ cần Tiết Viễn tâm thuật bất chính, lập tức có thể đem hắn phế bỏ.
Nghĩ đến như vậy, tựa hồ còn phải cảm tạ lão cha không đáng tin cậy của hắn.
Biểu tình Tiết thị vệ đổi tới đổi lui, biến hóa đến vô cùng đặc sắc.
Người chung quanh nhìn hắn giống như xem diễn, thị vệ đồng liêu nghẹn cười đến lợi hại.
Nhìn một cái a, người mang vẻ mặt ngốc này là Đô Ngu Hầu Tiết đại nhân của bọn họ sao? Nhìn như thế nào cũng cảm thấy buồn cười.
Thánh Thượng nhắm mắt, liền có thái giám tay chân linh hoạt tiến lên xoa bóp đầu cho Cố Nguyên Bạch, huân hương trong điện khinh khinh nhu nhu, cũng không biết Thánh Thượng có ngủ hay không ngủ.
Chờ sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Điền Phúc Sinh liền từ bên ngoài đi vào. Hắn đi đến bên người Thánh Thượng, từ trong tay áo móc ra một phong mật tin.
Tiểu thái giám tránh qua một bện, Cố Nguyên Bạch mở mật tin ra, nâng mí mắt lên, sau khi xem xong nội dung trên mặt tin liền cười.
Đây là tin từ Kinh Hồ Nam, là một vị quan viên trong Giám Sát Xử dùng tên giả là Lưu Nham báo tin tức về. Cố Nguyên Bạch đưa lễ vật cho vây cánh Lư Phong ở hai nơi Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam--một đội tù phạm thật dài kia, thời điểm đưa đến cứ điểm bọn họ, đem đám kia người dọa cho sợ hãi.
Lúc Cố Nguyên Bạch đang chờ đợi, Lưu Nham đang quạt gió thêm củi, thật đáng mừng chính là bọn họ cuối cùng cũng dâng lên vài phần cảm giác nguy cơ, cũng tính toán ám sát Cố Nguyên Bạch một lần thử.
Cố Nguyên Bạch cười nói: "Thật tốt a."
Thời gian trước đó y mới cảm giác chính mình không sống được bao lâu, khả năng không đợi được tàn quân Lư Phong tạo phản, không nghĩ tới dọa sợ đối thủ như vậy, bọn họ trực tiếp tính toán phái người ám sát Cố Nguyên Bạch.
Khi Cố Nguyên Bạch đem quân phản loạn chạy tới hai mà Kinh Hồ Nam cùng Giang Nam, liền chôn xuống một quân cờ, mà hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội phát huy tác dụng.
Chuyện ám sát đương nhiên sẽ không kéo dài, từ Kinh Hồ Nam đến kinh thành, ra roi thúc ngựa cũng đến hơn nửa tháng. Tâm tình Cố Nguyên Bạch vô cùng tốt chờ đợi trận này ám sát. Y thu hồi mật tin, nhẹ giọng nói: "Tương kế tựu kế."
Chờ sau khi Hoàng Thượng Đại Hằng bị đám quân phản loạn bọn họ thành công đâm bị thương, sao đó cho bọn họ một loại cảm giác Hoàng Thượng không sống được bao lâu, nói như vậy đám quân phản phái sẽ bị thành công vui sướиɠ đến đầu óc hôn mê.
Bọn họ sẽ tạo phản.
Rốt cuộc muốn tạo phản.
*
Chuyện Giáp Thân Hội muốn phái người ám sát Cố Nguyên Bạch, trừ bỏ rất ít người biết được, tin tức này triệt triệt để để mà bị giấu diếm xuống.
Bọn thị vệ bảo hộ bên người Cố Nguyên Bạch cũng chỉ một nhóm người Cố Nguyên Bạch cực kì tín nhiệm biết, càng không cần phải nói Tiết Viễn thân là thần tử.
Như thế qua mười lăm sáu ngày, Cố Nguyên Bạch suy đoán người Giáp Thân Hội phái tới dù thế nào cũng có thể tới rồi, bản thân liền tạo cho bọn họ một cơ hội, mang theo một vài vị quan học tài danh truyền xa cùng học sinh, tự mình đi đồng ruộng nhìn nhóm nông dân gieo trồng lương thực.
Sáng sớm Tiết Viễn đã thức dậy, sau khi luyện tập thân thể đỉnh đầu nóng bức liền đi tắm. Đổi quần áo xong, đeo lên đao kiếm liền chờ ở cổng lớn nhà mình.
Tiết tướng quân từ bên cạnh hắn cưỡi ngựa đi qua, nhìn hắn liền hừ lạnh một tiếng, "Hôm nay sao lại không mặc quan phục?"
Tiết Viễn thẳng tắp đứng, nghe vậy lười biếng liếc mắt nhìn hắn, "Cùng Thánh Thượng đi đồng ruộng."
Tiết tướng quân tận tình khuyên bảo, "Thánh Thượng đối đãi với ngươi tốt như thế, ngươi cần phải bảo hộ tốt Thánh Thượng, thần tử chúng ta chính là một lòng trung quân chi tâm, hẳn là trong lòng trong mắt phải đều phải là Thánh Thượng."
Tiết Viễn nói: "Trong lòng trong mắt lão tử đã chỉ toàn là y."
Vài đêm không ngủ được một giấc an ổn, nửa đêm vừa tỉnh lại phải đi tắm nước lạnh. Cố Nguyên Bạch cười hắn liền bị mê man đến không phân rõ đông tây nam bắc.
Tiết đại công tử ở Bắc Cương ai cũng sợ hãi, hiện giờ cũng không chịu nổi mê hồn canh này.
Tiết tướng quân đang nói đạo lý lớn, không có nghe rõ: "Cái gì?"
Tiết Viễn lại không để ý tới hắn, ánh mắt lướt qua Tiết tướng quân, thấy được xe ngựa Thánh Thượng. Hắn nhếch miệng cười, đi nhanh đến chỗ xe ngựa, cùng Tiết tướng quân nói: "Lão tử đi rồi."
Tiết tướng quân còn chưa tức giận, liền thấy Tiết Viễn đột nhiên ngừng bước chân, nghiêng người cảnh cáo nói: "Tiết tướng quân, trung quân chi tâm, chỉ có thể ta có, chỉ có thể ta nói. Người hiểu không?"
Nói xong, Tiết Viễn liền đi nhanh, khí phách hăng hái mà đi đến xe ngựa.
Trong tay trưởng thị vệ còn nắm một con liệt mã, lông tơ toàn thân màu nâu đỏ loá mắt, đúng là huyết bảo mã Hồng Vân để lại cho Tiết Viễn cưỡi.
Tiết Viễn xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa đi tới cửa sổ xe ngựa, cười phong lưu phóng khoáng, "Thánh Thượng, hôm nay mạnh khỏe không?"
thanh âm Cố Nguyên Bạch còn có buồn ngủ cùng lười nhác, "Còn tốt."
Tiết Viễn hơi hơi mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Thánh Thượng hôm qua có nằm mơ thấy cái gì không?"
Cố Nguyên Bạch dừng một chút, kỳ quái nói: "Lời này của Tiết thị vệ là có ý gì?"
Tiết Viễn mày nhăn lại, chẳng lẽ tiểu hoàng đế đêm qua không có mơ thấy hắn?
Thảo con mẹ nó.
Mặt mày Tiết Viễn nháy mắt trở nên âm u, ngữ khí hắn không đổi, "Không có việc gì, thần thuận miệng hỏi một chút."
Thế mà cũng có người dám lừa gạt Tiết Cửu Dao hắn?
Là muốn chết sao.
Hôm qua khi hạ trị Tiết Viễn khi gặp được một tên đạo sĩ, tên đạo sĩ kia bán một loại phù có thể làm người khác mơ thấy chính mình. Tiết Viễn bị ma quỷ ám ảnh bỏ ra một đống bạc mua, trước khi ngủ dựa theo đạo sĩ lời nói, ở trong lòng mặc niệm tiểu hoàng đế trăm lần. Chờ lúc ngủ, đem phù đặt ở bên cạnh gối đầu, đạo sĩ nói như thế là có thể làm người mặc niệm trong lòng mơ thấy mình.
Tiết Viễn ôm ý nghĩ không thể nói với người ngoài, bản thân còn tắm rửa sạch sẽ, trên thân thể cường tráng một kiện quần áo cũng không mặc, nằm ở trên giường ngủ một đêm.
Kết quả con mẹ nó thế nhưng bị lừa.
Cố Nguyên Bạch ở trong xe ngựa chống mặt, trong chốc lát không nói nên lời, xốc mành cửa sổ lên liền nhìn thấy ngoài cửa sổ là khuôn mặt âm u của Tiết Viễn, giống như muốn gϊếŧ người, nhìn đến lạnh người.
Cứ biểu tình như vậy, nếu thật sự có người tiến đến ám sát y, sợ là liếc mắt một cái đã bị dọa sợ.
Cánh tay Cố Nguyên Bạch chống trên cửa sổ xe, đôi mắt híp lại, cười đến giống như một kẻ ăn chơi trác táng trong kinh thành đang đùa giỡn thiếu phụ đàng hoàng: "Sắc mặt Tiết thị vệ khó coi như thế, chẳng lẽ là không muốn đi nông thôn quan sát cùng trẫm?"
Tiết Viễn nói: "Như thế nào cũng nguyện ý."
Cố Nguyên Bạch cảm thấy lời này có điểm kỳ quái, "Nếu như trẫm để ngươi hầu hạ trẫm, giống như nô bộc, ngươi cũng nguyện ý?"
Tiết Viễn liếc mắt nhìn Cố Nguyên Bạch một cái, thầm nghĩ ngay cả khi ngươi muốn sờ lão tử...... Cũng không phải không được.
Hắn câu môi cười, biếng nhác, hỏi: "Thánh Thượng muốn thần hầu hạ ngài cái gì?"
Hắn thoạt nhìn không giống như bộ dạng tức giận, ngược lại là ngo ngoe rục rịch. Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một chút, nói: "Ngươi vẫn duy trì sắc mặt tốt là được."
Tiết Viễn một lòng mơ ước long sàng chi tâm (*) bắt đầu bang bang loạn nhảy. Muốn nhìn hắn sắc mặt tốt?
Nhìn hắn cười?
Tiểu hoàng đế.
Có chút ý tứ.