Cố Nguyên Bạch sớm đã ngủ rồi, căn bản không nghe thấy hắn ăn nói khùng điên.
Một lần bị bệnh này của Thánh Thượng liền bệnh vài ngày, thời điểm hết bệnh rồi, tiến trình hành động đã đẩy mạnh tớ Lợi Châu.
Chuyện này y chỉ đưa ra phương hướng đại khái, cụ thể làm sao đem tri châu Lợi Châu dẫn vào trong, làm phản hủ ăn mồi câu dám trong hiện giờ thời điểm, y toàn quyền giao cho nhóm thủ hạ thần tử.
Khổng Dịch Lâm kiếm đi nét bút nghiêng, lòng dạ thâm trầm, y tin tưởng Khổng Dịch Lâm sẽ đem việc này làm hoàn mỹ.
Trận này bệnh làm Cố Nguyên Bạch dâng lên vài phần cảm giác gấp gáp vội vàng, sau khi bệnh tốt lên không màng thân thể còn suy yếu, trong đầu liền hướng về việc xây dựng quốc gia, ai khuyên cũng không được.
Chờ đến một ngày, Cố Nguyên Bạch nhận được lời nhắn của Uyển thái phi.
Thái phi lời nói ôn hòa, lộ ra vài phần thương nhớ, cho người tiến đến nói lời mời Cố Nguyên Bạch, nàng tưởng niệm Hoàng Thượng.
Cố Nguyên Bạch lúc này mới buông bút, trong lúc ngẩng đầu lại có loại cảm giác bừng tỉnh như cách một thế hệ. Y sững sờ một lát, bật cười nói: “Là ai âm thầm đi thông bẩm với thái phi?”
Điền Phúc Sinh thỉnh tội nói: “Thánh Thượng, là tiểu nhân dốc hết sức làm việc, tiểu nhân cam nguyện bị phạt.”
Cố Nguyên Bạch thở dài, y đi tới ngoài điện nhìn mặt trời rực rỡ trong chốc lát, “Phạt ngươi làm cái gì? Đều là đang quan tâm trẫm thôi.”
Y xuất thần một lát, đứng dậy nói: “Vậy liền theo lời thái phi nói, đi thăm thái phi một lần đi.”
*
Trang viên kinh thành.
Uyển thái phi cười ôn hòa, nhẹ nhàng quạt quạt hương bồ cho Cố Nguyên Bạch, nhìn y uống trà ăn bánh.
Uyển thái phi hiện giờ tuổi cũng chỉ hơn bốn mươi, số tuổi này ở hiện đại vẫn là mười phần sức sống, nhưng hiện tại bên trong biểu tình cùng cử chỉ của Uyển thái phi đã có dáng vẻ già nua nặng nề.
Nàng ở bên trong hậu cung cũng đã mười mấy năm, thời trẻ lại dùng thuốc tuyệt tử, thân thể căn bản đã tổn thương, lại không có lòng dạ muốn sống, khuôn mặt dù chưa già, nhưng đã lộ ra hơi thở người già.
Tháng trước Uyển thái phi bị bệnh, ngự y nói Uyển thái phi rất khó có thể chịu đựng qua mùa hạ, Cố Nguyên Bạch cũng không phải là là không nghĩ tới thăm Uyển thái phi, nhưng Uyển thái phi lại không muốn thường xuyên gặp y.
Từ sau khi tiểu hoàng đế đăng cơ, số lần hai người gặp mặt đã ít lại càng thêm ít. Nhưng tình cảm trong đó lại chưa từng giảm bớt, Uyển thái phi chỉ là bởi vì thân thể Cố Nguyên Bạch, nghĩ ít gặp mặt đi, nói ít lời đi, đến lúc nàng đi rồi, ít nhất sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một ít.
Dưới tàng cây râm mát thoải mái dễ chịu, sau khi trong bụng Cố Nguyên Bạch hơi no liền ngừng tay, Uyển thái phi cho người đưa lên lạnh khăn, cười nói: “Ngày gần đây nóng lên, trong cung có chuẩn bị tốt đồ vật giải nhiệt chưa?”
Cố Nguyên Bạch theo bản năng nhìn qua Điền Phúc Sinh, Điền Phúc Sinh vội nói: “Hồi thái phi, đều đã chuẩn bị rồi.”
Uyển thái phi nhìn Cố Nguyên Bạch nở nụ cười, “Nhìn ngươi một cái, khi Điền Phúc Sinh nói với ta thời gian gần đây ngươi vội đến cơm cũng quên ăn ta còn không tin, hiện giờ vừa thấy, thế nhưng hắn không hề khoa trương. Thiên hạ vội, chẳng lẽ mọi việc đều có thể giải quyết trong chốc lát?”
Cố Nguyên Bạch cười khổ nói: “Ngài nói đúng.”
“Ta nói dù đúng,” Uyển thái phi nói, “Cũng phải là Hoàng Thượng ngươi nghe lọt được mới đúng.”
Cố Nguyên Bạch lời hay ý tốt giải thích: “Gần nhất quốc vụ bận rộn, trầm không rời được.”
Uyển thái phi lại ngẩng đầu nhìn về phía Điền Phúc Sinh.
Điền Phúc Sinh cúi đầu, to gan nói, “Xác thật vội, nhưng tất cả sự vụ đều đã giải quyết, các đại nhân là rường cột nước nhà, Thánh Thượng kỳ thật không cần tự mình làm mọi chuyện như thế.”
Cố Nguyên Bạch cười mắng: “Điền Phúc Sinh ——”
“Như thế nào, Hoàng Thượng còn không cho nói?” Uyển thái phi cười, “Nhìn lời nói Điền Phúc Sinh, đây mới là lời nói thật sự. Bản thân Hoàng Thượng còn không yêu quý thân thể mình, làm sao có thể khiến cho người bên cạnh yên tâm?”
Sau khi nói xong mấy câu đó, Uyển thái phi đã có chút mỏi mệt, nàng ngưng trong chốc lát, thở dài nói: “Nguyên Bạch, vạn lần không thể lấy thân thể của mình đùa giỡn.”
Cố Nguyên Bạch trầm mặc một hồi, mới thấp giọng đáp vâng.
Uyển thái phi nhìn bóng cây, ánh sáng xuyên qua lá cây hạ xuống đầu, giọng nói của nàng chậm rãi, thời gian mười mấy năm hỗn loạn dày nặng, “Khi Tiên đế còn tại thế, đã nói phải làm một hoàng đế tốt. Nhưng tiên đế luôn là nói được lại làm không được, chính vụ bận rộn, tiên đế dù không kiên nhẫn vẫn ngồi xử lý chính vụ không nhúc nhích, ngày này qua ngày khác, cuối cùng mệt vẫn là chính mình.”
“Sau khi ngươi sinh ra, tiên đế đã tính cần chính. Nhưng cần chính như thế cũng chưa từng không nghỉ ngơi, lúc tiên đế nhàn hạ liền đi lễ Phật, đi nghe nhạc, Nguyên Bạch, tiên đế biết cần nghỉ ngơi, không thể để chính mình mệt muốn chết. Hắn hành sự như thế, Đại Hằng cũng chưa từng xảy ra sai lầm gì. Ta cảm thấy hoàng đế nên như thế, ngươi nói có phải hay không?”
Uyển thái phi không hiểu được tình hình trong nước Đại Hằng, cũng không hiểu được Cố Nguyên Bạch đang vội cái gì. Lời nói này của nàng vô cùng ngây thơ, nhưng lại đứng ở góc độ mẫu thân, hy vọng hài tử của mình có thể dành ra thời gian để bản thân nghỉ ngơi.
Cố Nguyên Bạch không phản bác, chỉ mỉm cười nói: “Uyển mẫu phi nói đúng.”
Sau bữa cơm trưa, Uyển thái phi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Cố Nguyên Bạch mang theo người chậm rãi tản bộ ở trong trang viên, bách hoa nở rộ, cỏ xanh thản nhiên. Nhìn nhiều màu xanh lục, cả người giống như đều được rửa sạch một lần.
Tiếng chim hót không ngừn, bước chân Cố Nguyên Bạch nhàn nhã mà đi tới bên dòng nước, cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, “Thời gian trước trẫm thật sự là vội vã đến hôn mê đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu mới biết được đã nhanh chóng vào mùa hạ.”
Y nói xong chính mình cũng xuất thần, Uyển thái phi có thể chịu đựng qua mùa hạ này không?
Sau khi Cố Nguyên Bạch xuyên qua số lần nhìn thấy Uyển thái phi một tay cũng có thể đếm được, nhưng dù vậy, trong tình cảm trí nhớ cũng làm y sầu lo đối với thân thể của Uyển thái phi, thái y túc trực, cứ hai ngày một lần lại hội báo tình huống thân thể Uyển thái phi với Cố Nguyên Bạch. Ngược lại lại nghĩ, nói vậy Uyển thái phi cũng lo lắng cho thân thể y như thế.
Cố Nguyên Bạch chậm rì rì nghĩ, cả người đều thả chậm tốc độ. Điền Phúc Sinh bên cạnh nói: “Thánh Thượng, chúng tiểu nhân khuyên ngài vô dụng, nhưng lời nói Uyển thái phi ngài cũng phải nghe.”
“Trẫm hiện tại không muốn gặp ngươi,” Cố Nguyên Bạch giơ giơ cằm lên, “Đợi ở một bên đi.”
Điền Phúc Sinh cười ha hả mà lui xuống, trước khi trưởng thị vệ tiến lên Tiết Viễn đã đi nhanh vượt lên phía trước, làm bộ làm tịch mà cách Cố Nguyên Bạch gần nhất.
Cố Nguyên Bạch bị một nguồn nhiệt dựa sát, liền nghiêng đầu liếc xéo hắn một cái, “Cách trẫm xa một chút.”
Tiết Viễn cười cười, “Thánh Thượng, hai ngày trước ngài còn khen thần toàn thân đều nóng đến thoải mái.”
Cố Nguyên Bạch khóe miệng ác liệt gợi lên, cười như không cười nói: “Thời điểm Tiết thị vệ nóng có chỗ tốt của nóng, thời tiết nóng này cũng không nên còn nóng như vậy, thế liền có chút phiền lòng.”
Tiết Viễn nhíu mày, không nói.
Cố Nguyên Bạch lại cười rồi đi vài bước, nhưng lại dẫm lên một chỗ trơn trượt, dưới chân vừa trượt, cả người liền hướng tới trong nước ngã xuống.
Tiết Viễn trong lòng giật mình, duỗi tay túm lên đai lưng Cố Nguyên Bạch, trong tình huống nguy hiểm, dùng lực mạnh mẽ đem Cố Nguyên Bạch túm trở về. Dùng lực quá mạnh cũng làm cho Tiết Viễn té ngã về phía trước, hắn đem Cố Nguyên Bạch kéo vào trong ngực, lăn vài vòng trên mặt đất ngã vào một bên đống cỏ khô.
Đai lưng Cố Nguyên Bạch bị Tiết Viễn túm vào trong tay, sau khi định thần Tiết Viễn vừa nhìn thấy Cố Nguyên Bạch đã bị hắn đè ở dưới thân, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa lấy lại tinh thần, một bàn tay Tiết Viễn còn đặt ở trên eo Cố Nguyên Bạch, hạ tay xuống là có thể sờ mép quần.
Đầu óc chỗ trống, Tiết Viễn chỉ nhớ rõ ba chữ lột quần này (*), dưới tay hắn ý thức thuận thế kéo xuống, cả người đều rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng.
[(*) Nguyên văn 扒裤子]
Cúi đầu vừa thấy, cả người cứng đờ tại chỗ.
Thấy được.
Cố Nguyên Bạch cảm giác dưới thân chợt lạnh, cuối cùng hồi thần, y ngồi dậy liền nhìn thấy Tiết Viễn đang sững sờ kéo quần y, cả người xuất thần, giống như uống vào mê hồn canh.
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch tối sầm, nghe được thanh âm bọn thị vệ bên cạnh kinh hô chạy tới bên này, cả giận nói: “Đều đừng tới đây!”
Bước chân bọn thị vệ dừng lại, đứng ở đống cỏ khô cách đó không xa, nhìn quần áo Thánh Thượng cùng Tiết thị vệ đèn lên nhau ở phía sau bụi cỏ, hoang mang khó hiểu nói: “Thánh Thượng?”
Mặt Thánh Thượng âm trầm, thanh âm dọa người, “Lăn.”
Tiết Viễn giãy người như con cá, buông lỏng quần trong tay, hoảng loạn không chọn đường mà lui về phía sau. Động tác hắn rất lớn, lớn đến đem bọn thị vệ chung quanh đang muốn thối lui cũng hoảng sợ. Mọi người ngơ ngác nhìn Tiết Viễn, Tiết Viễn lại chỉ nhớ rõ một chữ “Lăn”, hắn đẩy đám người ra liền nhanh chóng rời đi.
Tiết Viễn có một khuôn mặt anh tuấn sắc bén, khuôn mặt anh tuấn nhăn mày kia đã hoàn toàn đỏ lên.
Mặt khác bọn thị vệ hoàn hồn cũng vội vàng đi theo lăn ra bên ngoài. Tiết Viễn đi nhanh còn chưa kịp bước hai bước, bỗng chốc đã bị gọi lại.
Cố Nguyên Bạch còn nằm ở trên cỏ, nửa ngồi dậy, trên người dính mấy cọng cỏ nhỏ, sắc mặt đen có thể tích mực, “Tiết Viễn ——”
Toàn thân Tiết Viễn tê rần, trực tiếp xoay người quỳ xuống đất, thậm chí không hề giãy giụa, “Thần thỉnh tội.”
Mặt khác bọn thị vệ nhìn thấy sắc mặt này của Thánh Thượng, đã sớm trốn chạy nhanh chóng.
Cố Nguyên Bạch kéo cỏ xanh trên mặt đất, trên người lộ ra nụ cười nguy hiểm. Y chậm rãi ngồi dậy, lấy ánh mắt xem kỹ nhìn Tiết Viễn.
Tiết Viễn bị nhìn đến khó chịu, đỏ mặt tía tai lúc trước càng ngày càng nặng, trên khuôn mặt tuấn tú , trên tai đều có thể thấy được màu đỏ.
Đây là cái gì biểu tình, nhìn nam căn y còn mặt đỏ?!
Cố Nguyên Bạch đứng lên, cười lạnh đến gần Tiết Viễn, nhấc chân hung hăng nghiền lên nam căn súc sinh của hắn, không lưu tình chút nào, “Tiết Cửu Dao, trẫm cho rằng trước đó ngươi nói muốn nhìn nam căn của trẫm chỉ là nhất thời hồ ngôn loạn ngữ, không nghĩ tới ngươi thế là thật đúng là ẩn giấu tâm tư này!”
“……”Tiết Viễn đau đến trong nháy mắt biểu tình vặn vẹo, không dám động, hắn không biết lúc này bản thân suy nghĩ cái gì, phía dưới đau đến đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh đầm đìa, theo bản năng lớn tiếng nói, “Thần là một mảnh trung quân chi tâm!”
Chân Cố Nguyên Bạch dừng lại.
Trên mặt Tiết Viễn đầy mồ hôi, đôi mắt cùng biểu tình đều tràn ngập hai chữ “Kiên định”, một câu này của hắn nói ra leng keng hữu lực, không có nửa phần do dự, tựa hồ đây chính là sự thật, trong lòng hắn chính là một mảnh trung quân chi tâm.
Cố Nguyên Bạch nguyên bản cho rằng Tiết Viễn nổi lên tâm tư với y là vì tương lai sẽ là nam chủ trong truyện đam mỹ, nghiền lên đồ vật của hắn nguyên bản là tính toán trực tiếp phế đi Tiết Viễn. Nghe vậy, hai mắt hơi hơi nhíu lại, mười phần uy hϊếp mà nhìn Tiết Viễn, hoãn thanh lặp lại nói: “Trung quân chi tâm?”
Mồ hôi trên đầu Tiết Viễn lăn xuống.
Dưới long ủng Cố Nguyên Bạch chính là mệnh căn tử, thái độ này của Cố Nguyên Bạch rõ ràng chính là một lời không hợp liền tính toán phế đi hắn. Huynh đệ tựa hồ cũng biết lúc này không phải thời điểm có thể nháo, an an tĩnh tĩnh mà không dám ngẩng đầu.
Tiết Viễn chém đinh chặt sắt nói: “Trung quân chi tâm.”
Đau, trừ bỏ đau, tựa hồ còn có một chút thoải mái không nói rõ.
Cố Nguyên Bạch từ trên cao nhìn xuống, khi Tiết Viễn ngẩng đầu nhìn y liền thấy cổ cùng hàm dưới trắng nõn, áo choàng không ngăn được chân, lúc nhẹ nhàng nâng chân đạp lên trên người Tiết Viễn, chân dài liền hiện ra.
Biểu tình Thánh Thượng càng tàn nhẫn, càng không chút để ý đến nguy hiểm hỗn loạn, trong lòng Tiết Viễn liền run lợi hại hơn.
So với lên chiến trường, muôn vàn gϊếŧ đầu địch còn hưng phấn lợi hại hơn.
Cố Nguyên Bạch không biết là tin hay là không tin, không biết y nghĩ tới cái gì, cười nhạo một tiếng, “Tiết Cửu Dao ngươi còn có trung quân chi tâm?”
Đầu quả tim lại run mạnh hai cái.
Tiết Viễn giống như là đang say, cần phải tỉnh rượu, hắn thành thành thật thật mà nói: “Gia phụ dạy dỗ thần như thế nào là trung quân chi tâm.”
Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, tâm Tiết Viễn trung hay không trung y không biết, nhưng Tiết tướng quân trung quân chi tâm, y lại tín nhiệm năm phần.
Xem ngữ khí , thần sắc này của Tiết Viễn xác thật không giống như bộ dạng nói dối. Cố Nguyên Bạch trước khi thu chân, lại hỏi trước nói: “Tiết thị vệ trung quân chi tâm, chính là tới lột quần trẫm?”
Tiết Viễn thầm nghĩ, tới.
Thời điểm này hắn bật cười, tự tin mang binh lãnh tướng đột nhiên đã trở lại, “Thần vừa mới kéo đai lưng Thánh Thượng, dường như trong lúc lơ đãng lại va lên trên đùi Thánh Thượng, thần nhất thời nóng vội, liền nghĩ kéo quần nhìn một cái.”
Cố Nguyên Bạch nhìn kỹ hắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn thu chân, một khắc long ủng trở lại trên mặt đất kia, mồ hôi trên đầu Tiết Viễn mới ngừng chảy, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng sau khi thở dài xong Tiết Viễn cũng buồn bực, lão cha hắn nói hắn là trung quân chi tâm, đúng là vậy, hắn còn nhẹ nhàng thở ra làm gì? Như thế nào lại cảm thấy trống rỗng?
“Động tác thô tục không có đầu óc như vậy,” trên mặt tiểu hoàng đế bình tĩnh, tàn nhẫn trong đó lại làm cho người ta sợ hãi, “Nếu còn có lần nữa, trẫm trực tiếp phế đi ngươi!”
Tiểu huynh đệ tê rần, trên mặt Tiết Viễn toát ra thần sắc thống khổ dữ tợn, hắn nhẫn nhịn, nói: “Thần…… Thần đã biết.”