Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 48

Cố Nguyên Bạch là vốn sinh ra đã yếu ớt, từ trong bụng mẹ đã mang thân thể yếu nhược.

Yếu nhược này trải qua mấy năm điều dưỡng, cũng chậm rãi có chút khí sắc. Chỉ là chung quy ở bên trong tranh đấu chính trị quyền lợi chịu quá nhiều lần ám thương, ngoài sáng Lư Phong sợ thân thể y sẽ khoẻ mạnh, vì để y sớm chết một chút, liền cho y ăn độc dược mãn tính qua nhiều năm.

Từng giọt từng giọt, cuối cùng hư càng thêm hư, lúc này mới khó trị.

Trước khi Cố Nguyên Bạch đi vào giấc ngủ, bởi vì đã bố trí tốt kế hoạch mọi việc, cho nên phá lệ an tâm. Vì cảm giác an tâm này nên vẫn luôn ngủ tới buổi tối, thời điểm Cố Nguyên Bạch mở mắt ra, còn có chút ngốc ngủ, không biết năm nay là năm nào.

Y ngồi dậy, xúc cảm dưới tay lại không đúng, cúi đầu vừa thấy nguyên lai là chống ở trên người Tiết Viễn.

Tiết Viễn không biết là ngủ khi nào, hai mắt nhắm nghiền, đỉnh mày sắc bén còn đang nhăn lại. Cố Nguyên Bạch thu tay, tiếp theo đứng dậy, bên hông lại căng thẳng, cúi đầu vừa thấy, Tiết Viễn tay chính đặt trên người y. Mà y vừa động, làm Tiết Viễn cũng nháy mắt từ bên trong ngủ mơ tỉnh lại.

“Ai?!” Lệ khí mười phần thấp giọng chất vấn.

Qua mấy giây Tiết Viễn mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn nhìn Cố Nguyên Bạch đã tỉnh lại, khóe môi không tự chủ được gợi lên, “Thánh Thượng tỉnh?”

Thanh âm khàn khàn, mang theo sảng khoái sau ngủ say.

Trong ổ chăn vẫn ấm áp, toàn thân Cố Nguyên Bạch lười biếng, y nói: “Đi lấy cho trẫm ly trà ấm”

Tiết Viễn nghe lời mà xuống giường, cổ áo tán loạn, áo bào trên eo suy sụp, Cố Nguyên Bạch vừa nhấc đầu, đều thấy phần lưng cao lớn hữu lực của hắn, không khỏi nhìn xuống, dưới cái mông rắn chắc chính là đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ.

Bỏ đi lớp quần áo bên ngoài, một bộ dạng thân thể trẻ tuổi lại trải qua lễ rửa tội trên chiến trường, làm người khác nhìn vào liền khó dời mắt khỏi.

Chó điên tuy rằng có chút cẩu, nhưng cũng không mất đi mị lực nam tử kiên cường.

Cố Nguyên Bạch ngồi thẳng, lười biếng mà dựa vào khung giường. Tiết Viễn rót một chén nước, bởi vì Cố Nguyên Bạch nói muốn nước ấm, hắn còn dùng riêng một ngón tay vuốt thành ly thử một chút, lại rót vào trong tay thử thử một lần, cảm thấy không nóng. Vì thế ổn định vững chắc mà bưng này ly trà đi qua chỗ Cố Nguyên Bạch, sợ một ly nước không đủ, liền xách cả ấm nước trong tay.

Thánh Thượng tiếp nhận ly nước, chạm môi uống một ngụm, tức khắc bị nóng đến run run, một ngụm nước ấm ở trong miệng nuốt cũng nuốt không xuống, nóng đến màu môi đỏ lên, biểu tình thống khổ.

Tiết Viễn trợn tròn mắt, hắn nhéo mặt Cố Nguyên Bạch để y phun ra, khí cực: “Nóng miệng còn không nhả ra?”

Kết quả Cố Nguyên Bạch trực tiếp đem một ngụm nước này nuốt xuống.

Sắc mặt Tiết Viễn u ám, đem ấm trà cùng cái ly ném sang bên cạnh, tay chạm lên cánh môi Thánh Thượng đẩy ra, cúi sát vào nhìn xem có bị nóng đến bỏng hay không.

Cố Nguyên Bạch hút khí lạnh, nói: “Bỏng chết gia!”

Quá kiều quý quá non mịn, Tiết Viễn rót lên tay cũng chưa cảm giác được độ ấm, tiểu hoàng đế uống đến trong miệng lại nóng đến bỏng rồi.

Tiết Viễn tưởng tượng đến việc này, khó chịu so với chính mình ăn một đao còn đau hơn, hắn quýnh lên, tay lại thô, cọ xát đến bên trong cánh môi Cố Nguyên Bạch đều đau, không nhịn được đạp hắn một chân.

Tiết Viễn đưa ra một bàn tay ấn chân y, tiếp tục kiểm tra trên môi, “Đừng nháo, để thần nhìn một cái.”

Cố Nguyên Bạch đã ngưng lại, y quay đầu đi, “Tê” một tiếng: “Tiết thị vệ, ngươi có thể nhẹ tay không?”

“Được được được, thần nhớ kỹ, thần sẽ nhẹ tay,” Tiết Viễn buồn bực, “Thánh Thượng, ngài sao có thể mền như vậy?”

Cố Nguyên Bạch: “……”

Y lại đạp lên một chân, trực tiếp đem Tiết Viễn cùng với chăn đá xuống long sàng. Tiết Viễn bị ngã mạnh một cái, không kịp quản chuyện khác, đứng lên liền uốn gối đè ở mép giường, lần này trầm sắc mặt, “Để ta nhìn một cái.”

Nháo cái gì? Miệng mình không có việc gì thì lại nháo không được sao?

Tiết Viễn lần này dùng khí lực lớn, nhưng cũng hết sức thật cẩn thận, Cố Nguyên Bạch nói tay hắn thô, hắn cũng không dám cọ xát, chỉ có thể đắn đo dùng lực nhẹ nhất. Việc này so với ra trận chém gϊếŧ địch nhân còn muốn lao lực hơn, Tiết Viễn lăn lộn ra một đầu mồ hôi, chờ cuối cùng xác định Cố Nguyên Bạch không có việc gì, mới phát hiện trên lưng đã ướt mồ hôi.

Cố Nguyên Bạch đã sớm đã khôi phục lại, cả người y không thoải mái, đau đầu lại khát nước, “Tiết thị vệ, trẫm muốn chính là nước ấm.”

Vì thế Tiết Viễn lại kéo người đầy mồ hôi lạnh đi lấy nước ấm cho tiểu hoàng đế kiều quý. Lần này hắn đặc biệt đặt ở trong miệng nếm nếm độ ấm, lúc sau chờ đến khi xác định không nóng bỏng người, mới lấy nước đưa cho Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch uống xong rồi nửa ly nước, trong miệng khô ráo khàn khàn mới đỡ hơn một ít, nội điện tối tăm, mấy ngọn nến đốt ở chung quanh, Cố Nguyên Bạch nhắm hai mắt để đầu óc tiếp tục nghỉ ngơi, hỏi: “Khi nào?”

Tiếp theo Tiết Viễn uống hết một nửa ly nước còn dư lại, “Không biết.”

Cố Nguyên Bạch không nói nên lời.

Tiết Viễn giải khát, thở phào một hơi, đứng dậy đi ra ngoài, “Thần đi xem canh giờ.”

Chưa được bao lâu, nhóm cung hầu liền nhẹ tay nhẹ chân đi vào nội điện, Điền Phúc Sinh lại đây nhỏ giọng nói: “Thánh Thượng, thời gian đã đến bữa tối, tiểu nhân hầu hạ ngài dùng bữa?”

Cố Nguyên Bạch cảm nhận được đầu óc ẩn ẩn đau, miễn cưỡng đứng dậy, “Vậy đi ăn đi.”

Chờ Thánh Thượng dùng xong bữa tối, liền đến thời gian tán trị. Nhưng Tiết Viễn vẫn đứng bất động một bên, nhìn người Thái Y Viện tới bắt mạch cho Thánh Thượng.

Điền Phúc Sinh hảo tâm nhắc nhở nói: “Tiết đại nhân, ngài đã đến thời gian tán trị.”

Tiết Viễn trầm giọng nói: “Ta biết.”

Nhưng hắn luyến tiếc rời chân.

Cố Nguyên Bạch nghe được những lời này, y ngẩng đầu hướng tới Tiết Viễn nhìn thoáng qua, vừa lúc cùng đối diện với tầm mắt Tiết Viễn.

Nháy mắt lại hồi tưởng đến cảm giác thoải mái ấm áp khi ngủ lúc ban ngày kia.

Tiết Viễn rất thích hợp làm ấm giường.

Cố Nguyên Bạch ngữ khí lười nhác, thanh âm khàn khàn nói: “Trước khi bệnh tình tốt lên, Tiết thị vệ lưu lại bên người trẫm đi. Nhiệt độ cơ thể Tiết thị vệ cao cũng có thể làm trẫm bớt chút khó chịu.”

Tiết Viễn không khỏi cong cong khóe miệng, nghe được bốn chữ “Bớt chút khó chịu” này, hắn không nhịn được xuất thần nghĩ nghĩ, hắn như thế nào có thể làm Cố Nguyên Bạch khó chịu?

Nếu hôm nay không cần ra cung, chờ sau khi Thánh Thượng ăn cơm xong, thủ vệ điện tiền thay đổi một nhóm người, Tiết Viễn liền theo nhóm đồng liêu đi ăn cơm. Sẽ có cung nhân đi Tiết phủ thông bẩm, giúp Tiết Viễn lấy chút quần áo đồ dùng, chờ thời điểm Tiết Viễn cơm nước xong trở về, liền có người giao mấy thứ này cho hắn.

Cố Nguyên Bạch đã nằm ở trên giường, trên đùi đắp chăn màu minh hoàng thêu hoa văn rồng, trong tay y cầm chính là một bản tấu chương, đang chậm rãi xem.

Cố Nguyên Bạch xem cẩn thận, nghiêm túc. Đoàn người Khổng Dịch Lâm cùng Tần Sinh đã vận chuyển tiền bạc cùng lương thực chạy tới Lợi Châu, một đội vận chuyển vật tư này chính là mồi câu, là mồi câu để câu con cá lớn nhất trong đám phản hủ từ trước đến nay.

Con cá lớn này, tri châu Lợi Châu, hắn ở bên trong bản địa tham ô cũng không nhiều, bá tánh dưới sự cai trị vẫn sống không đến nỗi phải chịu khổ. Người Giám Sát Xử càng tra sâu trong lòng càng run sợ, thế nhưng cuối cùng tra ra thổ phỉ chung quanh Lợi Châu, nguyên nhân thật sự của hơn phân nửa người trong đó vào rừng làm cướp là bởi vì một tay tri châu Lợi Châu trong tối cưỡng bức.

Quan bức dân thành phỉ, lại cùng phỉ cấu kết.

Chuyện này quá mức đáng sợ, hơn nữa tuyệt đối không thể thông báo thiên hạ.

Một khi tin tức bị truyền ra, chỉ làm cho cho dân chúng đối với triều đình không tín nhiệm, sẽ xuất hiện bạo loạn, khiến đám thổ phỉ khắp nơi phản động.

Cố Nguyên Bạch thở ra một ngụm trọc khí, cá này nhất định phải làm cho hắn gắt gao cắn mồi câu.

Cái gì đều có thể mặc kệ, tri phủ Lợi Châu nhất định phải chết.

Lòng bàn tay Cố Nguyên Bạch dùng sức, tấu chương bị nặn ra dấu vết.

Tiết Viễn thấy y đang xử lý chính vụ, liền đứng ở một bên, đột nhiên cùng một thái giám bên cạnh cất lời nói.

“Tay thô ráp còn có thể trị hay không?”

Thái giám bị hoảng sợ, nơm nớp lo sợ nói: “Hồi đại nhân, ngày thường dùng nhiều đồ vật bảo vệ tay chút là được.”

Tiết Viễn đau đầu, “Nói rõ ràng.”

Thái giám nói: “Tinh dầu, phấn trân châu, hoặc là dầu cá, dùng những thứ này bôi lên tay chân, có thể là cho tay chân mềm nhẵn.”

Tiết Viễn trầm mặc trong chốc lát, một lời khó nói hết nói: “Đi lấy cho ta mấy thứ này tới.”

*

Cố Nguyên Bạch vừa mới buông tấu chương, dư quang liền nhìn thoáng qua một cái bóng đen đang tới gần.

Y nghiêng đầu vừa thấy đúng là Tiết Viễn. Cố Nguyên Bạch nhìn hắn một hồi, đột nhiên ngữ khí nhàn nhạt hỏi: “Tiết thị vệ, nếu có một ngày thuộc hạ ngươi cũng bắt đầu ham tiền tài không thuộc về bọn họ, ngươi sẽ làm thế nào?”

Tiết Viễn nói: “Nên gϊếŧ phải gϊếŧ.”

Cố Nguyên Bạch cười: “Nhưng tham quan gϊếŧ không dứt.”

“Gϊếŧ không dứt, nhưng bày thái độ ra, bọn họ cũng liền sợ,” Tiết Viễn nhếch miệng cười, “Cùng một đạo lý với mang binh, luôn có vài người dám làm ra hành động trái quân kỷ pháp luật, bọn họ vì cái gì dám làm, còn không phải bởi vì bọn họ đã không sợ hãi đối với lời nói của tướng lãnh, một khi phía trên không đủ uy nghiêm, người phía dưới liền sẽ bắt đầu hỗn loạn.”

Cố Nguyên Bạch nói: “Tiếp tục nói.”

Tiết Viễn thong thả ung dung, “Thần nói xong.”

Cố Nguyên Bạch: “……”

Tiết Viễn nói: “Thánh Thượng, thần là một kẻ thô nhân, việc quản lý triều chính này thần quản không tới.”

Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, vậy Nhϊếp Chính Vương ngươi là làm như thế nào?

Nhưng Tiết Viễn nói những lời này là nói đúng.

Khoảng cách từ địa phương đến trung ương càng xa, uy nghiêm hoàng đế liền càng giảm dần, cho nên bọn họ không sợ. Có lẽ còn bởi vì uy nghiêm Cố Nguyên Bạch không cao đến trình độ có thể làm bọn họ ở địa phương cũng kinh sợ không dám lộn xộn, cho nên bọn họ cả gan làm loạn.

Sau khi kết thúc lần phản hủ này, tin tưởng uy nghiêm Cố Nguyên Bạch ở trong lòng quan lại địa phương sẽ nâng lên một tầng cao mới.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Đại Hằng mềm yếu mười mấy năm, du mục dám xâm phạm, quan địa phương dám tham ô, cường hào cùng quan viên cấu kết khắp nơi, thành một đám địa đầu xà so với hoàng đế còn lớn hơn.

Cố Nguyên Bạch muốn đánh thắng một trận, đánh thắng một trận gần mười lăm năm qua chưa từng đánh, một trận này chính là đánh vào người du mục.

Cũng sẽ là trận đầu tiên sau khi Cố Nguyên Bạch lên cầm quyền, lập uy chi trượng phạm vi cả nước.

Dù sao cũng phải lấy quân đội ra dạo qua một vòng, những người này mới có thể biết chính mình nhỏ bé cỡ nào.

Sau khi giải tỏa tốt tâm tình, sắc mặt Cố Nguyên Bạch nhìn Tiết Viễn cũng tốt hơn nhiều, đối với người là công cụ ấm giường ôn thanh tế ngữ: “Tiết thị vệ, sắc trời đã tối, đến đây lên giường đi.”

Tiết Viễn bị ôn thanh Cố Nguyên Bạch kêu đến da đầu tê rần, đôi tay đặt trên đai lưng, đảo mắt liền đem quần áo trên người cởi đến áo trong.

Cung nữ tiếp nhận quần áo xếp lại chỉnh tề, đốt lên huân hương an thần, nhất nhất yên lặng không tiếng động mà lui ra ngoài.

Tiết Viễn thật sự giống như lò lửa lớn, sau khi hắn vào ổ chăn, Cố Nguyên Bạch liền than thở một tiếng, quá thoải mái.

Về phần năng lực này, địa vị Tiết Viễn ở trong cảm nhận Cố Nguyên Bạch đột nhiên cao lên rất nhiều, Cố Nguyên Bạch đối với hắn đều là vẻ mặt ôn hoà.

Bất quá trong chốc lát, Cố Nguyên Bạch đã ngửi thấy một mùi hương thảo dược, y ngửi ngửi, mùi hương thảo dược này là từ trên người Tiết Viễn truyền đến.

“Ngươi dùng cái gì?” Y trực tiếp hỏi.

Cả người Tiết Viễn cứng đờ.

Đại lão gia, lần đầu tiên dùng trộm đồ vật bảo vệ tay, kết quả còn bị phát hiện, hắn muộn thanh nói: “Không dùng cái gì.”

Mùi hương này cũng không tính là khó ngửi, nhìn thấy hắn không muốn nói, Cố Nguyên Bạch cũng lười hỏi.

Tiểu hoàng đế vừa mềm vừa thơm, long sàng cũng vừa mềm vừa thơm. Nhưng chẳng được bao lâu Tiết Viễn đã bị nóng đến mồ hôi đầy đầu, hắn nói: “Thánh Thượng nóng hay không nóng?”

Cố Nguyên Bạch thoải mái mà mở ra một quyển du ký dùng để dưỡng thần, “Trẫm không nóng, Tiết thị vệ nóng?”

Tiết Viễn nhìn chằm chằm quyển sách trong tay Cố Nguyên Bạch, ngữ khí nặng nề, “Thánh Thượng, ngài nhìn xem thần.”

Cố Nguyên Bạch rốt cuộc từ trên sách dời mắt đi, nghiêng đầu vừa thấy mày liền nhăn lại, “Tiết thị vệ như thế nào lại chảy mồ hôi nhiều như vậy.”

Trên trán Tiết Viễn đều là mồ hôi, tóc đen cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, toàn bộ khuôn mặt dưới hơi nước góc cạnh rõ ràng, “Thánh Thượng, chăn quá dày, trên giường nóng.”

Hiện giờ đã cuối tháng 5, người Tiết Viễn xác thật không chịu nổi nóng như vậy, Cố Nguyên Bạch nhíu mày, “Vậy phải làm sao?”

“Thánh Thượng vẫn còn lạnh, tay lạnh, chân cũng lạnh,” giống như một khối ngọc lạnh, thanh âm Tiết Viễn thấp xuống, “Thánh Thượng giúp thần giảm nhiệt độ xuống, thần giúp Thánh Thượng làm ấm tay chân được không?”

Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một chút, chậm rãi cúi đầu, nói: “Có thể.”

Tiết Viễn như ác lang được cho phép ăn thịt, bỗng chốc đứng lên một chút, tiếp nhận một bàn tay lành lạnh Cố Nguyên Bạch tùy ý đưa qua, mười phần thích ý nheo lại mắt.

Tay Thánh Thượng không lớn bằng Tiết Viễn, còn hết sức non mịn, Tiết Viễn nhéo một cái vào lòng bàn tay trắng nõn, Cố Nguyên Bạch cảm giác được một trận ngứa, y theo bản năng co rụt trở về, ngược lại bị Tiết Viễn dùng sức kéo qua.

“Thánh Thượng đang xem sách gì?”

Tiết Viễn giả cười đem ánh mắt đừng lại trên sách.

Cố Nguyên Bạch tùy ý nói: “Một quyển du ký thôi, gϊếŧ thời gian.”

Ánh mắt Tiết Viễn không tốt nhìn nhìn sách, ngoài cười nhưng trong không cười mà nghĩ ta cũng không có năng lực gϊếŧ thời gian?

Hắn thật sự là giống cái bếp lò, không đến một lát, thế nhưng tay Cố Nguyên Bạch bị hắn che ra mồ hôi mỏng, Cố Nguyên Bạch kinh ngạc cực kỳ, Tiết Viễn buông tay Thánh Thượng xuống, “Thánh Thượng, thần làm ấm cho chân ngài?”

Cố Nguyên Bạch theo bản năng nói: “Đi đi.”

Tiết Viễn đảo mắt liền đến đối diện, hắn ở bên trong ổ chăn bắt được cổ chân Cố Nguyên Bạch, sau đó nâng lên, nhét vào bên trong quần áo của mình,ủ ấm ở trên bụng.

Bụng nhỏ cứng rắn, hai chân lạnh băng giống như gặp lửa ấm áp, thoải mái đến hai mày Cố Nguyên Bạch giãn ra, không khỏi nói: “Tiết thị vệ, vất vả.”

Gót chân tiểu hoàng đế giống như ngọc, thoải mái giống như băng, Tiết Viễn thầm nghĩ, cái này kêu vất vả cái gì.

Trên mặt hắn kéo ra một nụ cười, “Đây là thần nên làm.”

Lần trước thời điểm làm ấm chân cho Cố Nguyên Bạch, Tiết Viễn còn bị mắng làm càn, lần này che chân cho Cố Nguyên Bạch, lại là danh chính ngôn thuận.

Tiết Viễn không khỏi cảm thấy vài phần thỏa mãn, chờ thêm trong chốc lát cũng đem chân Cố Nguyên Bạch ấp nóng, Tiết Viễn buông lỏng tay ra, chủ động nói: “Thánh Thượng, thần ôm ngài xem sách như thế nào?”

Cố Nguyên Bạch cự tuyệt: “Trẫm không có thói quen.”

Cố Nguyên Bạch nói không có thói quen, lúc sau ngủ lại theo hơi ấm mà nằm ở trong ngực Tiết Viễn.

Tiết Viễn ôm Cố Nguyên Bạch, than thở một tiếng thật dài, trước kia chưa ôm Cố Nguyên Bạch không cảm thấy chính mình thiếu cái gì, cho đến khi bế Cố Nguyên Bạch lên, mới hiểu được trong áo thật hư không.

Hắn nhắm mắt lại, một lòng trung quân chi tâm bang bang loạn nhảy, lại lần nữa thở phào một hơi, cũng đã ngủ.

*

Buổi sáng ngày thứ hai lên, đầu óc Cố Nguyên Bạch vẫn khó chịu.

Nhưng sau khi nghỉ ngơi tốt một ngày, ít nhất y cũng có sức lực rời giường đệm. Hôm nay lâm triều chậm trễ, người trong triều có việc bẩm báo đều đi tới bên trong thiên điện Tuyên Chính Điện.

Triều đình không có khả năng đem toàn bộ tâm tư thần tử nhào vào bên trong phản hủ, phụ trách tiến trình phản hủ chỉ có người trong Ngự Sử Đài, Giám Sát Xử cùng Đông Linh Vệ, cùng hai nơi Đại Lý Tự và Lại Bộ thượng thư đồng thời phụ trách tri châu Lợi Châu, người còn lại cũng vội vã chính vụ của mình.

Người của Lục bộ cùng hai phủ tụ tập ở bên trong thiên điện Tuyên Chính Điện, đang thương nghị ba sự kiện. Một là sửa đường, hai là phái binh biên quan, ba là thông thương.

Cố Nguyên Bạch nói một lát liền phải hoãn lại một hồi, biểu tình có chút hoảng hốt. Cuối cùng vẫn là các vị thần tử không nhìn được, liền nói chờ sau khi bọn họ thương nghị ra kết hoạch lại giao cho Thánh Thượng phê duyệt.

Cố Nguyên Bạch thong thả mà gật đầu, để cho bọn họ lui xuống.

Chờ thần tử đi rồi, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại, một trận vô lực.

Y nghĩ thầm, y rốt cuộc biết vì cái gì hoàng đế cổ đại muốn trường sinh bất lão.

Không nhất định là bởi vì tham luyến quyền lực khát vọng tuổi trẻ, cũng có khả năng là một vị đế vương có tâm làm việc nhưng lại vô lực làm không xong.

Muốn chính mình sống được lâu một chút, lại lâu hơn một chút là được, y liền có thể làm nhiều việc một chút, chính mình liền có thể hoàn thành nhiều chí nguyện to lớn một chút.

Nguyên lai sau khi lên làm hoàng đế thật đúng là muốn sống thêm năm trăm năm a, bản thân Cố Nguyên Bạch cùng chính mình tự vui đùa, nhưng mà ai có thể sống đến năm trăm năm đâu?

Thiên hạ bao nhiêu minh quân thiên cổ chí lớn hùng tâm, bọn họ đều không sống được năm trăm năm.

Thực vô lực.

Cũng thực bi ai.

Nhưng đây là việc không có cách nào.

Cố Nguyên Bạch bi thương trong chốc lát, vẫn mở bừng mắt. Y nhìn Điền Phúc Sinh, nói: “Để người bên Kinh Hồ Nam đẩy nhanh tốc độ.”

Khắp thiên hạ, chuyện khác Cố Nguyên Bạch có thể để lại cho hậu nhân làm, chỉ có cái này không được.

Trừ bỏ Cố Nguyên Bạch, ai chạm vào việc tạo phản này, đều có khả năng lật xe.

Cho nên Cố Nguyên Bạch phải đẩy nhanh tốc độ hơn, y tổng cảm thấy trận này bệnh giống như là ông trời lại một lần nhắc nhở y không sống được bao lâu.

Cái này suy nghĩ bi kịch vẫn luôn liên tục cho đến thời điểm buổi trưa ngâm thuốc tắm.

Thuốc tắm xua hàn khí, trước đó ngự y phải bắt mạch cho Cố Nguyên Bạch, bắt mạch xong lại thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Bệnh tình Thánh Thượng đã có khuynh hướng chuyển biến tốt đẹp.”

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, y cau mày, cảm thấy ngự y xem mạch sai, “Đầu óc trẫm còn đang đau.”

Ngự y cười nói: “Ngâm thuốc tắm hai ngày, hẳn là liền không có việc gì. Hẳn là đêm qua Thánh Thượng mang lò sưởi? Thần nhìn Thánh Thượng hôm qua chắc là nghỉ ngơi không tồi, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, là có thể xóa ba phần bệnh.”

Cố Nguyên Bạch như suy tư gì, hơi hơi gật đầu: “Một khi như vậy, trẫm đã biết.”

Hẳn là Tiết Viễn giúp y ấm giường một đêm, làm suốt đêm y đều ấm hồ hồ, hôm nay mới tốt hơn một ít.

Biết bệnh mình sẽ nhanh chóng tốt lên, Cố Nguyên Bạch lại tinh tế hỏi ngự y, bệnh tình lần này có tổn thương đến thân thể hay không, ngự y trả lời tuy rằng thực cẩn thận, nhưng rõ ràng cũng khoan vào tâm Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch an ủi chính mình nói, ngươi ít nhất còn có thể sống thêm hai ba năm, hiện tại Nhϊếp Chính Vương cùng quyền thần tương lai cũng không có xuất hiện manh mối, dù đây là một bối cảnh, cũng nên là một bối cảnh thực tế.

Tưởng tượng như vậy, hoàn toàn tâm bình khí hòa.

Thánh Thượng ẩn đi tâm tư dưới đáy lòng, người bên cạnh cũng chưa từng phát giác ra cái gì, Thánh Thượng cũng đã khuyên giải tốt chính mình.

Trước cửa cung điện, Tiết Viễn đứng thẳng tắp, lại có chút xuất thần. Đồng liêu chung quanh muốn hắn nói tiếp về sự tình biên quan, về chiến trường, Tiết Viễn lười nói, có lệ mà dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh hàm trên, phun ra mấy chữ: “Không biết.”

Ngông cuồng đến bọn thị vệ đều câm mín.

Khe cửa sổ có mùi thuốc truyền đến, mấy mùi thuốc này sau khi ngửi quen liền cảm thấy rất là dễ ngửi. Tiết Viễn hít sâu mấy hơi mùi thuốc, mặt mày đè nặng, phi thường âm u.

Chỗ nào có thần y.

Thần kinh căng chặt, nghĩ bộ dạng tiểu hoàng đế bệnh nặng liền điên cuồng muốn bùng nổ.

Người bên trong cung điện đi ra, thỉnh Tiết Viễn đi vào. Tiết Viễn nhấp thẳng môi, quan bào tốc lên, bước đi vào trong điện.

Sau khi cung hầu dẫn Tiết Viễn tới bình phong, Cố Nguyên Bạch biết tánh mạng chính mình tạm thời không có trở ngại, hứng thú với chính sự một lần nữa lửa nóng bốc cháy lên, thanh âm y hàm chứa hơi nước thuốc tắm, mông lung, mơ mơ hồ hồ: “Tiết Cửu Dao, trẫm muốn nghe ngươi nói lại về chuyện biên quan.”

Tiết Viễn dừng một chút, nhìn hoa điểu trên bình phong, hoãn thanh nói: “Được.”

*

Việc biên quan, phần lớn đều là gió to, nguy hiểm, sỉ nhục, cùng chết lặng.

Nói sơ lượn về địa phương tàn khốc này, nhưng sau khi nói sơ lược qua, Tiết Viễn thế nhưng kinh ngạc phát hiện ra mình không có chuyện gì có thể nói cho Cố Nguyên Bạch nghe.

Phong cảnh Bắc Cương, người ở lâu rồi tự nhiên không cảm thấy đó là phong cảnh. Người ở Bắc Cương, quân đội chính là trong ngoài không phải người.

Tiết Viễn liền đem tàn khốc bên trong, nói cho Cố Nguyên Bạch nghe một mặt không quá tàn khốc.

Hắn nói không nhanh không chậm, Cố Nguyên Bạch nghe nghiêm túc. Chờ Tiết Viễn nói xong, Cố Nguyên Bạch cũng đã ngâm nước xong.

Người bên trong đang hầu hạ Thánh Thượng lau đi nước cùng mặc quần áo, Tiết Viễn cúi đầu, từ phía dưới đường biên bình phong vẫn luôn nhìn phía trước giày của chính mình.

Nhìn bình phong liền biết tiểu hoàng đế yêu thích nhất định là thứ tịnh nhã tinh tế, thích cũng hẳn là những người quân tử thơ từ ca phú. Nhưng Tiết Viễn không phải quân tử.

Tiểu hoàng đế rất thích Chử Vệ.

Số lần Chử Vệ nhìn thấy tiểu hoàng đế không nhiều, nhưng mỗi một lần gặp mặt tiểu hoàng đế đều sẽ cùng Chử Vệ trò chuyện thật vui vẻ với nhau.

Tiết Viễn nhàn nhạt mà nghĩ, thật là con mẹ nó thảo.

Nghẹn khuất.

Cố Nguyên Bạch mặc xong xiêm y, ánh nắng giữa trưa là chói chang nhất, sau khi ngâm thuốc tắm xua hàn khí, y cũng không biết trên mặt là mồ hôi hay là hơi nước.

Thời điểm đi ra, nhìn thấy biểu tình trên mặt Tiết Viễn, thuận miệng hỏi: “Tiết thị vệ đang nghĩ cái gì?”

Tiết Viễn theo bản năng nhìn thoáng qua hướng Cố Nguyên Bạch, cả người Thánh Thượng ngâm nước đến trong trắng lộ hồng, toàn thân Tiết Viễn đều mềm: “Thần suy nghĩ về bình phong này.”

Cố Nguyên Bạch tùy ý nói: “Nếu Tiết thị vệ thích bình phong này, vậy liền thưởng cho Tiết thị vệ.”

Tiết Viễn sửng sốt, Cố Nguyên Bạch đã mang theo người đi ra cung điện, mang đi một đường hương thơm.

Thừa dịp lúc này có tinh thần, Cố Nguyên Bạch nhanh chóng đem chính vụ xử lý. Chờ đến sau khi bữa tối, lại khó chịu mỏi mệt mà lên giường.

Phía sau dán lên một cái người, Cố Nguyên Bạch đang sắp bị ấm áp làm chìm vào giấc ngủ, bên tai liền nghe được có người nhẹ giọng dỗ dành: “Thánh Thượng, ngài thích Chử Vệ sao?”

Cố Nguyên Bạch nghiêng người qua, mày nhăn lại.

Tiết Viễn không thuận theo không buông tha, “Thánh Thượng, ngài thích mặt Chử đại nhân, hay là thích tay hắn?”

Trong lòng âm u không thôi.

Thích mặt liền cắt qua mặt, thích tay liền chém đứt tay.

Tiết Viễn là người làm công tác văn hoá, không phải người làm mấy việc gϊếŧ người chôn xác kia.