Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 47

Cố Nguyên Bạch sao lại cười với hắn đẹp như vậy.

Đây là có ý tứ gì.

Thời điểm ra khỏi tiệm sách Trương thị, đầu óc Tiết Viễn vẫn còn bị mê đến choáng váng, thiếu chút nữa không phân rõ đông tây nam bắc. Nhưng chờ đến khi hắn nhìn thấy Chử Vệ ngọc thụ lâm phong trước cửa tiệm sách Trương thị, nháy mắt liền thanh tỉnh lại.

Đi theo bên người Chử Vệ là một thư đồng, hẳn là đến đây mua sách. Hắn nhìn thấy đoàn người này, biểu tình cũng có chút kinh ngạc, chờ Cố Nguyên Bạch từ trong tiệm sách đi ra, Chử Vệ bước nhanh tiến lên, đang muốn hành lễ, hai tay lại bị Cố Nguyên Bạch kịp thời đỡ lên.

“Không cần như thế,” Cố Nguyên Bạch cười nói, “Hôm nay mặc thường phục, những lễ nghi này liền miễn đi.”

Vì thế Chử Vệ đứng dậy, nói: “Thánh Thượng vạn an.”

Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, cùng hắn đi vào trong đường phố, “Chử khanh hôm nay là tới mua sách?”

“Là muốn mua một phần 《 Đại Hằng quốc báo 》,” Chử Vệ cười khổ nói, “Không nghĩ tới lại bán chạy đến thế, nghe nói mỗi ngày tiệm sách mở cửa, không đến một khắc liền bán hết toàn bộ.”

Từ khi《 Đại Hằng quốc báo 》 đột nhiên xuất hiện, mỗi ngày đều có người chủ động đem báo chí đưa tới cửa các nha môn cùng các phủ, một phần tuy thiếu, nhưng trong ngày cũng đủ để nhóm đồng liêu truyền cho nhau đọc. Bởi vậy thời điểm lâm triều ngày thường, Chử Vệ cũng không biết muốn mua được một phần 《 Đại Hằng quốc báo 》 sẽ như vậy khó.

Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội, hai cha con Chử gia đã quen mỗi ngày đều xem một lần 《 Đại Hằng quốc báo 》, hôm nay một không xem, lại cảm thấy giống như thiếu cái gì đó, khó chịu vô cùng. Nhưng không nghĩ tới 《 Đại Hằng quốc báo 》 lại khó mua như vậy, toàn bộ tiệm sách trong kinh thành, cũng chỉ có tiệm sách này của Trương thị có mới có được một trăm bản.

Cố Nguyên Bạch nhăn mày, kêu lên: “Điền Phúc Sinh.”

Điền Phúc Sinh tiến lên, lấy ra một bản 《 Đại Hằng quốc báo 》 đưa cho Chử Vệ, cười nói: “Chử đại nhân, cầm đi.”

Biểu tình Chử Vệ ngẩn ra, ngay sau đó khóe môi gợi lên, xuân phong phất liễu mà cười. Hắn đối với Thánh Thượng cùng Điền Phúc Sinh nói cảm tạ, đem báo chí đưa cho thư đồng nhà mình đang cứng đờ, lại bồi Thánh Thượng bước chậm.

Tiết Viễn đứng bên một sườn khác gợi lên tươi cười thân thiết, anh em tốt với trưởng thị vệ bên cạnh nói: “Trương đại nhân, ngươi cho rằng Chử đại nhân như thế nào?”

Trưởng thị vệ nghiêm trang nói: “Chử đại nhân có tài có mạo, là rường cột nước nhà.”

Tiết Viễn ý cười càng sâu, cũng gật gật đầu tán đồng nói: “Chử đại nhân đại tài như thế, trách không được Thánh Thượng lại sủng ái hắn như thế.”

Trưởng thị vệ nói: “Thánh Thượng từ trước đến nay thiên vị người tài.”

“Vậy cũng phải nhìn xem có đáng giá được Thánh Thượng thiên vị hay không,” hai mắt Tiết Viễn nhíu lại, dương cằm ý bảo, “Ngươi xem.”

Trưởng thị vệ chăm chú nhìn theo hướng Tiết Viễn chỉ, liền thấy ánh mắt Chử đại nhân nhìn Thánh Thượng, trong mắt mỉm cười, trên mặt lạnh băng lại giống như nổi lên gợn sóng. Tướng mạo mỹ nam tử đệ nhất kinh thành tất nhiên là tuấn mỹ vô song, khi cặp mắt đen kia của hắn mỉm cười nhìn người, giống như là đang nhìn tình nhân.

Trưởng thị vệ không thể hiểu được.

Thanh âm Tiết Viễn không mặn không nhạt mà vang lên: “Tại hạ không khéo nghe nói qua, Chử đại nhân tựa hồ giống như là thích nam nhân.”

Sắc mặt trưởng thị vệ hoàn toàn thay đổi, Tiết Viễn từ phía sau mạnh mẽ trực tiếp đem trưởng thị vệ đẩy đến trước mặt Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch cùng Chử Vệ ngưng nói chuyện với nhau, nghiêng đầu nói: “Như thế nào?”

Trưởng thị vệ nghẹn nửa ngày, mới nói: “Trong kinh thành còn mười mấy ngày nữa sẽ tới hội hoa đăng trung, mấy ngày gần đây đã có không ít nhà bắt đầu làm hoa đăng. Thánh Thượng có muốn đi xem?”

Cố Nguyên Bạch không cảm giác có gì không đúng, ngược lại bị lời này gợi lên hứng thú.

Từ sau khi xuyên qua, khi chưa cầm quyền Cố Nguyên Bạch chưa từng ra khỏi cung, sau khi cầm quyền cũng bởi vì bận rộn mà chưa từng chứng kiến cảnh tượng ngày hội náo nhiệt ở cổ đại, bởi vậy có vài phần hứng thú: “Chính là vào ngày tiểu mãn (*)?”

[(*) tiểu mãn (tiết): vào ngày 20, 21, 22 tháng 5]

Trưởng thị vệ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vâng.”

Chử Vệ tự nhiên mà nói tiếp: “Mẫu thân trong nhà thần mấy ngày gần đây đang chuẩn bị nguyên liệu dùng làm hoa đăng, nếu Thánh Thượng có hứng thú có thể cùng thần hồi phủ tự mình làm thử một phen.”

Trưởng thị vệ cổ quái mà nhìn thoáng qua Chử Vệ, trong mắt dâng lên cảnh giác.

Cố Nguyên Bạch thật sự có hứng thú, y gật đầu nói: “Một khi đã như vậy trẫm liền đi theo Chử khanh đi xem thử.”

Khẩn trương trong lòng Chử Vệ không tự giác mà tan đi, hắn mỉm cười đáp vâng, liền bồi ở một bên Thánh Thượng dẫn đường.

Tiết Viễn cười lạnh tiến lên, đột nhiên chen vào nói nói: “Thánh Thượng, trước đó vài ngày Chử đại nhân không phải bị thương sao, hiện giờ không biết vết thương đã tốt chưa.”

Chử Vệ rũ mắt, trong mắt dâng lên khói mù giây lát rồi biến mất, trong lúc tìm từ, lại không nghĩ rằng Thánh Thượng đột nhiên nâng môi cười, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn hắn cùng Tiết Viễn một cái, trêu ghẹo nói: “Trẫm lại không biết nguyên lai hai vị ái khanh đã quen thuộc như thế.”

Một câu, trực tiếp làm sắc mặt hai người đều khó coi.

Cố Nguyên Bạch lại không biết nghĩ cái gì, y hơi hơi nhướng mày, cười mà không nói gì chuyển đầu qua.

Nhìn thấy thần sắc này của y, trong lòng Tiết Viễn khó chịu: “Thánh Thượng, thần cùng Chử đại nhân không thân.”

Cố Nguyên Bạch cười tủm tỉm nói: “Trẫm biết được, không cần nhiều lời.”

Ngươi biết được cái gì?

Đầu Tiết Viễn đều đau.

Tại đây bên trong có loại bầu không khí một lời khó nói hết, đoàn người đi tới ngoài cửa Chử phủ. Thư đồng Chử Vệ cuối cùng cũng khôi phục một ít cơ linh, cả người run lên, chạy tiến lên gõ cửa, chờ sau khi người gác cổng mở cửa, hắn sốt ruột thấp giọng nói: “Thánh Thượng giá lâm, mau thông tri lão gia phu nhân!”

Người gác cổng ngây dại: “A?”

Thư đồng gấp đến độ đẩy hắn một phen, “Mau đi a!”

Cửa phủ mở rộng ra, một chân Cố Nguyên Bạch mới vừa rảo bước tiến vào trong phủ, liền thấy Chử Tầm đại nhân một thân thường phục phát quan hơi loạn vội vàng đi đến, sau khi nhìn thấy Cố Nguyên Bạch thật sự tới, đôi mắt trừng lớn, ngay sau đó liền hành lễ với Cố Nguyên Bạch.

“Không cần đa lễ,” Cố Nguyên Bạch cười nói, “Trẫm nghe nói mấy ngày gần đây tôn phu nhân đang làm hoa đăng, trong lòng trẫm tò mò, liền không mời tự đến.”

Chử Tầm đại nhân vội nói không dám, ngay sau đó liền phái người mời phu nhân đến, bình phong dựng thẳng lên, phu nhân ở gian bên trong, thanh âm căng thẳng mà nhất nhất giảng giải cho Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch thoải mái bình tĩnh ngồi ở trước bàn. Y dựa theo lời Chử phu nhân nói chậm rì rì mà động tay, như thế qua một lát, Chử phu nhân cũng trấn định không ít.

Những dụng cụ làm hoa đăng đều được người bên cạnh kiểm tra qua, lúc Cố Nguyên Bạch sử dụng không có quá mức chú ý. Nhưng đến khi y cầm lấy một thanh trúc thon dài, lòng bàn tay cọ qua lại không khỏi tê rần, y nhíu mày nhìn thấy thì ra là trên thanh trúc có một cái gai nhọn thật nhỏ, cái gai nhọn này đã đâm vào trong lòng bàn tay y.

Trên tay bọn thị vệ đầy vết chai, tay cung hầu mặc dù mềm mịn cũng đã quen làm việc, bọn họ kiểm tra rất nghiêm túc, nhưng cái gai nhọn này nhỏ đến cơ hồ không nhìn thấy, khả năng là vì từng đôi tay kiểm tra mà bị mài ra gai nhọn mới.

Tiết Viễn chú ý tới y có gì không đúng đầu tiên, hắn đi nhanh lại gần, áo bào dưới chân tung lên, cúi đầu lấy cầm tay Cố Nguyên Bạch, sau khi để sát vào liền thấy rõ, thanh âm trầm xuống: “Lấy châm tới.”

Có người đem châm cầm đến, không ai dám cầm châm lấy ra gai nhọn nho nhỏ kia, đều đem ánh mắt chờ đợi cùng cổ vũ đặt ở trên người Tiết Viễn.

Tiết Viễn thầm nghĩ, lão tử gϊếŧ qua bao nhiêu người gặp qua bao nhiêu máu tanh, còn sợ lấy cái thứ này ra?

Nhưng tay lại giằng co không thể xuống, cuối cùng Tiết Viễn ngẩng đầu nhìn Thánh Thượng, “Thánh Thượng, sợ đau không?”

Cố Nguyên Bạch đang muốn nói không đau, lòng bàn tay nhói lên, cái gai nhọn thật nhỏ kia cũng đã bị Tiết Viễn lấy ra.

Tiết Viễn nhìn gai nhọn cười lạnh hai tiếng, đem gai nhọn đặt lên đầu ngón tay nghiền nát, sau đó hướng tới Cố Nguyên Bạch cười, sát khí thật mạnh nói: “Thánh Thượng, thần báo thù cho ngài.”

Da dày thịt béo, còn thực ấu trĩ. Cố Nguyên Bạch vui vẻ, “Thứ nhỏ như này thật ra không làm gì được tay Tiết thị vệ.”

Trong lòng Tiết Viễn vừa động, cầm tay Thánh Thượng nâng lên, cúi đầu thổi thổi vào lòng bàn tay, nói: “Tay Thánh Thượng có nhiều chỗ tốt hơn.”

Cố Nguyên Bạch hỏi: “Nói như thế nào?”

“Tốt……” Sờ tốt, đẹp, cái gì cũng tốt.

Tiết Viễn nhớ tới nam căn bị một chân đá lên lúc trước, trong chớp mắt biểu tình hơi hơi vặn vẹo, nhưng lại cảm thấy nếu Thánh Thượng lại đá hắn một chân, đá hắn, hắn nghẹn khó chịu.

Vì thế thành thành thật thật nói: “Mềm mại sờ tốt giống như là ngọc.”

“Thánh Thượng!” Chử Vệ đột nhiên mở miệng, giọng nói nâng cao, áp đi lời nói Tiết Viễn, hắn tươi cười, ôn hòa nói, “Thần đem thanh trúc còn dư lại đi kiểm tra một lần nữa?”

Chử Vệ vừa nói, đã vươn tay, đôi tay thư sinh này kỳ thật cũng không hoàn toàn non mịn, Chử Vệ chưa bao giờ là người tay trói gà không chặt. Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua bàn tay xinh đẹp như ngọc, lắc lắc đầu nói: “Như thế không cần, trẫm đã làm được một nửa, để tâm chút là được.”

Trải qua hai đời lần đầu tiên làm hoa đăng, lúc này Cố Nguyên Bạch mang sự hưng phấn của người trẻ tuổi, y còn đè ép. Tận lực bình tĩnh trầm ổn mà tạo hình theo lời chỉ bảo của Chử phu nhân, sau đó quét hồ lên đèn giấy.

Thời điểm Thánh Thượng ở trên triều đình là uy nghiêm dọa người, bộ dạng hiện tại tuy nghiêm túc vô cùng, lại có vẻ bình dị gần gũi. Ngón tay bay múa trên hoa đăng, nhìn thế nào cũng như là một bức tranh tuyệt.

Chử Vệ trong lúc nhất thời nhìn xuất thần, chờ hoa đăng làm thành, chủ động tiến lên nói: “Thánh Thượng, muốn thần vẽ vài đóa hồng mai trên mặt đèn không?”

“Cũng được.” Cố Nguyên Bạch vui vẻ.

Giữa hai người bọn họ hoà thuận vui vẻ, thường thường nhìn nhau cười. Tiết Viễn nhìn nhìn, trên mặt vô biểu tình. Qua không biết bao lâu, hắn đột nhiên cười, không tiếng động hướng lên trời “Ha” một tiếng.

Bởi vì tức giận mà tay mắm chặt đại đao phát run.

*

Sau khi tán trị.

Tiết Viễn mặt vô biểu tình mà trở về Tiết phủ. Hắn một thân sát khí đen nghìn nghịt, mọi người trong phủ cũng không dám tới gần hắn.

Tiết tướng quân bị Tiết phu nhân thúc giục đã đi tới, đôi tay đặt ở sau người, sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngươi ở trong phủ bày sắc mặt này cho ai xem?”

Tiết Viễn một đao chém qua, một cái đầu gỗ trên giá đã bị hắn chém thành hai nửa. Động tác hắn không ngừng chút nào, mặt vô biểu tình mà tiếp tục vui đùa đại đao.

Cuối cùng đem đại đao ném qua một bên, đá mạnh lên cái giá đặt vũ khí bên cạnh, giá vũ khí loảng xoảng vang lên một tiếng, đổ xuống thật mạnh trên đất.

Gã sai vặt nghe tiếng mà đến thăm dò, liền nhìn thấy sắc mặt Tiết Viễn đen trầm, hắn tức khắc rụt đầu lại, nhanh chóng thuận lợi chạy trốn.

Tiết tướng quân gầm lên một tiếng: “Tiết Viễn!”

“Người lần trước nói ta đối với Thánh Thượng là trung quân chi tâm,” Tiết Viễn đột nhiên mở miệng, lại không nhìn Tiết tướng quân, như là đang xuất thần, sắc mặt khó coi, “Người xác định đây là trung quân chi tâm?”

Tiết tướng quân nói: “Bằng không thì là cái gì?”

Tiết Viễn sống lưng căng ra, hô hấp hắn càng ngày càng thô nặng, đáp án ở trong miệng, nhưng như thế nào cũng không nói nên lời. Cuối cùng kéo cổ áo ra, ngữ khí nặng nề nói: “Thánh Thượng muốn tấn công người du mục.”

Tiết tướng quân sửng sốt.

Tiết Viễn chuyển xoay người, đối diện với hắn, cổ áo hỗn loạn, trong mắt đã tràn đầy tơ máu: “Ta sẽ tham chiến.”

*

Đại nội.

Cố Nguyên Bạch đang xem mật báo Giám Sát Xử đưa lên tới.

Đây là tin tức một vị quan viên kêu Tôn Sơn trong Giám Sát Xử gửi về. Mặt trên báo cáo tình huống Lợi Châu, những tri châu ở Lợi Châu cũng có tham ô, nhưng số lượng không lớn, mánh khóe ẩn nấp. Vốn dĩ Cố Nguyên Bạch chỉ cho rằng hắn đề cập tới chuyện tranh chấp đảng phái, nhưng Giám Sát Xử tra xét rất nhiều ngày, dưới x dấu vết để lại lại tra ra một ít chuyện chôn sâu.

Tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng điều tra một thứ, quả thực ghê tởm đến cực điểm.

Theo cách nói thông tục một chút chính là tri châu Lợi Châu có một vòng bằng hữu.

Người có thể gia nhập vòng bằng hữu này, đều là đại thủ lĩnh thổ phỉ có thế lực lớn.

Tri châu Lợi Châu tham tiền tài bản địa không nhiều lắm, việc hắn thích làm nhất chính là lợi dụng điều kiện chức quan, hỏi thăm rõ ràng lộ tuyến vận chuyển bạc cùng lương thực của triều đình tới các nơi, hoặc là lộ tuyến vận chuyển bạc cùng lương thực từ địa phương đến triều đình, sau đó đem tin tức cụ thể những đội ngũ đi qua Lợi Châu, khi nào đi qua, đi con đường nào, có bao nhiêu người, tất cả đều báo cho các bằng hữu trong giới. Rồi sau đó thổ phỉ trong giới bằng hữu sẽ căn cứ vào trận binh của đội ngũ vận chuyển, lựa chọn mấy nhà thổ phỉ liên minh, cùng đem mấy thứ này chiếm đoạt.

Đồ vật chiếm đoạt được, trừ bỏ các đầu lĩnh thổ phỉ chia nhau, chỉ tính một tri châu Lợi Châu, cũng có thể nhận được ba phần trong đó.

Ba phần a, một trăm lượng bạc hắn có thể tham ba mươi lượng, một trăm vạn lượng hắn có thể tham ba mươi vạn lượng!

Không chỉ như vậy, tri châu Lợi Châu còn từng đem lộ tuyến đội ngũ vận chuyển bạc thuế từ Lợi Châu đến triều đình báo cho bằng hữu trong vòng, dẫn đường những thổ phỉ này đi cướp bóc bạc cùng lương thực thu được tại bản địa Lợi Châu. Lương thực quá nhiều, vậy qua tay đầu cơ trục lợi, bán đến bản địa cùng các nơi, so với đơn thuần tham ô khoản tiền quốc gia còn đáng giận hơn!

Lợi Châu tri châu còn muốn thiết lập vòng bằng hữu làm người ngoài không thể tìm tòi không thể tra ra, vì vậy xây dựng trong vòng bằng hữu không thể tăng thêm người, biết giữ gìn ghi chép trong vòng và cấm truyền ra ngoài, triệt triệt để để đem vòng bằng hữu này giữ gìn thành một khối thùng sắt.

Người Giám Sát Xử có thể biết được sự tồn tại của “Vòng bằng hữu” này, cũng bởi vì một thủ lĩnh trong đám thổ phỉ cưỡng đoạt một nữ tử lên núi làm tiểu thϊếp, nàng vạn phần thống hận, vẫn luôn tìm kiếm cơ hội cùng quan phủ phá án, kết quả buổi tối trong một lần chia của, nàng nhìn bạc tài vận chuyển về trại trong núi không đúng, trong lòng để ý, liền từ trong miệng thủ lĩnh thổ phỉ lộ ra chuyện của tri châu này.

Nữ tử như trời sụp đất nứt, không còn tồn tại hy vọng. Khi bị tiểu lâu la trong núi đưa xuống núi chữa bệnh, liền gặp gỡ người Giám Sát Xử.

Hiện giờ người Giám Sát Xử đã an trí tốt cho vị nữ tử này, chỉ là vị nữ tử này sau khi phát giác người nhà chính mình bị ác phỉ gϊếŧ chết hoàn toàn không tức giận, chỉ sợ là chờ bọn họ đi rồi liền tự tử.

Trên mặt Cố Nguyên Bạch vẫn luôn vô biểu tình nhìn mật tin lúc này mới nhăn mi lại, âm thầm thở dài.

Nữ tử, vô luận là thế đạo như nào, dù sao cũng khó khăn hơn so với nam nhân.

Tham quan, chỉ cần muốn tham luôn có thể có biện pháp, Cố Nguyên Bạch đối với hành động của tri phủ Lợi Châu không có bất luận lời bình gì, lại đối với nữ tử này có cảm giác đáng tiếc.

Mặc dù là bị bắt lêи đỉиɦ núi cũng không trầm luân, không từ bỏ hy vọng trở về, còn suy nghĩ phương thức thông báo cho quan phủ, dũng khí như vậy, có thể xưng một câu “Cân quắc bất nhượng tu mi”(*). Mà nàng không chỉ có dũng khí, có thể chú ý tới chuyện chia của không đều, từ đầu lĩnh thổ phỉ biết được chuyện quan phỉ cấu kết, cũng là một người thông minh tuyệt hảo.

[(*)“Cân quắc bất nhượng tu mi” (巾帼不让须眉) hay “Cân quắc tu mi” là một thành ngữ nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.]

Nữ tử như vậy, bị ác nhân bức bách đến chết cũng quá mức đáng tiếc.

Cố Nguyên Bạch hồi âm nói, nếu là có thể, đem nữ tử này mang về Giám Sát Xử.

Sau khi hồi tin, đều có người đem tin gửi đi ra ngoài.

Cố Nguyên Bạch đứng lên đi vào nội điện. Nhóm cung hầu giúp y cở bỏ quần áo, nước trong đã chuẩn bị tốt, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn hoa văn chạm trổ khắc hoạ trên cây cột trong điện, trong lòng yên lặng nói, tri châu Lợi Châu, chỉ chém một mình hắn thì quá mức tiện nghi. Phải lợi dụng tốt vòng bằng hữu này của hắn, đem đám quan phỉ này một lưới bắt hết mới được.

Y thở phào một hơi, vẫy lui mọi người, đứng ở bên cửa sổ.

Hoa đăng đã làm xong lúc ban ngày được đặt ở trên bàn, Cố Nguyên Bạch dư quang thoáng nhìn, liền đi tới đem hoa đăng thắp sáng.

Ánh sáng vàng ấm áp dược đốt lên, ngoài đèn có vài đóa hoa mai được vẽ đơn giản đổ bóng trên mặt bàn. Cố Nguyên Bạch vuốt vuốt hoa đăng, ánh lửa sáng sáng tối tối trên mặt, tâm tình lại tốt hơn một ít.

Thái bình thịnh thế a.

Thời điểm mỗi người ăn no mặc ấm, rồi tới giàu có mà biết lễ tiết, áo cơm đủ mà biết vinh nhục (*), như vậy mới là thái bình thịnh thế chân chính.

[(*) Nguyên văn: 仓廪实而知礼节,衣食足而知荣辱。(管子)

Dịch câu: Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục. (Quản Tử)

Dịch nghĩa: Giàu có rồi mới biết lễ tiết, no ấm rồi mới biết vinh nhục]

*

Tiết Viễn ngồi ở mép giường một đêm.

Đại mã kim đao ngồi, cơ bắp hai chân căng chặt.

Ánh mắt nặng nề, huề phong mang vũ. (mang theo gió mưa)

Điên cuồng, chỉ thu liễm khi ở trước mặt Cố Nguyên Bạch. Vì cái gì thu liễm? Sợ y chịu không nổi điên cuồng của chính mình, sợ chính mình sẽ làm y bị thương.

Nhưng loại đè nén này, trạng thái áp lực đến sắp bùng nổ cũng không thích hợp lưu lại bên người Cố Nguyên Bạch.

Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến phải rời khỏi Cố Nguyên Bạch……

Tay Tiết Viễn căng thẳng, tơ máu che kín.

Hắn mạnh mẽ đứng lên, đi nhanh đến nơi nuôi sói. Trung quân chi tâm, trung quân chi tâm, con mẹ nó trung quân chi tâm chính là tâm tư (*) như vậy?

[(*) ở chỗ tâm tư là chữ “Tâm (tim 心)” trong “Trung quân chi tâm” nhưng chỉ có một chữ “Tâm” nên mình edit lại là tâm tư]

Cứ tưởng tượng đến tiểu hoàng đế lộ ra tươi cười đối với một nam nhân khác mơ ước y liền sẽ bạo nộ tâm tình như vậy?

Tiểu hoàng đế cười, tay tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế muốn sói con.

*

Ngày thứ hai thời điểm thượng trị (lên triều, đi làm) Tiết Viễn ôm hai con sói con, lại nghe nghe Cố Nguyên Bạch bị bệnh.

Đây là lần đầu tiên bệnh từ sau lần hộc máu ấy, tới hùng hổ, Cố Nguyên Bạch cũng không biết sao lại thế này, đột ngột như vậy lập tức liền bị bệnh.

Không dự đoán trước, cảnh tượng người trong toàn cung điện đều bận rộn, người trong Thái Y Viện vội vàng, khi Tiết Viễn đi vào tẩm cung, mùi thuốc dày đặc, Cố Nguyên Bạch đã uống thuốc đang nghỉ ngơi.

Tiết Viễn đem hai con sói con trong ngực giao cho thái giám chuyên môn chăm sóc động vật trong cung, liền đi vào cửa nội điện. Cố Nguyên Bạch nằm ở trên giường, thấp giọng ho khan không ngừng.

Đau đầu ho khan, cả người rét run.

Điền Phúc Sinh đứng ở một bên, Tiết Viễn đi vào mới biết được Cố Nguyên Bạch thanh âm nghẹn nghẹn còn đang thấp giọng nói chuyện: “…… Hiện giờ phản hủ cũng không cần trẫm thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, ngươi để người trong Chính Sự Đường cùng Xu Mật Viện chú ý nhiều hơn, chuyện tri châu Lợi Châu đó, cứ dựa theo lời trẫm vừa mới nói mà làm.”

Điền Phúc Sinh không ngừng vâng dạ, “Thánh Thượng, ngài an tâm nghỉ ngơi.”

Trong thuốc có bỏ thêm thuốc trợ ngủ, hai mắt Cố Nguyên Bạch cũng không biết là đóng hay là mở, y có chút mơ mơ hồ hồ, hai tháng này chưa từng bị bệnh làm Cố Nguyên Bạch có chút quên là cơ thể y yếu nhược cỡ nào.

Trong ổ chăn một mảnh lạnh băng, rõ ràng đã dùng các loại biện pháp, nhưng ấm áp vẫn bị tay chân lạnh băng của Cố Nguyên Bạch xua tan.

Y mỏi mệt cực kỳ, thậm chí trong lòng mệt mỏi không nghĩ nói chuyện trong ổ chăn lạnh như băng, nghĩ thầm, từ từ rồi sẽ ấm lên.

Trên long sàng không có động tĩnh, Thánh Thượng đang ngủ không thích khi bị người khác quấy rầy. Điền Phúc Sinh mang theo người lui xuống, Tiết Viễn giống như môn thần đi đến đứng bên cạnh long sàng, Điền Phúc Sinh nhẹ giọng hô hắn nửa ngày, hắn mới nói giọng khàn khàn: “Ta ở đây nhìn.”

Điền Phúc Sinh thanh âm nhỏ như muỗi, “Tiết thị vệ, Thánh Thượng không vui……”

“Điền tổng quản,” Tiết Viễn nhẹ giọng đánh gãy, “Vả người thần đều nóng, giống như cái bếp lò, có thể che tay cho Thánh Thượng cũng được.”

Điền Phúc Sinh không nói, liếc mắt nhìn Thánh Thượng trên giường một cái, thấy Thánh Thượng không có phản đối liền mang theo những người khác lui ra.

Nhưng kỳ thật Cố Nguyên Bạch chỉ là khó chịu đến không nghe được đối thoại bọn họ thôi.

Cửa lớn nội điện bị đóng lại, huân hương nặng nề. Tiết Viễn hít sâu một hơi, mắt nhìn đỉnh sống núi, thầm nghĩ như thế nào lại dễ dàng bị bệnh như vậy?

Hắn ổn định tay đang phát run, áp xuống lửa giận thiêu đốt tâm. Quỳ một gối bên trên giường, một bàn tay tiến vào bên trong ổ chăn thăm dò, kết quả sờ đến một tay lạnh lẽo.

Cố Nguyên Bạch thấp giọng ho một tiếng, ngay sau đó chăn đã bị nhấc lên, phía sau dán lên một thân thể cực nóng.

Tiết Viễn cởϊ áσ ngoài cùng giày, lên long sàng liền từ sau lưng ôm lấy Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch mày còn chưa có nhăn lại liền nghe Tiết Viễn ở bên tai thấp giọng đè nặng nói: “Chỉ là làm cho người ấm áp.”

Hắn tựa như một cái bếp lò lớn, gần sát Cố Nguyên Bạch cả người lạnh băng, lời nói thấp thấp, hơi thở cũng là cực nóng: “Thánh Thượng, chỉ lúc này đây, lúc sau ngài đánh thần mắng thần, cho thần ăn trượng hình, phạt quỳ mảnh sứ, hoặc là đem thần ngâm ở trong nước, cái gì cũng có thể.”

Tiết Viễn một bên nói, một bên không cho phép cự tuyệt mà vươn tay, từ phía sau ôm Cố Nguyên Bạch lại, nắm lấy bàn tay đồng dạng lạnh đến dọa người của y.

Loại độ ấm này quá thoải mái, đầu óc Cố Nguyên Bạch mơ màng căng lên, nhưng y đột nhiên nhớ tới Tiết Viễn là nam chủ trong truyện đam mỹ, nam nhân như vậy sớm muộn gì cũng sẽ thích nam nhân.

Vì thế nói giọng khàn khàn: “Lăn xuống đi.”

Tiết Viễn cơ hồ lại đem Cố Nguyên Bạch ôm ở trong ngực.

Trừ bỏ bốn chữ “cả gan làm loạn”, không có từ khác có thể hình dung Tiết Viễn.

Nhưng chính là bởi vì như thế, Tiết Viễn mới có thể có cơ hội đem tiểu hoàng đế ôm vào trong ngực như vậy.

Hắn ôm chặt Cố Nguyên Bạch, “Thánh Thượng, thần nói. Chờ ngài ấm áp lên, muốn phạt thần như thế nào đều được.”

“Chính là hi vọng ngài nhìn vào một mảnh trung quân chi tâm của thần, tha thần một mạng,” Tiết Viễn thấp giọng cười, than thở một tiếng, “Đánh gãy chân thần cũng được.”

Độ ấm nóng bỏng từ phía sau truyền đến, Tiết Viễn vừa lên liền làm ấm toàn bộ long sàng, đầu óc Cố Nguyên Bạch càng ngày càng choáng váng, trước khi y lâm vào ngủ say, nói: “Cho phép ngươi bò lên long sàng một lần.”

Cái gì cũng đều không thắng nổi việc chính mình thoải mái.

Quen sống trong nhung lụa, tính cách lại cường thế, Cố Nguyên Bạch chỉ nghĩ ba giây đồng hồ, quản hắn thích nam nhân hay thích nữ nhân, cái gì cũng không quan trọng bằng việc chính mình thoải mái.

Có thể làm ấm giường cho y, nên thưởng.

Tiết Viễn ngẩn ra.

Sau một lúc lâu, l*иg ngực hắn rầu rĩ, “Thảo (*).”

[(*) Có thể là một câu chửi, cảm thán… Vì thảo (艹) có nghĩa là cỏ, còn nghĩa khác mình chưa nghiên cứu ra QAQ)

Hắn bắt lấy tay Cố Nguyên Bạch, bởi vì những lời này mà kích động đến khó chịu. Toàn thân căng chặt, sợ cộm tiểu hoàng đế, liền im lặng dời đi.

Cố Nguyên Bạch nhận thấy được hơi ấm rời xa, mày nhăn lại, chính mình dựa về phía sau, ép người qua.

Lần này Tiểu hoàng đế nhào vào trong ngực, lại làm một mảnh trung quân chi tâm của Tiết Viễn bang bang nhảy loạn. Toàn bộ nội điện yên tĩnh, chỉ vang lên thanh âm làm phiền người này, Tiết Viễn nhìn đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch, lại liếc mắt nhìn ngực mình một cái, cầm tay lót ở phía dưới đầu, Cố Nguyên Bạch sợ thanh âm làm phiền người này này vang lên khiến y khó chịu.

Dần dần, trên người Cố Nguyên Bạch cũng ấm áp, ngón tay bị Tiết Viễn đặt ở trong tay cũng bắt đầu nóng lên. Cố Nguyên Bạch gối lên trên người Tiết Viễn, Tiết Viễn không thể cử động, chỉ có thể hơi hơi nâng thân lên, nhìn xem Cố Nguyên Bạch hiện tại như thế nào.

Này vừa thấy, liền nhìn đến dung nhan ngủ đến nặng nề của Cố Nguyên Bạch.

Chỉ nhìn một dung nhan ngủ say lại khiến Tiết Viễn mê mẩn đến ngũ mê tam đạo (*). Tiết Viễn nhìn cả buổi, chờ toàn thân đều đã tê rần mới hồi phục lại tinh thần. Đôi mắt hắn hướng đến trên môi tiểu hoàng đế mà nhìn, màu môi rất nhạt, nhưng bị nhiệt độ cơ thể Tiết Viễn làm ấm thành màu đỏ, mềm mại đến khả khả ái ái.

[(*) Ngũ mê tam đạo (五迷三道): Thần chí không rõ ràng, u mê.]

Việc lạ, vì cái gì nam nhân khác lớn lên xinh đẹp ở trong mắt Tiết Viễn chính là nữ nhân chít chít, mà Cố Nguyên Bạch lại không phải như vậy?

Nga, không đúng, thời điểm ánh mắt Tiết Viễn lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nguyên Bạch cũng cảm thấy y so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, không có khí khái đàn ông.

Ôm Cố Nguyên Bạch giống như ôm bảo bối, lệ khí nặng nề ngày hôm qua cứ như vậy tiêu tán trong giây lát. Bị phạt cũng vui tươi hớn hở cam tâm tình nguyện, Tiết Viễn cảm thấy bản thân bị bệnh nghiêm trọng.

Ngực hắn nhảy càng ngày càng lợi hại, Tiết Viễn thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn cũng yếu nhước đến nỗi để Cố Nguyên Bạch lây bệnh?

Cuối cùng miệng lưỡi khô nóng khó chịu, vẫn miễn cưỡng mà buông lỏng Cố Nguyên Bạch ra, xuống giường tìm nước uống.

Ấm áp vừa ly khai, Cố Nguyên Bạch liền không thoải mái mà giãy giụa từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, y vừa mở mắt liền thấy Tiết Viễn bưng một chén nước chậm rãi đến gần mép giường, đầu óc ầm ầm vang lên, khó chịu, Cố Nguyên Bạch nửa ngồi dậy, cướp đi cái ly trong tay Tiết Viễn, ục ục uống một hớp lớn, uống xong liền bò đầu ngủ.

Tiết Viễn nhìn nhìn cái ly đã trống không, lại nhìn thoáng qua vết nước trên khóe môi Cố Nguyên Bạch theo cằm trượt xuống.

Hầu kết hắn lăn lộn một chút, khó chịu đến kéo kéo cổ áo.

Hắn thế mà lại muốn liếʍ nước trên cằm Cố Nguyên Bạch?!