"Viên tổng, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Huỷ hợp đồng? Tôi không đồng ý!"
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn The Sea, chân mày Đường San San nhíu chặt lại, bất mãn nhìn Viên Khải Uy đang ngồi ở đối diện, lớn giọng chất vấn.
"Đường tiểu thư, cô sống cũng phải thức thời chút! Cô nghĩ xem, khắp các mặt báo, các trang mạng lớn, có nơi nào là không có tin tức của cô không? Còn may là tôi chưa có kiện cô đó. Tôi là người làm ăn, những thứ bất lợi với mình đương nhiên phải loại bỏ rồi."
Trái với sự tức giận của Đường San San, Viên Khải Uy lại vô cùng điềm tĩnh. Hắn thong thả ngồi ngả lưng ra sau ghế, môi mỏng khẽ nhếch cao mang theo sự xem thường, từng lời nói đều có ý châm chọc.
"Chuyện đó...chỉ là chút hiểu lầm! Viên tổng, ít nhiều gì ngài cũng phải nể tình nghĩa bao lâu nay giữa chúng ta chứ! Chẳng lẽ ngài lại muốn chơi trò "ăn xong chùi mép"? Nếu vậy... tôi chỉ sợ mấy tấm hình cùng đoạn clip này sẽ vô tình đưa tới tay Viên phu nhân, lúc đó e à..."
Mấy năm nay, chuyện Viên Khải Uy "vui chơi" với các nữ ngôi sao, người mẫu trẻ tuổi, xinh đẹp đang lên hoặc mới ra mắt đều là do một tay Đường San San sắp xếp. Cô cũng không ngu ngốc mà không giữ lại chút bằng chứng để làm con tin sau này. Bây giờ thì cũng đã tới lúc dùng tới.
"Cô dám!"
Không nghĩ tới bản thân lại bị đâm sau lưng, Viên Khải Uy lập tức đứng bật dậy, ngón cái chỉ thẳng mặt Đường San San đầy cảnh cáo, lớn giọng quát.
Viên Khải Uy tuy ăn chơi đàn điếm có tiếng, nhưng trước mặt mọi người, ông vẫn luôn giữ hình ảnh ông chồng quốc dân vì hầu như các dự án của công ty ông đều thiên về nhà ở cho gia đình.
Nếu để hình ảnh ông qua lại với mấy cô gái đáng tuổi con gái mình kia bị bung ra, chẳng khác nào ông đang tự tay phá hoại sự nghiệp của chính mình.
"Viên tổng bớt nóng a, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mới nói vậy thôi. Chúng ta chẳng khác nào đang đi chung một con thuyền, ngài chừa đường sống cho tôi, tôi đảm bảo mấy tấm hình cùng đoạn clip kia sẽ biến mất vĩnh viễn."
Mấy ngày nay, vì cái tin tức chết tiệt kia mà gần chục nhãn hàng cô đang làm gương mặt đại diện dứt khoát đòi huỷ hợp đồng rồi còn đòi kiện cô vì vi phạm hợp đồng nghiêm trọng, gây ảnh hưởng xấu tới hình ảnh công ty họ. Không chỉ như vậy, mấy bộ phim cô đang quay cũng bị đạo diễn thông báo huỷ vai. Các fans trung thành trước đây cũng quay ra chửi bới, xỉ vả cô không thương tiếc.
"Cô cho rằng mình còn có cơ hội sao? Đυ.ng ai không đυ.ng, lại đυ.ng vào người của Hoắc Quân Nghị. Ở thành phố Y này, có ai không kiêng dè gia thế của Hoắc thị cơ chứ? Tôi bỏ qua cho cô nhưng còn Hoắc Quân Nghị? Chuyện này tốt nhất cô vẫn nên đi gặp hắn ta thì hơn. Đúng lúc, chiều này tôi có buổi hẹn với các đối tác, Hoắc Quân Nghị cũng sẽ tới, cô tự mình tính toán đi. Còn bây giờ đã tới giờ tôi phải họp, Đường tiểu thư, không tiễn."
Nói rồi, Viên Khải Uy liền nhấn nút gọi cho thư ký bên ngoài thông báo cho các trưởng phòng tới họp, ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng.
Hít sâu một hơi, Đường San San kìm nén lại tức giận, hung hăng đẩy mạnh ghế, lấy chiếc kính râm bản to đeo lên mặt, sau đó không cam lòng quay người bước đi, trong lòng càng thêm căm ghét Hạ Tử Du.
-------
Buổi tối,
Đây là một hội sở tư nhân cao cấp vô cùng nổi tiếng về độ bảo mật cao cũng như độ xa hoa đắt đỏ dành cho các chính trị gia và lãnh đạo của các tập đoàn lớn có sức ảnh hưởng tới nền kinh tế. Muốn có được thẻ thành viên ở đây ngoài chứng minh nguồn tài chính dồi dào thì còn phải xét tới địa vị trong xã hội.
Đường San San một thân đồ đen che đậy kín mít đứng lấp ló ở bên ngoài hội sở một đoạn, ánh mắt dán chặt vào cửa ra vào.
Cuộc sống này thật khốn khϊếp!
Lúc cô còn nổi tiếng thì xung quanh có biết bao kẻ bao vậy xu nịnh, tới khi xảy ra chuyện thì ai cũng tìm cách né tránh, ngay cả điện thoại cũng không nghe, có người còn chặn cả số. Giống như cái hội sở tư nhân chết tiệt này, dù cô đã vận dụng hết các mối quan hệ còn sót lại nhưng vẫn không cách nào có thể đặt chân vào trong.
Sống cho tới bây giờ, chưa khi nào cô phải chịu sự ê chề, nhục nhã như lúc này, cảm giác giống như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, tốc độ nhanh tới mức khiến cô không kịp trở tay.
Hiện tại Hoắc Quân Nghị chính là hi vọng cuối cùng của cô, chỉ cần hắn ta đồng ý cho cô tiếp tục làm gương mặt đại diện cho dự án căn hộ cao cấp hợp tác với tập đoàn The Sea thì cô mới có khả năng tiếp tục tồn tại ở cái giới showbiz này được.
Đứng đợi thêm một lúc, rốt cuộc thân ảnh cao lớn của người đàn ông mà cô đang nóng lòng chờ đợi cũng đã bước ra.
Hoắc Quân Nghị tối nay uống không ít rượu, sau khi bắt tay chào hỏi với các đối tác xong thì lập tức mở cửa xe ngồi vào, cả người mệt mỏi dựa hẳn ra phía sau, đưa hai ngón tay đưa lên trán khẽ day day.
Nhớ tới cô gái nhỏ đã gọi điện ra lệnh cho hắn không được uống nhiều rượu, nếu không cô sẽ cho hắn nằm ngủ dưới sàn nhà. Thế nhưng mấy tên cáo già uống rượu như nước lã kia lại không dễ đối phó, cho nên tối nay hắn ngủ ở đâu phải tuỳ thuộc vào tâm tình của cô gái nhỏ rồi.
Nghĩ tới vẻ mặt giận dỗi nhưng đầy lo lắng của Hạ Tử Du, trong lòng hắn bỗng cảm thấy ngọt ngào như có dòng nước ấm chảy qua, chỉ mong có thể nhanh chút về tới nhà, cả ngày nay hắn chưa được nhìn thấy cô, thật nhớ a!
"Két"
Xe mới chạy được một đoạn thì đột nhiên bị thắng gấp, tài xế hoảng sợ quay đầu lại, nhìn Hoắc Quân Nghị, lắp bắp nói:
"Xin...xin lỗi Hoắc tổng, tôi đang chạy thì cô gái kia không biết từ đâu bất ngờ lao ra chặn đầu xe lại. Để tôi đi ra xem thế nào."
Nói rồi người tài xế lập tức mở cửa xe bước xuống, còn chưa kịp lên tiếng mắng thì cô gái kia đã nhanh chân chạy tới phía sau xe, dùng tay cuống quít gõ lên cửa kính.
Nhận ra người đang đập cửa xe điên cuồng ở bên ngoài, đáy mắt Hoắc Quân Nghị bỗng dưng trở nên u ám, sắc mặt tối sầm lại.
"Quân Nghị, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Em biết mình sai rồi, xin anh...cho em gặp anh một chút, chỉ một chút thôi."
Đường San San hai mắt đẫm lệ, nức nở cầu xin, hai tay vẫn không ngừng đập loạn lên cửa xe.
"Này...cô đang làm cái gì vậy hả?"
Người tài xế thấy tình huống như thế, đang định đi qua kéo Đường San San ra thì đúng lúc đó cửa xe cũng vừa hay được mở.
"Không biết Đường tiểu thư đêm hôm khuya khoắt lại mạo hiểm tính mạng quý giá của mình tới tìm tôi có việc gì?"
Hoắc Quân Nghị chậm rãi bước xuống xe, cơ thể cao lớn lộ ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác không khỏi liên tưởng tới như ma vương tới từ địa phủ. Bàn tay to đưa về phía tài xế vẫy vẫy ý cho lui đi.
"Quân Nghị, em sai rồi, là vì em quá yêu anh nên mới hành động ngu ngốc như vậy. Xin anh...tha thứ cho em lần này được không?"
Nước mắt như những viên pha lê trong suốt thi nhau chảy xuống hai bên má, vẻ mặt Đường San San đầy vẻ đau khổ, nghẹn ngào nắm lấy bàn tay Hoắc Quân Nghị lay lay.
"Cô yêu tôi? Yêu tới mức nào? Yêu đến mức sẵn sàng bò lên giường với một đám đàn ông sao? Đường San San, cô đừng kể chuyện cười nữa. Loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ, phóng đãng như cô, ngoài yêu bản thân mình ra thì cô còn biết yêu ai? Tôi đã bỏ qua chuyện cô dám gửi hình của Tử Du tới tay mẹ tôi, nhưng cô vẫn chứng nào tật đó, giờ còn mặt dày tới cầu xin tôi tha thứ? Xem ra tôi ra tay vẫn còn nhẹ quá thì phải?"
Hoắc Quân Nghị nhìn dáng vẻ nước mắt đầm đìa của cô ta, trong lòng lại càng sinh ra cảm giác chán ghét, phiền phức.
"Còn nữa, Đường tiểu thư tự trọng chút, tôi là đàn ông sắp kết hôn, đêm khuya vắng vẻ mà cô cứ níu níu kéo kéo thế này, tôi không chỉ sợ bị người khác hiểu lầm mà quan trọng là tôi còn ngại bẩn."
Dứt khoát giật mạnh cánh tay ra khỏi người Đường San San, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ âm trầm nguy hiểm,khiến người ta không rét mà run.
"Quân Nghị, đừng tàn nhẫn với em như vậy? Anh cũng biết trở thành diễn viên là ước mơ từ bé của em, phải khó khăn cực khổ lắm em mới có được ngày hôm nay. Cầu xin anh.. em không thể mất tất cả dễ dàng như thế được! Quân Nghị, anh nói đi, chỉ cần anh nói anh muốn em làm bất cứ thứ gì em nhất định sẽ đều đồng ý. Em yêu anh nhiều như vậy lẽ nào anh còn không nhận ra sao?"
Bất ngờ bị Hoắc Quân Nghị đẩy ra, cả người Đường San San mất thăng bằng lảo đảo ngã về phía sau. Nhưng rất nhanh cô ta liền cuống quít ngồi dậy, sau đó lập tức quỳ gối xuống mặt đường, bàn tay bám chặt lấy đùi của Hoắc Quân Nghị, hai mắt ngập nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương vô hại.
"Chính cô cũng biết rõ, Hoắc Quân Nghị tôi hận nhất là kẻ phản bội. Mọi chuyện xảy ra như bây giờ đều là do cô tự chọn lấy, không ai tránh được nghiệp mà mình đã gây ra. Cô vẫn nên cảm thấy may mắn vì tôi còn chưa ra tay với Đường thị, việc tôi đã quyết không thể thay đổi, nếu cô còn dám quấy nhiễu hãm hại Tử Du một lần nào nữa, tôi không dám chắc sẽ kiềm chế được bản thân mà không bóp nát cái cổ xinh đẹp này của cô đâu!"
Bàn tay nổi đầy gân xanh chằng chịt của Hoắc Quân Nghị đột ngột nắm lấy cần cổ thanh mảnh của Đường San San bóp mạnh, giọng nói bình thản nhưng tràn ngập sự nguy hiểm đáng sợ.
"Khụ...khụ...buông..."
Đường San San khó khăn hít thở, mặt mũi đỏ au, cả người run rẩy cào loạn vào bàn tay Hoắc Quân Nghị.
"Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa."
Bàn tay đặt trên cổ Đường San San từ từ thả lỏng, sau đó lấy tay còn lại phủi phủi những chỗ mà cô ta đã chạm qua, trước khi ngồi vào xe rời đi, Hoắc Quân Nghị còn lãnh khốc để lại một câu cảnh cáo.
Chiếc xe lao nhanh trong đêm để lại một dải bụi dài phía sau. Đường San San cả người mềm nhũn ngồi bệt dưới đất ho sặc sụa.
"Hạ Tử Du chết tiệc, vì mày mà tao mới thành ra nông nỗi này. Cuộc đời tao bị huỷ hoại thì mày cũng đừng mong được sống hạnh phúc. Tao đã không còn gì để mất, nếu chết thì cùng nhau chết đi!"
Nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Hạ Tử Du, đầu óc Đường San San lúc này đã hoàn toàn rơi vào trạng thái kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng....