Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 63.Đã có anh bên cạnh

Ngồi trong xe nhìn cánh cổng nguy nga sừng sững đầy phí phách trước mặt đang từ từ mở, Hạ Tử Du có chút khẩn trương, mấy ngón tay siết chặt lấy quai giỏ xách, hít sâu một hơi.

"Không cần sợ, có anh ở đây!"

Ánh mắt đầy cưng chiều của Hoắc Quân Nghị quay sang nhìn Hạ Tử Du, bàn tay to nắm lấy tay cô như động viên, truyền thêm sự tự tin.

Hôm nay là ngày họp mặt gia đình của Hoắc gia, Hoắc Quân Nghị liền nhân cơ hội này đem cô gái nhỏ của mình giới thiệu với tất cả mọi người, sau đó sẽ bàn tới chuyện kết hôn.

"Em...sẽ cố gắng thể hiện thật tốt."

Cánh môi đỏ hồng mềm mại khẽ nâng lên, nói cô không lo lắng chính là nói dối, nhưng nếu muốn mối quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước tiến mới, cho dù có bị phản đối, bị coi thường, cô cũng sẽ dũng cảm đối mặt.

"Ngoan lắm!"

Yêu thương vỗ nhẹ đầu cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, môi mỏng của Hoắc Quân Nghị hiện rõ nụ cười dịu dàng như ánh nắng mùa thu.

Từ cổng chính tới bãi đậu xe phải chạy thêm một đoạn, lúc Hoắc Quân Nghị và Hạ Tử Du cùng nhau đi vào trong nhà thì liền thấy Hoắc lão phu nhân đang vui vẻ ngồi giữa con cháu, không khí vô cùng náo nhiệt, tất cả các thành viên trong gia đình cũng

đều đã đến đông đủ.

"Bác Hai...con chào bác Hai..."

Tinh mắt phát hiện ra người bác mà mình luôn kính trọng bước vào, Đàm Hạo Hiên con trai lớn của Hoắc Khuynh Tư và Đàm Dịch Khiêm vốn đang ngồi trên ghế sopha lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn chào hỏi.

"Quân Nghị về rồi a, mau tới...."

Theo phản xạ xoay người nhìn về phía cửa, lời của Hoắc lão phu nhân còn chưa nói xong chợt bị khựng lại khi thấy cô gái đang đứng bên cạnh cháu trai đích tôn của mình, sắc mặt đầy vẻ kinh hỉ.

"Bà nội, ba mẹ, mọi người khoẻ."

Hoắc Quân Nghị bình thản lên tiếng.

"Anh hai, đây là..."

"Cậu là...Tử Du?!"

Trong khi Hoắc Khuynh Tư còn đang tò mò mỹ nữ đi bên cạnh anh trai mặt lạnh nhà mình là ai thì Hoắc Ngữ Yên sau vài giây suy nghĩ thì chợt sửng sốt xen lẫn vui mừng vì gặp lại bạn cũ.

Lúc này, tất cả mọi người đều đưa mắt về phía Hạ Tử Du nhìn chăm chú, không khí trong phòng cũng đột nhiên trầm xuống.

Cô gái này dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng đường nét khuôn mặt vẫn vô cùng xinh đẹp tinh tế, làn da trắng sáng mịn màng, dáng người mềm mại tao nhã, đứng bên cạnh cháu trai anh tuấn mạnh mẽ nhà mình quả thật rất xứng đôi.

Hoắc lão phu nhân cười thầm trong lòng, xem ra cháu trai của bà rất có mắt chọn người a! Vậy là không bao lâu nữa bà sẽ có chắt nội để bế rồi...

"Hôm nay con muốn giới thiệu với mọi người, đây là Hạ Tử Du, cô ấy là vợ sắp cưới của con."

"Đùng!"

Lời tuyên bố của Hoắc Quân Nghị ngay tức khắc khiến kinh ngạc của mọi người ngày hôm nay lên tới đỉnh điểm.

Hạ Tử Du vô thức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, không khó nhận ra trong lời nói kia có biết bao kiên định cùng tình cảm chân thành. Đúng lúc ấy Hoắc Quân Nghị cũng quay qua nhìn cô khẽ cười, ánh mắt giao nhau hiện rõ tình nồng ấm áp.

Ngẩn người mất mấy giây, Hạ Tử Du phút chốc nhớ lại tình huống hiện tại của bản thân, sau đó nhanh chóng xoay người hướng về phía Hoắc lão phu nhân và ba mẹ Hoắc Quân Nghị đang ngồi, cúi thấp người lễ phép chào hỏi.

"Tử Du ngoan, đều là người quen cả không cần khách sao như vậy. Cũng đến giờ cơm rồi, mọi người vào trong dùng bữa thôi."

Người vừa lên tiếng chính là Úc Noãn Tâm, nữ chủ nhân của Hoắc gia.

Từ nãy giờ bà đã âm thầm quan sát từng cử chỉ, thái độ của con trai mình đối với Hạ Tử Du. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra thâm tình ẩn chứa trong đó.

Thật ra lúc đầu bà có hơi chấn động một chút, nhưng sự nghiêm túc cùng cố chấp trong mắt con trai mình khiến lo lắng bất an trong lòng bà hoàn toàn bị dập tắt. Chỉ có tình yêu chân thành mới khiến con người ta làm ra những chuyện không ai có thể ngờ tới.

Không ai có thể chọn nơi mình sinh ra, tuy xuất thân khác biệt nhưng người có tâm hồn đẹp mới là điều quan trọng nhất.

"Đúng rồi, Tiểu Du...à không, cháu dâu, mau...mau vào ăn cơm cùng bà nội nào. Mẹ tụi nhỏ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, hôm nay cháu phải ăn thật no mới được a, không là thằng nhóc Thiên Kình sẽ trách bà già này không chăm sóc tốt cô dâu của nó!"

Hoắc lão phu nhân đã nóng lòng ngóng chờ cháu dâu từ lâu, hôm nay được thấy cô gái xinh đẹp thanh thuần như tiên trên trời mà đứa cháu trai đích tôn dẫn về, tinh thần thập phần sảng khoái, vui vẻ cười nói liên hồi.

"Ân...dạ..."

Đối diện với sự nhiệt tình của hai người phụ nữ quyền lực ở Hoắc gia, Hạ Tử Du trong lòng vô cùng cảm động. Trước khi tới đây cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị người lớn phản đối, bị ngăn cản vì dám trèo cao, vậy mà...chỉ cần bao nhiêu thôi đã khiến cô hạnh phúc muốn khóc rồi.

Phòng ăn được thiết kế rộng rãi sáng sủa, vừa sang trọng nhưng không kém phần ấm cúng. Ban đầu mọi người có hơi lúng túng, nhưng chỉ một lúc sau đã nhanh chóng lấy lại được sự náo nhiệt vì ba đứa nhỏ nhà Đàm Dịch Khiêm và Hoắc Khuynh Tư.

Bữa cơm diễn ra suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng, ăn xong, vì Hoắc Thiên Kình muốn trao đổi một chút chuyện với con trai nên đã nói Hoắc Quân Nghị vào thư phòng.

Hiểu được ý tứ trong lời nói của cha mình, Hoắc Quân Nghị chu đáo xin phép bà nội và ba mẹ dẫn Hạ Tử Du về phòng của hắn trước.

"Ở đây nghỉ ngơi một lúc, anh sẽ quay lại ngay."

Mang theo vẻ quyến luyến, bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn mặt Hạ Tử Du, căn dặn cô như mẹ chăm con.

"Anh không cần phải làm như vậy? Em không sao."

Nhìn qua là có thể biết hắn muốn bảo vệ cô, nhưng phô trương như vậy sẽ khiến cô khó xử.

"Cô bé ngốc, anh là chồng của em, chăm sóc tốt cho vợ của mình là chuyện đương nhiên, không cần suy nghĩ lung tung. Đúng rồi, trở lại căn phòng này, em cảm giác thế nào? Còn nhớ kí ức ngày hôm đó chứ?"

Đáy mắt mang theo vẻ ái muội, Hoắc Quân Nghị bỗng cúi thấp đầu ghé sát môi mỏng vào tai cô, khẽ thầm thì.

"Anh..."

Mắt đẹp trừng to, Hạ Tử Du kinh ngạc tới mức há hốc miệng. Chuyện xảy ra đêm đó...chẳng phải hắn say tới mức còn nghĩ cô là Đường San San hay sao?!

"Ngạc nhiên tới vậy hửm? Thật ta anh cũng chỉ mới biết gần đây. Còn nhớ ngày hôm đó, sau khi anh tỉnh dậy, đầu đau nhức như muốn nứt ra nhưng anh vẫn nhận thức được bản thân đã phát sinh quan hệ với một cô gái. Nhưng cho dù lúc đấy có cố gắng thế nào anh cũng vẫn không thể nhớ rõ cô gái đó là ai? Tới khi người giúp việc dọn phòng thì mới thấy một chiếc bông tai hình hoa tuyết cùng vết máu ở trên ga trải giường....Chuyện anh là người đàn ông đầu tiên của em tại sao không nói cho anh biết, còn khiến anh hiểu lầm em lâu như vậy? Xin lỗi em, thật sự khiến em chịu nhiều uỷ khuất rồi bảo bối."

Hoắc Quân Nghị theo cảm xúc mà vô thức siết chặt lấy cơ thể Hạ Tử Du vào l*иg ngực rộng lớn, trong giọng nói mang theo tia tự trách bản thân.

"Chiếc bông tai hình hoa tuyết?"

Hai mắt Hạ Tử Du ngấn nước ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của Hoắc Quân Nghị, mơ hồ hỏi lại.

Đúng là trước đây mẹ đã tặng cho cô một đôi bông tai hình hoa tuyết, nhưng cô đã làm mất một chiếc từ lâu, vậy hoá ra là...cô đã làm rơi nó ở đây sao?!

"Ừm, giờ thì nó đã tìm thấy chủ nhân của mình rồi."

Khẽ thả lỏng cơ thể Hạ Tử Du ra, sau đó hắn dẫn cô đi lại chiếc tủ ở đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc bông tai hình hoa tuyết rồi đưa cho cô.

Hạ Tử Du nhìn chiếc bông tai trong tay đến ngây ngốc, nước mắt thoáng chốc đã thi nhau lăn dài trên má, trong đầu vô thức hiện lên sự việc đêm hôm đó, nháy mắt cũng đã tám năm trôi qua...

"Ngoan, sao lại khóc thành thế này rồi! Anh biết thời gian trước đây anh đối xử với em rất tệ, nhưng từ nay về sau, anh xin lấy tính mạng của mình ra đảm bảo sẽ yêu thương, chăm sóc, cưng chiều em cả đời. Tử Du, tin tưởng anh!"

Từng lời nỉ non tha thiết ở bên tai, đôi mắt sâu thẳm đầy chân thành như muốn câu dẫn lòng người.

Hạ Tử Du khóc càng thêm lợi hại, còn gì mãn nguyện, hạnh phúc hơn khi tình yêu chờ đợi trong vô vọng bao nhiêu năm đã được hồi đáp. Nếu thời gian có quay trở lại, cô vẫn nguyện yêu anh, vẫn nhất định chờ anh.

"Quân Nghị, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, cuối cùng thì sự chờ đợi của em đã không trở nên vô nghĩa."

------

Trong thư phòng,

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, trước ba cặp mắt chăm chú của bà nội và cha mẹ, Hoắc Quân Nghị đứng thẳng người, sống lưng ưỡn cao, thái độ quả quyết, dõng dạc lên tiếng:

"Con thật lòng thương Tử Du và chỉ muốn cưới một mình cô ấy làm vợ."

Hoắc Thiên Kình cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rãi nói:

"Ba đã nghe mẹ con nói về cô bé đó, bảo con vào đây cũng không phải có ý ngăn cản chuyện của hai đứa. Ba chỉ đơn giản muốn nói với con rằng, ba hoàn toàn tin tưởng vào sự lựa chọn của con. Gia đình ta cũng không phải khó khăn hay thiếu thốn mà cần tới một đám cưới môn đăng hộ đối nhưng lại không có tình yêu. Nếu hai đứa đã quyết định lấy nhau thì phải sống thật hạnh phúc, phải tôn trọng, yêu thương và chăm sóc cho nhau cả đời, nhớ chưa?"

"Bà nội, ba, mẹ, cảm ơn mọi người đã đồng ý. Tụi con sẽ nhất định sống thật hạnh phúc!"

Thở phào một cái, Hoắc Quân Nghị không phải kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng tới hôm nay hắn mới nhận ra bản thân mình lúc này cũng chẳng khác nào chàng trai lúc mới yêu, thì ra tình yêu lại diệu kì tới như vậy!